Vừa định vươn tay ra bắt, lại thình lình bị người thu về. Cái tay thuận tiện nâng cao lên một chút…
Lồng ngực rắn chắc, chiếc khăn tắm tuỳ ý vây ở bên hông, mái tóc ngắn hỗn độn còn ướt nước… Kỳ quái, vì sao tôi cảm thấy trên gương mặt không chút thay đổi nào của hắn, lại có chút hương vị đùa giai chứ?
“Trả cho tôi.” Tôi hợp tình hợp lý vươn tay.
“Không trả thì sao?” Đôi mày nhướn lên, nở nụ cười ác liệt khiến cho tôi muốn bốc hoả.
Sao vậy chứ? Làm sao, làm sao đây, tôi cuối cùng không thể xông lên bắt lấy được. Cùng học sinh làm loạn thành một đống, thật sự rất khó coi nha.
Ọc ọc…
Tôi xấu hổ che bụng, khí thế văn chương gì đều xẹp xuống. Đại khái là nhìn thấy tôi cúi đầu, Tịch Hâm đột nhiên nở nụ cười. Nhất thời làm tôi há hốc mồm, chưa từng thấy hắn cười sáng lạn như vậy mà, nhiều nhất chỉ là nụ cười lạnh mang chút khinh thường khiến tôi muốn động tay động chân thôi. Vốn dĩ thiếu niên tuổi này cũng không khó nhìn, nhất là người trước mặt, mày rậm mắt to, mũi thẳng, độ cong của môi cũng dễ nhìn. Khuôn mặt ngay ngắn tuy còn mang chút ngây ngô, nhưng thời gian qua đi, chắc chắn có thể trổ mã thành một người đàn ông đẹp trai mê đắm phái nữ.
“Thì ra là anh đói bụng, khó trách đôi mắt cũng xanh xao.”
Nhìn hắn dùng ánh mắt như nhìn cún con mà nhìn tôi, tôi thật muốn cho hắn một cú ngay lập tức, xoá sạch nụ cười khiến cho người khác nổi điên của hắn.
“Chờ một chút, tôi làm gì đó cho anh ăn.”
Những lời này nhất thời cứu vớt khuôn mặt chuẩn bị tăng thêm vài vết xanh tím của hắn. Tuy rằng thật không tốt, nhưng tôi nghĩ đôi mắt tôi vừa nghe được có ăn chắc chắn sẽ lấp la lấp lánh. Không có cách nào, đây chính là tật xấu từ nhỏ, vừa nghe có đồ ăn liền quên hết tất cả. Nhất là thời điểm đói bụng, cái gì cũng không thể trấn an tôi đang nôn nóng bằng những lời này.
Hắn cười cười, xoay người đi vào phòng ngủ. Lúc đi ra thì đã thay một chiếc áo phông màu huyết và một cái quần bò. Đôi chân thon dài to lớn khiến tôi có chút hâm mộ ~ Nói thật là có chút ghen tị đó!
“Ăn ớt xanh không?” Nửa đầu hắn chôn ở trong tủ lạnh, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Ừa.” Tôi khờ ngốc gật đầu.
“Cà chua?”
“Ừa.”
“Cà rốt?”
“Ừa.”
“Trứng chim?”
“Không cần!” Tôi nhanh chóng lắc đầu.
Hắn cuối cùng ngẩng đầu liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì, lấy ra một đống rau dưa ôm vào phòng bếp.
Nghiêng tai nghe tiếng lạch cạch trong nhà bếp, nói thật, tôi có chút tò mò. Sờ sờ bụng, không có cách nào, không có chìa khoá xe, tôi muốn chạy cũng không được, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ. Tuy rằng đáy lòng còn có chút hoài nghi, dù sao một thiếu niên con nhà có tiền thì có thể nấu được món gì ngon chứ. Nhưng cảm giác không tín nhiệm đó lập tức tan thành mây khói khi nhìn thấy hai đĩa mì xào nóng hổi đặt trên bàn.
Nuốt nước miếng một cái, tôi nhìn món ăn trong đĩa có vẻ rất ngon, có chút hoài nghi giương mắt nhìn Tịch Hâm một cái. Đại khái là nhìn ra nghi vấn của tôi, hắn nhét vào trong tay tôi một đôi đũa, mở miệng nói. “Ăn đi.”
Nói xong liền kéo cái ghế nhỏ ngồi đối diện tôi, tự mình cúi đầu ăn.
Ọc ọc…
Bụng đang kháng khị. Mặc kệ, ăn trước nói sau. Vì sao lúc này tôi lại ngồi ăn mì trong nhà tiểu quỷ mà mình vốn không có hảo cảm chứ? Trong đầu hiện lên một tia nghi vấn, lại nhanh chóng bị món ăn ngon thay thế.
Cái này… Thật sự mà nói, hắn nấu thật sự rất ngon. Đại khái là mì nấu chín vừa phải, lại cho ớt xanh, cà rốt, hành tây, chân giò hun khói cắt nhỏ cùng xào với nhau. Không chỉ có thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, mà ăn vào cũng rất ngon miệng. Ừa, lúc nào đó nói mẹ làm cho tôi ăn!
Chờ tôi ừng ực khò khè ăn hết vào bụng, lau miệng, một ly nước khoáng ướp lạnh đưa tới bên tay của tôi.
“Cảm ơn.” Tôi lễ phép cảm ơn, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn, cơn tức giận lúc ban đầu cũng không biết chạy đi nơi nào rồi.
Thật ra, bộ dáng hắn khi im lặng cũng rất đẹp mắt. Lúc này mới phát hiện vết thương bên miệng hắn, tuy rằng đã được rửa qua, nhưng hiển nhiên có chút nhiễm trùng mà nổi bọt nước, lại có chút sưng đỏ lên. Vết xanh tím trên gò má cũng đã rất rõ ràng.
“Nhà cậu có thuốc đỏ không?” Tôi đứng dậy nhìn khắp nơi.
“Làm gì hử?”
Thật là, cần gì phải dùng ánh mắt hoài nghi này nhìn tôi?
“Miệng cậu bị thương, tốt nhất nên xử lý một chút, bằng không ngày trời nóng sẽ rất khó chịu.” Không biết vì cái gì, tôi còn giải thích một chút.
Hắn nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới tôi tự nhiên sẽ tốt bụng như vậy. Thật sự là tổn thương tự tôn, tốt xấu gì tôi cũng là thầy giáo tốt thanh niên gương mẫu vĩ đại mà.
Tuy rằng thoạt nhìn có điểm không tín nhiệm, nhưng hắn vẫn đem một hộp y tế gia đình đến đưa cho tôi. Lấy dung dịch oxy già từ bên trong, tôi dùng bông y tế tẩm nhẹ một chút, nhẹ nhàng chấm vào miệng vết thương của hắn. Nhìn hắn bị đau mà hít khí, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy có điểm không đành lòng. Đè lại bờ vai của hắn, tôi tới gần một chút, nhẹ nhàng thổi thổi trên miệng vết thương của hắn. Ha ha, tôi học điều này từ mẹ đó. Lúc trước còn nhỏ tôi cũng khá bướng bỉnh nghịch ngợm, khó tránh khỏi bị thương. Lúc mẹ bôi thuốc cho tôi đều làm như vậy để tôi bớt đau, rất hữu dụng.
Hắn thoạt nhìn quả nhiên không hề đau đớn như lúc nãy, nhưng tôi đột nhiên phát hiện bả vai dưới bàn tay tôi lại đột nhiên cứng ngắc. Thẳng cho đến khi tôi bôi thuốc xong, cũng thuận tiện xử lý một chút vết bầm tím trên xương gò má, lại thu dẹp xong mọi thứ, hắn vẫn là bộ dạng xác ướp.
“Này—” Tôi vươn ngón trỏ chọt chọt… Ha ha, có vẻ rất co dãn, tôi lại chọt…
“Anh đang làm gì?” Chân mày cao ngất cau lại. Không ổn, hình như tức giận rồi.
“Cái kia… Á, tôi phải đi, tôi…” Tôi có chút xấu hổ đứng lên đi về phía cửa, lúc tay động đến nắm cửa, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện rất trọng yếu.
“Chìa khoá của tôi đâu?” Bỗng nhiên xoay người, tôi đằng đằng sát khí hỏi, bởi vì lại nghĩ tới tên nhóc trước mặt này có bao nhiêu quá phận.
“Anh đang nói cái này?” Tên nhóc đáng giận đối diện lại cầm lung lung lắc lắc chùm chìa khoá bảo bối của tôi.
“Trả lại cho tôi?” Tôi vươn tay.
“Không trả.” Hắn cười khoái trá.
“Đưa tôi!”
“Không trả.”
“Đưa tôi!”
…
Ba phút sau.
Vì cái gì tôi lại ngốc ngốc hồ hồ ngồi trên sô pha nói chuyện thích, không thích với đứa học trò tôi thật chán ghét chứ?
Đương nhiên, không thể phủ nhận chiếc sô pha này rất thoải mái. Nhưng mà, quan trọng là, vì cái gì tôi lại hi sinh thời gian nghỉ ngơi quý giá thật vất vả mới có để ngồi ngốc đối mặt với tên nhóc này chứ?
“Cậu… thật sự nấu cơm, ha ha, mẹ cậu hẳn đã dạy cậu rất tốt.” Xem như là khích lên đi, nuốt nước bọt, vì sao ánh mắt hắn nhìn qua lại kỳ quái như thế?
“Mẹ tôi mất nhiều năm rồi, nấu cơm là tôi tự mình học.”
Hỏng rồi, dường như nói sai rồi.
“Cái kia… tôi là nói… Cậu thật chăm chỉ nha, không nghĩ người như cậu cũng có lúc xem sách tham khảo…” Nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Tịch Hâm liếc liếc mắt mấy quyển sách tôi cầm trong tay, thản nhiên không phập phồng nói. “Nếu phải thi đại học, bổn phận học sinh vẫn phải gắng một chút.”
Trả lời thật lạnh.
Yên tĩnh —
“Cái đó, hôm nay vì sao mấy người kia muốn đánh cậu?”
Không khí đột nhiên ngưng đọng lại.
Xong rồi, dường như lỡ lời nữa rồi, mồ hôi lạnh…
“Ha ha, cái kia, kỳ thật… ý của tôi là…”
“Bọn họ là học sinh trường Minh Thiên.” Ngay lúc tôi đang không biết dùng cái gì để lên tiếng, Tịch Hâm đột nhiên mở miệng.
“Hả?”
“Bình thường đã có thù, nếu không phải hôm nay tôi trở về một mình đột nhiên bị bọn họ ngăn chặn, cũng không đến nỗi hại anh cũng bị kéo vào.”
Đào đào lỗ tai… Có phải tai tôi bị hư không? Sao dường như lại ngửi được một tia hương vị giải thích chứ?
“Cái đó… thật ra cũng không có việc gì, cậu là học sinh, tôi đi cứu cậu cũng đúng ha ha ha…” Say mê-ing ~ Sao đột nhiên tôi cảm giác bản thân mình như là anh hùng vậy nhỉ.
Chỉ tiếc tôi còn chưa kịp tỉnh lại từ chủ nghĩa sùng bái anh hùng cá nhân, âm thanh cười lạnh đã phá vỡ ảo tưởng của tôi.
“Cứu tôi? Anh sẽ không nghĩ rằng anh đã cứu tôi chứ?”
Cái đó — hê hê, hình như có chút vấn đề. Tôi đột nhiên thực thành thực nghĩ đến lúc hắn ngăn trở cho tôi một cú đấm kia.
Gãi gãi sau ót, tôi có chút xấu hổ cười cười.
Có phải tôi hoa mắt hay không? Sao dường như lại thấy hắn nhìn mình xem thường rồi?
“Tôi thật sự bội phục người có thể cùng sinh hoạt với anh.”
“Ha ha, vậy sao, cha mẹ tôi thật sự rất giỏi đó. Cha tôi lúc trẻ cũng làm binh lính nhiều năm, dáng người khôi ngô…”
Lại một cái xem thường.
“Cho anh này.”
Một vật không xác định bay trong không trung tạo nên một đường vòng cung xinh đẹp, dừng lại trong lòng tôi.
“Đây là…” Một con hạc giấy xinh đẹp, hơn nữa nhìn rất quen mắt.
Đôi mày đối diện đột nhiên cau lại, biểu tình như không thể chịu nổi. “Không cần nghĩ gì, là thứ đồ ở trong xe anh.”
Ha ha, thì ra là như vậy, khó trách tôi cảm thấy quen mắt.
“Cám ơn, không nghĩ tới cậu lại còn cẩn thận như vậy, còn giúp tôi mang lên.” Không nghĩ tới tên này lạnh như băng, hung hung dữ dữ, nhưng tính cũng không quá xấu.
“Ai đưa cho anh?” Không nghĩ tới người này thoạt nhìn chẳng có tí gì bình dị gần gũi cũng có một mặt hóng hớt như vậy.
“Tôi cũng không biết, đã hơn mười ngày rồi, mỗi khi tan học đều có người thả trên xe của tôi. Ha ha, đây không phải hình thức hoan nghênh giáo viên mới đặc thù của trường học sao? Thật là thói quen đáng yêu…”
“Anh cho rằng đây là hình thức hoan nghênh giáo viên mới?” Tại sao tôi lại thấy mình bị khinh thường nữa.
“Chẳng lẽ không đúng…” Lại nói tiếp, tôi cũng hiểu được có điểm không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ ràng không đúng ở đâu.
“Anh chưa từng mở nó ra?”
“Không có nha. Tôi cũng không cần phải mở nó ra làm gì, gấp xinh đẹp như vậy, tôi còn định dùng một sợi dây thừng treo lên, bắt ở trong phòng đó nha.”
Kỳ quái, tôi nói cái gì sai sao? Sao khuôn mặt đối diện kia lại đột nhiên kỳ quái như vậy.
“Cậu không sao chứ?” Tôi hỏi.
Tên nhóc này không phải bị đau ở đâu chứ, có phải trên người còn có vết thương nghiêm trọng nào tôi không phát hiện không? Đừng bị đánh đến bị nội thương nha.
“Anh thật đúng là…” Giọng nói nghe có chút vô lực.
Sao lại trợn trắng mắt như vậy? Đôi mắt dù xinh đẹp mà trợn trắng thì cũng rất khó nhìn nha. Theo bản năng muốn mở miệng giáo dục một chút, nhưng hắn lại đột nhiên đứng lên đi về phía tôi. Không đợi tôi phản ứng kịp, một bàn tay to lớn đoạt lấy con hạc tôi đang thưởng thức trong tay, hơn nữa hai ba cái đã mở nó ra.
“Này – cậu sao lại như vậy, tôi còn chưa có…”
Hả? Đây là cái gì? Trước mắt đột nhiên xuất hiện những dòng bút máy chằng chịt, tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Có người viết thư tình, kết quả người nhận thư thậm chí còn không biết. Đệt – thật đúng là buồn cười.”
“Thân ái gửi thầy Xuân Thiên
Đây đã là bức thư thứ mười lăm của em. Tuy rằng thầy vẫn không có hồi âm, nhưng em sẽ không nỗi giận. Thầy không thể tưởng tượng được, mỗi khi em vụng trộm nhìn theo bóng dáng thầy đi ngang sân trường, đáy lòng em kích động vô cùng, rất muốn trực tiếp vọt đến trước mặt thầy nói với thầy một câu. ‘Em yêu thầy…’”
Hử, còn chưa có xem xong đã bị người khác túm lấy tờ giấy rồi.
“Có phát hiện cái gì không?” Có người từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“… Có.” Thanh âm của tôi có chút nhỏ nhỏ, bản thân cũng không biết vì cái gì.
“Cái gì?” Bờ mi dày đậm lại theo thói quen nhướn lên.
“Cái đó – ‘nổi giận’ chứ không phải ‘nỗi’, viết sai rồi—” Học sinh trung học còn viết sai chính tả, thật sự làm giáo viên dạy văn như tôi xấu hổ.
“Anh thật đúng là—”
Kì quái, vì sao Tịch Hâm lại giống như sắp bạo tạc vậy? Tôi nói cái gì sai sao?”
Tôi chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn người trước mặt từ bao thuốc nổ chậm rãi biến thành bong bóng cao su.
“Người viết bức thư này là nữ sinh lớp tôi, thầm mến anh cũng không phải một hai ngày. Cả ngày không có việc gì liền nằm trên bàn viết thư tình, còn lén lút đặt ở xe anh. Còn anh thì cư nhiên ngay cả một bức còn chưa xem qua…”
Không biết vì cái gì, nói nói xong, cái tên vừa rồi có vẻ tức giận sắp bùng nổ lại dần dần nhếch khoé miệng lên. Thật sự là trẻ con chưa lớn, nói đổi sắc mặt liền đổi sắc mặt.
Nhưng mà… Hắn nói cái gì? Thư tình? Trời ạ? Chẳng lẽ đống hạc giấy nằm ở trên bàn trong phòng tôi đều là…
Liều mạng áp chế kinh ngạc không chỗ phát tiết, tôi có chút khó khăn mở miệng nói. “Cậu nói… Đây là thư tình nữ sinh lớp cậu gởi tôi?”
“Phải nha, sao thế?” Đôi mắt nhìn xuống tôi đột nhiên trở nên xấu xa.
Yên tĩnh —
Cuối cùng, tôi cơ hồ vận dụng hết tất cả đầu óc mình. Ha ha ha ha, đây là phản ứng đầu tiên của tôi. Khóe miệng mỉm cười đắc ý ngay cả muốn áp cũng áp không được.
“Này, anh cười ngu cái gì hả?”
“Gọi tôi là thầy Tống.” Tôi nghiêm túc sửa lại, chỉ là tâm tình tốt cũng khiến tôi không quá để ý xưng hô không lễ phép của hắn.
Tịch Hâm hít một hơi thật sâu, nhìn qua như muốn đấm tôi một phát vậy, nhưng khiến tôi an tâm là cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Nhắm mắt lại, hắn cuối cùng thay đổi thành vẻ mặt tương đối không làm người khác phát hoả. “Được rồi, thầy – Tống, thầy rốt cuộc đang cười cái gì?”
Xem ra không thể lại thừa nước đục thả câu, nếu không một lát sau sẽ có khả năng bị khi sư diệt tổ.
“Ha ha, cười là phương pháp biểu hiện tâm tình sung sướng của con người, có người sùng bái tôi là chuyện tốt nha, vì sao tôi lại không thể cười.” Tôi hỏi ngược lại.
“Anh cảm thấy đây là chuyện tốt?”
“Vì sao lại không phải? Cái này thể hiện sức hấp dẫn của tôi đó.” Trong thời điểm mình đang say mê, tôi cũng không quên lưu ý sắc mặt đen thui của hắn.
Đương nhiên rồi, tôi tất nhiên sẽ không cho rằng loại thư tình của nữ sinh này là thật. Dù sao mình cũng là người trưởng thành, cũng là giáo viên, làm sao có thể có bất kỳ tâm tưởng gì với mấy đứa nhỏ còn chưa trưởng thành được. Đơn thuần chỉ là cảm thấy được người sùng bái thì rất tốt mà thôi.
Không khí kế tiếp rất kỳ quái, bởi vì sắc mặt của Tịch Hâm đều không có chút thay đổi nào. Nói thật tôi có chút không thích ứng với chuyển biến của hắn, lúc hắn cười nhạo hoặc chọc tôi phát hoả, tôi còn cảm thấy tự nhiên hơn. Hơn nữa không biết vì cái gì, khi tôi lại mở miệng, hắn thế nhưng lại thoải mái mà trả chiếc chìa khoá lại cho tôi. Cho đến khi đi xuống lầu, tôi vẫn cảm thấy không hiểu được. Không rõ chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ tôi nói lỡ lời rồi? Còn nghĩ lại một chút, cũng không nghĩ ra được đã làm sai chuyện gì. Quên đi, nếu không nghĩ ra được tôi cũng lười tốn tâm tư. Dù sao nam sinh tuổi này đại khái đều vui buồn thất thường như thế.
Trời đã tối đen, tôi một mình cưỡi xe đạp, vui vẻ chạy về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...