Vi Nhĩ Lưu Tình

Huyết mạch truyền thừa ( hạ )

“Mà đệ tứ loại, người Thiên Vũ tộc của chúng ta đều xem đây là loại đặc biệt, những người khác lại nghĩ muốn cũng không thể có.”

Vọng Nguyệt  ngầm hiểu, “Tỷ như Lục Đệ sao?”

“Không sai!” Tư Mã Hồng Viêm liếc mắt khen ngợi Vọng Nguyệt, đệ đệ này của hắn thật thông minh, “Đệ tứ loại chính thánh thụ sẽ tự mình đưa ra qủa thực, từ linh hồn của người cha, toàn bộ tộc Thiên Vũ phải dâng lên tế vật, cuối cùng giao quả thực cho người mẹ. . . . . .” Tư Mã Hồng Viêm quỷ dị nhìn Vọng Nguyệt nở nụ cười, nhưng rất nhanh chóng, hắn liền thất vọng rồi, bởi vì hắn không nhìn ra Vọng Nguyệt đang có biểu tình gì, thu hồi lại lời nói ban nãy, đệ đệ này không bình thường có thể trì độ a . . . . . .

Vọng Nguyệt đang tưởng tượng sau này đứa nhỏ sinh ra sẽ như thế nào a, hắn lập tức nghĩ đến ngày ấy trong mộng gặp tiểu quả thực, chắc là lục đệ a. . . . . . Nhớ tới bộ dáng làm nũng của hắn, còn muốn miên man suy nghĩ, sắc mặt liền đỏ bừng, thật sự là, rất mất mặt! Hoàn hảo không ai biết. . . . . . Phản xạ nhìn nét mặt quỷ dị của tam ca, Vọng Nguyệt chột dạ chuyển dời ánh mắt, nói sang chuyện khác : “Lục đệ có thể được sinh ra?”

“Đúng vậy” vui sướng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Vọng Nguyệt, Ngũ đệ có phải đã có phản ứng? Cư nhiên còn thẹn thùng, xem ra việc này … có tương lai a, phải nhanh nhanh thịt hắn, để phụ hoàng và lục đệ đạt được tâm nguyện a, Tư Mã Hồng Viêm, ngươi thật sự là thật tài tình! Điều chỉnh hạ biểu tình, Tư Mã Hồng Viêm bưng chén trà đến bàn, nói lâu vậy hắn cảm thấy khát, giả ý oán giận nói, “Còm thiếu tế phẩm a. . . . . .”

Vọng Nguyệt có cảm giác không đúng, hắn có một dự cảm bất hảo: “Ngươi nói tế phẩm. . . . . . Chắc không phải là người chứ?” Trước kia TV cũng có nói qua chuyện xưa tế phẩm đều là người, nơi này cũng không phải vậy chứ?

“Khụ, khụ khụ” Tư Mã Hồng Viêm uống một chút nước, người run lên, vội ổn định, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Vọng Nguyệt nghi hoặc, vỗ vỗ cái trán, hắn rốt cục đã biết mình quả thật hy vọng quá lớn ở đệ đệ mình, thật đáng tiếc, phụ hoàng, lục đệ, các ngươi còn phải chờ lâu a.

“Ngũ đệ, ngươi suy nghĩ quá nhiều, tế phẩm như thế nào có thể là người!” Là linh hồn mà thôi, làm bộ nhìn xem sắc trời, “chúng ta phải đi, khi khác sẽ nói . . . . . .”

Nhìn thấy Tư Mã Hồng Viêm không muốn trả lời mình, Vọng Nguyệt biết hắn muốn giấu diếm mình không muốn nói sự thật, tế phẩm cho dù không phải người, khẳng định cũng không phải là thứ tốt, nghe được hắn nói phải đi về, Vọng Nguyệt vội vảng lùi lại, không cho hắn đụng tới chính mình, nói giỡn a, hiện tại không nhiều một chút, chờ trở về hoàng cung, phụ hoàng khẳng định sẽ không nói, mà Tam ca cũng sẽ khó nói cho hắn biết, “Từ từ, Tam ca. . . . . .”


“Không thể đợi lát nữa, hiện tại, chúng ta nhất định phải trở về!” Nói xong lại đi tới bên tiểu tử kia bắt hắn về, bởi vì không thể dùng sức, cho nên hai người cứ mãi giằng co.

Vọng Nguyệt dùng hết sức hét lớn: “Ít nhất ngươi cũng nói cho biết chuyện này sao người ngoài cung không biết? !” Phốc” hắn ngã vào lòng của Tư Mã Hồng Viêm.

Tư Mã Hồng Viêm trở mình mắt trợn trắng, hắn còn tưởng vấn đề gì, đem nhân nhi trong ngực muốn nói rõ, miễn cưỡng trả lời hắn, tiểu gia hỏa này có hiểu không vậy, hắn tức giận nói: “Này không phải chuyện này quá rõ ràng sao, ta hỏi ngươi, ngươi nói xem phụ hoàng có phải là người đa tình không?”

Vọng Nguyệt lắc đầu, lúc trước hắn luôn nghĩ trong lòng người kia là thần tiên, lục căn thanh tịnh, cho dù hiện tại y đối với hắn động thủ, nhưng hắn tin tưởng, người nọ cũng không phải là người đa tình.

“Như vậy đệ nhất loại nhất định không làm được, mà loại thứ ba. . . . . .” Tư Mã Hồng Viêm đánh giá thân thể trước mặt hắn một chút, “Điều đó cùng không thể, đúng không?”

Vọng Nguyệt có thể khẳng định, Tư Mã Hồng Viêm đang muốn trả thù hắn, nhưng hắn vẫn chỉ có thể gật đầu.

“Đệ tứ loại thì không dễ dàng gì, vậy chỉ có phương pháp thứ hai, nhưng là, ngươi thử giải thích như thế nào, vì cái gì chúng ta anh minh thần võ, chính trực tráng niên như hoàng đế bệ hạ cư nhiên chưa bao giờ từng có kia phương diện đích nhu cầu, hậu cung ba nghìn mỹ nhân cư nhiên đều là xử nữ?”

Vọng Nguyệt nghĩ nghĩ, nhịn không được nở nụ cười, phải như thế nào giải thích? Như vậy quả thật không thể nào giải thích. . . . . . Ân hừ, không được.

“Hơn nữa, lời này mà truyền ra ngoài, này các đại thần vốn không rõ chúng ta sinh ra như thế nào, lúc này chỉ cần chúng ta biểu hiện bình thường, bọn họ cho rằng chúng ta do một đêm phong lưu của phụ hoàng mà được sinh ra, tư chất bình thường, không kế thừa vương vị, tự nhiên sẽ không sẽ đến phiên chúng ta.”

“Như thế nào, các ngươi không ai muốn làm hoàng đế sao?”Vọng Nguyệt kinh ngạc nhìn Tư Mã Hồng Viêm, nếu chỉ hắn có tư tưởng này, kia có thể nói hắn là người quái dị, nhưng nếu tất cả mọi người đều có ý nghĩ này trong đầu. . . . . .


Tư Mã Hồng Viêm đắc ý cười: “Ngũ đệ, điều ngươi phải học còn nhiều, nơi này không phải thế giới trước kia của ngươi nga, phải biết rằng, bộ tộc Thiên Vũ chúng ta tồn tại lâu như vậy. . . . . .”

“Ngươi đang làm cái gì!”

“Bùm!”

“Phốc, khụ khụ!” Tư Mã Hồng Viêm khóc không ra nước mắt quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy người trước mặt lửa giận, nga, hẳn là người nào đó ăn giấm chua đang phát hỏa đây, hắn chỉ biết, chình mình không nên nghe lời tiểu đệ mà “từ từ”. Gian nan quỳ trên mặt đất, “Phụ hoàng. . . . . .”

Vọng Nguyệt cảm giác chính mình sắp biết được bí mật trọng yếu, đột nhiên thấy hoa mắt, cư nhiên lại rơi vào một cái ôm quen thuộc, đầu còn không có phản ứng lại, miệng đã muốn kêu lên : “Phụ hoàng. . . . . .”

Mỗi lần nói đến điểm mấu chốt đều bị phá hư, khụ, không phải, là mỗi lần muốn nói rõ sự thật hoàng đế bệ hạ đều tức giận bước tới,vốn đang tức giận cái đứa không biết quý trọng mình sau khi hắn tỉnh y lại sinh khí, ai ngờ mới ra ngoài bình tĩnh được hai ngày ( kỳ thật là giận dỗi chờ người nào đó hỏi tung tích của mình ), hôm nay vội vàng gấp trở về ( chờ không nổi nữa ) lại nghe nói tiểu tử kia cùng Hồng Viêm ra ngoài chơi, tấu chương y đưa cho hắn cũng chưa phê duyệt xong, lại vẫn không thấy bọn họ trở về, sợ tiểu tử kia xảy ra chuyện gì, chúng ta liền tập trung tư tưởng để đến nơi của Vọng Nguyệt ( nhớ rõ viên hoàng trên cổ vọng Nguyệt không, một hoàn đa dụng a ), mới đến đây, liền nhìn thấy Tư Mã Hồng Viêm có động tác đại bất kính! Mà tiểu tử kia cư nhiên lại có vẻ mặt thỏa mãn ( đương nhiên thỏa mãn, biết nhiều bí mật như vậy mà ), nhịn không được tiến tới Vọng Nguyệt mà động thủ, đang muốn chất vấn hắn, lại thấy tiểu tử kia nhíu mày.

“Đau!” Vọng Nguyệt nhịn không được kêu một tiếng, hôm nay tay hắn thật nhiều tai nạn a, Tư Mã Hồng Viêm nét mặt tối đen, quả nhiên, khi hoàng đế bệ hạ kéo ống tay áo lên, nhìn trên tay tiểu tử kia quả thật có một vòng chướng mặt, sắc mặt liền đổi thành đen (trong đó cũng có một phần của ngươi a, đương nhiên người nào đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận) người lập tức ăn giấm chúa, nga, lửa giận nháy mắt bạo phát. . . . . .

“Tư, Mã, Hồng, Viêm! ! !” Tất cả cơn tức, lập tức dồn lên bốn chữ ngắn ngủi, Tư Mã Hồng Viêm cảm thấy không phải tên của mình, mà tự nguyền rủa, “Chính mình sẽ vào cấm địa bị trừng phạt, cư nhiên dám phạm thượng! ! !”

Nói là nói như vậy, phía sau Tư Mã Hồng Viêm lặp tức xuất hiện một hắc động, nhè nhẹ hắc khí từ từ bao lấy hắn, kéo hắn vào. Là lục đệ! Xong rồi,Tư Mã Hồng Viêm chỉ mới kịp gắt gao lôi kéo Vọng Nguyệt và hướng ánh mắt tới Vọng Nguyệt, đã bị kéo vào hắc động, tuy rằng biết kết cục của mình thực thảm, nhưng vẫn muốn có chút phản kháng.

Vọng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt bí hiểm của phụ hoàng nhìn mình, ngượng ngùng thu hồi cánh tay, hắn không chút nghi ngờ, vừa rồi nếu không bắt lấy nam nhân kia, hắn sẽ nhặt xác của người đó, chính là, hiện tại, hắn muốn tìm ai tới cứu a!


Điếm Tiểu Nhị tái nhậm chức

Nhìn thấy biểu tình sợ hãi của tiểu tử kia, Tư Mã Dực đang rất phát hỏa cũng phải thở dài một tiếng, y nên làm thế nào để cho hắn biết y rất lo lắng cho hắn, y đã sớm biết trước khi muốn hắn yêu thương thì phải trả giá rất nhiều, chính là y phải là thế nào để cho tiểu tử kia biết, hắn bị thương sẽ làm cho y đau xót, hắn cùng người khác thân mật sẽ làm làm y đau khổ?

Tiểu tử kia nhận thức được y là phụ thân của hắn, ý thức được y là nam nhân, kia vì cái gì không nhận thức tình cảm của y đối với hắn? Hắn biết y thương hắn, chính là hắn lại không chịu hiểu, bởi vì hắn thương y không bằng y yêu hắn, hắn nghĩ không muốn có tình cảm đối với y, y luôn ghen tuông những người có cử chỉ thân mật với hắn, y luôn lo lắng chính mình sinh khí với hắn. Y sợ hãi mình sẽ chịu không được mà có ngày trừng phạt hắn, bất đắc dĩ, thở dài, “Tiểu tử kia, mau chút lớn lên đi. . . . . .”

Vọng Nguyệt đã chuẩn bị tốt tâm lý để nghe mắng, hắn biết phụ hoàng không nghĩ sớm như vậy nói cho hắn biết sự thật, chính là hắn không thể kiên nhẫn như vậy, hắn muốn biết, hắn hảo muốn biết tất cả mọi việc, không nghĩ lại nghe phụ hoàng một tiếng thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ, điều này làm cho hắn lại vô cùng ngạc nhiên.

“Tiểu tử kia, Hồng Viêm nói cho ngươi biết quá sớm, ta không nghĩ sớm như vậy nói cho ngươi biết, ta muốn ngươi từ từ tìm hiểu, tự tìm ra sự thật. . . . . .”

Bởi vì quả thực đích khẩn cầu thật sự là rất khó khăn, nếu là lưỡng tình tương duyệt thì hoàn hảo, nếu chính là đơn phương thì là hy sinh quá lớn, hơn nữa mẫu phương còn phải cam tâm tình nguyện, cho nên ở trong cung tất cả đều là giao dịch, ở ngoài cung, cũng có nhiều trường hợp tương tự nhưng là mẫu phương cam tâm tình nguyện vì phụ ngương lưu lại người con, dùng quả thực chỉ là phương pháp ái niệm thể hiện tình cảm của mẫu phương và phụ phương, mà ở trong cung , Phuong pháp này chính là sự sỉ nhục , bởi vì các nàng bởi vì giao dịch, vì chính mình muốn cái gì đó , bán đứng chính mình cùng đứa nhỏ.

Vọng Nguyệt nhớ tới Thư phi, nàng dự đoán được chính được tự do, kỳ thật, có lẽ dùng quả thực, ở trong cung mà nói, sự dụng phương pháp thần thánh, là đại biểu cho hy sinh, sự hy sinh rất anh dũng.( hiểu chết liền , ta chặt , ta chém)

Tư Mã Dực lẳng lặng quan sát biểu tình của tiểu tử kia, sớm biết rằng tiểu tử này muốn biết, nguyên bản y hy vọng hắn sau này mới có thể hiểu rõmọi thứ, bởi vì nếu là tiểu tử kia biết về phương pháp truyền thừa, người thông minh như hắn nhất định sẽ dự đoán được tương lại của tiểu hài tử kia nhất định phải nhờ vào hắn, mặc kệ làm nam nhân nào nếu mà rơi vào tình trạng này có phải khó có thể nhận thức

Lời nói của Hồng Viêm đã muốn nói ra những điều trọng yếu, nhưng xem biểu tình của tiểu tử kia, nhất định là cũng chưa phát hiện ra, ngược lại hắn lại chú ý những điểm không trọng yếu ( tế phẩm a, giao dịch a, không trọng yếu sao  =||),y có nên cãm thấy may mắn không!

Nhẹ nhàng mà điểm huyệt ngủ của hắn, hôm nay hắn đã biết nhiều chuyện, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn vô sự, y biết tiểu tử kia vẫn chưa nhận thức được, nếu không cho hắn mau chóng nghỉ ngơi, để hắn chậm rãi tiêu hóa, lúc sau sẽ không biết sẽ trốn tránh y bao lâu.

Trở lại trong cung, đem tiểu tử kia đặt lên giường, đắp chăn, Tư Mã Dựcnhẹ giúp hắn thượng dược lên tay hắn, một bên hỏi: “Ám Nhất, Điếm Tiểu Nhị đâu?” Quả nhiên, cũng phải có người trông coi hắn.


Ám Nhất hữu thanh vô lực quỳ trên mặt đất, nghe vậy mặt không chút biến đổi mà nói: “Bị thương, nằm trên giường.”

“. . . . . . Lần này không nặng chứ.”

“Thỉnh hoàng thượng thứ tội, thuộc hạ cùng Điếm Tiểu Nhị thảo luận hạ thủ hơi nặng.”

Thâm trầm nhìn Ánh Nhất, Tư Mã Dực chậm rãi đem bình dược thu hồi, “Lần sau chú ý chút, gọi hắn tới đây.”

Ánh Nhất cúi đầu xuống mặt hơi ửng đỏ, hắn tuy rằng không có nói sai, nhưng cũng cũng không nói gì lời nói thật, bị chủ thượng nhìn như vậy, không hiểu sao chột dạ, “Vâng!” Lập tức biến mất.

Điếm Tiểu Nhị sống không bằng chết nằm trên giường, y thật không hiểu được, Ám Nhất vì cái gì xuống tay nặng như vậy, cho dù là thẹn thùng, hắn cũng không nên đánh y thành như vậy, hắn muốn thủ tiết sau này sao mới chấp nhận sao (tác giả : Điếm Tiểu Nhị , người ta chưa nói gả cho ngươi nha )?

“Ngươi nói ai muốn thủ tiết?” Một thanh âm thâm trầm xuất hiện bên tai, nguyên lai người nào đem những chuyện trong lòng mà nói ra.

Điếm Tiểu Nhị nhãn tình sáng lên, đang nằm trên giường bán sống bán chết liền ngay lặp tức tinh thần tỉnh táo, y đã nằm trên giường mấy ngày, Ám Nhất vẫn chưa tới lần nào, ngay cả dược cũng không cấp cho y, y phải uy hiếp bọn thuôc hạ chúng mới chịu đưa dược cho, nếu không gã sẽ chết vì bị Ám Nhất đánh mất.

“Ám, ngươi tới xem ta ? ! Ta biết ngươi chỉ thẹn thùng thôi a, a, ngươi còn mang dược  theo,  (=||), vất vả ngươi Ám, đến đến, mau ngồi xuống, đừng đứng a. . . . . .” Điếm Tiểu Nhị”Phốc phốc” giữ ván giường ngồi dậy, nói không ngừng, cũng thật khó cho y, mấy ngày nay, hắn ra lệnh cho thuộc hạ không ai được đến gần người này, chỉ đưa thuốc cho thuộc hạ đưa y, nhưng cũng phải làm khó y.

Ám Nhất nắm tay hắn rồi buông ra, nắm chặt lại buông ra, không được, bệ hạ muốn gặp y, “Điếm thị vệ, hoàng thượng ra lệnh ngươi ngày mai tiền nhiệm!” Rất nhanh tiến lên truyền công lực cho Điếm Tiiểu Nhị, vì vết thương này không phải là nhẹ mà phải để hắn khôi phục công lực, thật sự là quá tiện nghi cho y!

Nhìn thấy vẻ mặt cứng cỏi của Ám Nhất, Điếm Tiểu Nhị trát trát nhãn tình, quay về giường, hắn còn gánh nặng đường xa a. . . . . .

Hoàn đệ thập ngũ chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui