Vi Nhĩ Lưu Tình

Chơi cờ nói chuyện phiếm

“Đừng miên man suy nghĩ, mau mau dùng bữa, ăn xong rồi, hoàng thúc muốn cùng ngươi hảo hảo tâm sự.”

“Bây giờ?”

“Hay là ngươi muốn ngủ tiếp?”

“. . . . . .” Hắn đích xác nghĩ muốn trở về thế giới hắn một chuyến, hắn còn chưa cùng cha mẹ nói lời từ biệt, bây giờ hắn cũng rất tỉnh táo, phỏng chừng ngủ cũng không được, hơn nữa hắn cũng muốn biết nhiều chuyện, “Làm phiền hoàng thúc chờ một chút.”

“Không vội, ta ở ngoài cung đích phương hoa đình chờ ngươi.”


Sau nửa canh giờ.

Vọng Nguyệt ngơ ngác nhìn bàn cờ bạch ngọc cùng ấm trà tử sa trước mặt, đã mấy ngày không thấy, nên cũng có chút hoài niệm.

“Muốn hay không chơi một ván?”

Vọng Nguyệt không cầm được lòng liền gật đầu.

Kì thanh thanh thúy, trà hương thơm ngát, cùng hơi gió nhẹ, làm hắn có cảm giác hoài niệm, rồi lại có chút không đúng, Vọng Nguyệt hơi nhíu mi, hắn chưa nói gì, Trần Vương lại đột nhiên mở miệng: “Tiểu tử kia, ngươi không phải đang hoài niệm chứ? Quả thật tình cảm phụ tử, khó làm người khác chấp nhận.”

Vọng Nguyệt sửng sốt, ánh mắt có chút mê ly, nguyên lai. . . . . . Hắn lại suy nghĩ vẩn vơ, hắn với phụ hoàng không bao giờ có thể … cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể có suy nghĩ như thế, khẽ thở dài, “Hoàng thúc, ngươi có phải quá nhiệt tâm hay không? Đây chính là loạn luân. . . . . .” Vọng Nguyệt ngừng hồi nói tiếp “Nói thật, đầu óc ta hoàn toàn mơ hồ, đến bây giờ ta vẫn không thể hiểu được, mấy ngày hôm trước, y với ta còn là tri kỉ còn là một vị trưởng bối, ngày hôm qua, a, hẳn là là hôm trước, lại đột nhiên biết y là phụ hoàng của ta, mà hôm nay, khi ta tỉnh lại, y lại muốn ta trở thành tình nhân của y. . . . . . Ai, ta thật sự không biết phản ứng như thế nào?” Cao hứng nên cười, thương tâm nên khóc, chính là bây giờ hắn bị đả kích quá lên không biết là nên cao hứng hay thương tâm đây?

Trần Vương đồng tình nhìn đứa cháu của mình, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Tối hôm trước, Âu Dương Ngọc soán vị thất bại đã uống thuốc độc tự vẫn.”

“. . . . . . Hắn là người Thu Mạch yêu thương? Thật là đáng tiếc.”

Trần Vương thấy sắc mặt tiếc hận của Vọng Nguyệt, tò mò hỏi han, “Ngươi tiếc cái gì?”


“Ta vẫn rất muốn được diện kiến hắn.”

“Ngươi không hận hắn sao ?”

“Nguyên bản có chút, ta nghĩ nếu phụ hoàng đã biết chuyện này từ lâu, ta thấy thương cảm cho hắn nhiều hơn, cùng lắm hắn chỉ diễn một vở kịch cho mọi người xem thôi.” Vọng Nguyệt thấy sắc mặt quỷ dị của Trần Vương vội vàng hỏi han, “Làm sao vậy, hoàng thúc, ta nói gì không đúng sao?”

Trần Vương cố gắng khống chế tiếng cười của mình, nguyên lai tam đệ lo lắng của hắn mới nhờ ta hỏi tâm tư của hắn, vở hài kịch, không được, hắn thật muốn cười, nếu Tam đệ biết hắn xem chuyện soán vị là vở kịch, không biết y có duy trì nổi dáng vẻ như thế không, thật sự muốn xem bộ dáng y khi nghe điều này, rốt cục nhịn không được ho khan hai tiếng, cười nói: “Ngươi nói rất đúng, thật là một vở kịch, phốc!”

Không biết Trần Vương cười cái gì và Vọng Nguyệt cũng không tính truy vấn, hắn hiện tại đầy mình nghi vấn: “Hoàng thúc, nếu phụ hoàng đã sớm biết sự tình, vì cái gì phụ hoàng lại có thể làm như không có việc gì mười năm như vậy?” Đối với tính cách của y là không thể.

“Này thôi, ” Trần Vương sờ sờ đầu Vọng Nguyệt “Bởi vì ngươi a, tiểu tử kia, vốn chuyện có thể tốc chiến tốc thắng, không phải chính vì ngươi sao ” Thấy Vọng Nguyệt cứ muốn hỏi, Trần Vương cũng không nhiều lời, hắn chỉa chỉa bàn cờ, “Ngươi đã muốn thua nga, tiểu tử kia, ta đã nói quá nhiều, muốn biết, phải đi hỏi phụ hoàng ngươi đi.”


“Chính là. . . . . .”

“Tiểu tử kia, phụ hoàng của ngươi là người rất kiên nhẫn, cái y cảm thấy hứng thú chính là quá trình, một khi kết thúc, nhất định phải thành công.” nói đến đây Trần Vương thở dài “Có nhiều lời ta không thể nói, ngươi hiểu được không?”

Vọng Nguyệt có chút đăm chiêu gật đầu, nở nụ cười như ánh mặt trời, “Ta hiểu được, ta tự sát đã làm phụ hoàng sinh khí, ta sẽ tránh y vài ngày, làm cho y bình tĩnh một chút, đa tạ hoàng thúc chỉ điểm.” Thi lễ xong, Vọng Nguyệt quay đầu rời đi, lưu lại một người nở một nụ cười khóc không ra nước mắt.

Tiểu tử kia, ngươi nghĩ sai rồi, không thể như vậy a, y không muốn ngươi tránh né y đâu, khuôn mặt Trần Vương khó coi quay người lại “Tiểu đệ. . . . . .”

Phía sau đã không còn người đứng ở đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận