“Cái gì? Anh không biết Tịch Hâm sao?” Giọng của đồng nghiệp mới Tiểu Cát vốn dĩ đã rất bén nhọn, nay còn nâng lên quãng tám, quả thật là nhiễu loạn ba ngày, khiến lỗ tai tôi ù ù vang vang.
“Không biết cậu ta thì rất kỳ quái sao?” Tôi không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Đương nhiên.” Tiểu Cát đặt mông ngồi xuống bàn công tác của tôi, triển khai tư thế chuẩn bị thao thao bất tuyệt. “Thầy Tống anh mới tới nên không biết, Tịch Hâm là học sinh không dễ chọc vào ở trường chúng ta. Cha của cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Dược Hoa, tập đoàn Dược Hoa hẳn anh đã nghe qua rồi chứ, chính là tập đoàn có công ty chi nhánh ở mười mấy thành phố lớn khắp nước, còn có mấy trăm chuỗi cửa hàng lớn nhỏ nữa. Nói ngắn gọn một câu – có tiền! Hơn nữa vô cùng có tiền.”
Đại khái là thấy bộ dạng ngây ngốc không cho là đúng của tôi, đúng hơn là chưa kịp hiểu ý tứ của đại tiểu thư cô, Tiểu Cát lại bồi thêm một câu. “Ký túc xá trường mình là cha cậu ấy đầu tư ba cái, còn có sách vở ở trường, đều là nhà cậu ấy chi trả…”
“Vậy thì thế nào?” Tôi có chút khó hiểu nói. “Cha cậu ấy có tiền, gởi con đến trường chúng ta, cũng chỉ vì để cho cậu ấy thi đỗ đại học. Nếu ông ta biết con mình đánh nhau gây sự không chịu lên lớp, khẳng định phải quản giáo nghiêm túc hơn chứ.”
Tiểu Cát bĩu môi, khinh thường nói. “Anh không biết gì hết, tên nhóc đó rất thông minh. Đừng thấy cậu ta bình thường chưa từng thật sự lên lớp, nhưng mỗi cuộc thi đều không rớt khỏi top 10. Huống hồ nhà cậu ta nhiều tiền như vậy, mạng lưới quan hệ lại nhiều như vậy, cho dù cậu ta thi rớt đại học, cha cậu ấy tuỳ tiện chuẩn bị một chút cũng khiến cậu ấy thi đủ điểm.”
Thấy tôi tựa hồ vẫn là không phục lắm, cô liền đưa mặt đến đối diện tôi, gằn từng chữ cảnh cáo nói. “Anh trăm ngàn lần không được chọc cậu ta, nếu để hiệu trưởng biết được…”
Cô giơ tay làm bộ chém ngang cổ tôi, thấy tôi theo phản xạ rụt cổ mới vừa lòng nhảy từ trên bàn xuống, đạp trên giày cao gót mà bước về chỗ của mình.
Tôi theo bản năng sờ sờ cổ mình, tục ngữ nói “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, tôi lại còn là người thông minh, không thèm so đo với cậu quý tử nhà có tiền này đâu. Là người lớn cũng cần phải khoan dung, làm sao có thể mang thù với đứa nhỏ được. Nghĩ như vậy, quả nhiên tâm tình khôi phục lại không ít. He he, chính là như vậy, coi như những chuyện ngày đó chưa tình phát sinh đi.
Chiều thứ bảy so với ngày thường ít hơn hai tiết, hơn nữa lại là kỳ nghỉ mỗi tháng một lần. Trường học bình thường không có nghỉ cuối tuần, chỉ sau bốn tuần mới cho học sinh được nghỉ một lần, xem như là để cho học sinh thả lỏng một chút. Nhìn học sinh cuối cùng trong phòng học rời đi, tôi lập tức sải bước về văn phòng, thu dọn toàn bộ bài vở giáo án. Hai mắt không nhìn ngó cái gì mà lập tức chạy vội đến nhà để xe, dù sao lúc này trên sân trường cũng không còn ai cả, cũng sẽ không sợ bộ dáng như hổ đói của tôi bị học sinh nhìn thấy. Lại nói tiếp, thật xấu hổ, bản thân tôi trong cuộc đời này chỉ có hai đam mê. Một là ăn, hai là ngủ. Nhất là khi đã đói bụng, trời có sập xuống tôi mẹ nó cũng không quản. Bình thường mẹ đến thăm tôi đều mang theo đồ ăn nhẹ bỏ vào thùng ướp lạnh mang đến, bởi vì mẹ biết tôi không chịu được đói, cho nên luôn chuẩn bị nhiều một chút, để tôi mỗi ngày bỏ vào cặp mang đến trường, lúc nào cũng có thể ăn. Chỉ tiếc sáng nay lúc rời khỏi cửa, tôi phát hiện thùng ướp lạnh đã trống không, thời gian lại gấp gáp sắp muộn, cho nên tôi không mang theo cái gì cả.
May mắn hôm nay là cuối tuần. Buổi chiều tan học sớm, tôi cũng có thể đến nhà cha mẹ cách trường học khá xa mà ăn ngon. Không ngoài ý muốn, bên cạnh chuông xe được đặt một con hạc giấy rất đẹp. Tôi gặp mãi thành thói quen, thuận tay lấy xuống thả vào giỏ xe phía trước. Nói cũng kỳ quái, từ nửa tháng nay cơ hồ mỗi ngày lúc tan học tôi đều nhận được một con hạc giấy nằm ngay ngắn bên cạnh chuông xe, cũng không biết được là ai đặt ở nơi này. Lúc ban đầu còn cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng vẫn không có ai nhận mình làm. Hơn nữa giấy xếp hạc lại rất sạch sẽ, một chữ cũng không có. Sau này tôi nghĩ đây là lễ nghi độc đáo đón mừng giáo viên mới của trường học, tâm trạng cũng thoải mái yên tâm hơn.
Nghĩ đến đêm qua mẹ gọi điện tới, nói hôm nay nấu sườn sốt cà chua, còn có tôm kho cho tôi, càng khiến cái bụng ầm vang của tôi càng kêu bừa bãi hơn. Chân đạp xe càng thêm nhanh chóng, ra khỏi cổng trường gấp gáp đi về hướng nhà mình.
Vị trí của trường học là ở ngoại ô thành phố, dân cư sinh sống rất thưa thớt. Nhưng mà nơi này giá đất vừa phải, hơn nữa danh tiếng của nhà trường có thể thu hút các nhà đầu tư quản lý. Học sinh phần lớn ở trọ trong trường, ngoại trừ thỉnh thoảng cuối tuần có thể về nhà một chuyến, đại bộ phận thời gian đều ở trong trường học không được phép ra ngoài. Chẳng qua gia đình mỗi học sinh đều rất hiển hách, mỗi lúc được về nhà, trước cổng trường đều tụ tập những chiếc xe đắt tiền, quả thực trở thành một màn đối chọi giữa các học sinh với nhau. May mắn hôm nay tôi về muộn, đại đa số các học sinh đều đã đi xe về nhà, tôi có thể thích ý cưỡi chiếc xe đạp cũ chậm rãi đi về, còn có thể thưởng thức buổi chiều gió nhẹ, cộng thêm cảnh đẹp ở ngoại ô…
Chờ… Chờ đã! Phía trước không xa, trong rừng cây nhỏ bên đường có người đánh nhau! Loé lên giữa bóng cây lại rõ ràng là đồng phục trường tôi. Đúng rồi, cư nhiên ban ngày ban mặt lại đánh nhau gần trường học! Tấm gương tốt chính nghĩa bùng lên trong người như nước Hoàng Hà thao thao bất tuyệt. Cảm xúc kích động xông lên ót, tôi quay xe lại, nhanh chóng đạp về hướng rừng cây.
“Dừng tay. Không được đánh nhau! Các cậu học trường nào!” Tôi đem xe dựa vào một thân cây, hét lớn vài tiếng với các học sinh kia.
Đại khái là nghe được thanh âm của tôi, mấy cậu học sinh đang hỗn chiến tử quả nhiên ngừng lại. Lúc này tôi rốt cục thấy rõ ràng, bên trong chỉ có một người mặc đồng phục trường tôi, hơn nữa còn có vẻ rất thê thảm, dường như là bị vây đánh. Mà đồng phục trên người năm đứa còn lại, cho thấy bọn chúng là học sinh của một trường trung học tư nhân khác.
Chờ chờ… Vì sao cái tên bị đánh nhìn quen mắt như vậy?… Là hắn! Tôi suýt nữa kêu lên, cư nhiên lại là cái người bị tôi gặp trong cuộc đánh nhau trong trường, còn kiêu ngạo để lại một cái tên với tôi. Gọi là gì nhỉ… Quên đi, ai quản hắn tên là gì, dù sao cũng không phải loại gì tốt đẹp. Vừa nhìn đã biết, hắn khẳng định là đã làm xằng làm bậy trêu chọc học sinh khác, người ta giận quá mới đến đập hắn. Nói thật, sớm biết người bị đánh trong này là hắn, tôi khẳng định sẽ giả vờ không phát hiện. Dù sao người kia giống học sinh xấu như vậy, bị người giáo huấn một chút ngược lại có thể dễ dàng hiểu được cái gì là đạo lý làm người, đỡ phải luôn tự cho mình là đúng.
Nhưng mà vấn đề là… Nhìn một đám hung thần ác quỷ đang trừng mắt với tôi, còn cả thiếu niên hiển nhiên bị thương không nhẹ vẫn lộ ra gương mặt quật cường kia nữa. Tôi đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi làm cái gì. Làm sao bây giờ? Tôi đã khiến mình rơi vào chuyện cực kỳ phiền toái rồi.
Vụng trộm nuốt nước bọt, tôi cố gắng bình phục trái tim đang kinh hoàng, ưỡn ngực nghiêm túc nói với bọn họ. “Tôi… là giáo viên, các cậu đều dừng tay. Có biết đánh nhau là trái với nội quy trường học không? Các cậu học trường nào, tên gọi là gì?”
Năm học sinh trường khác kia tựa hồ chưa kịp phản ứng với lời nói của tôi, hai mặt nhìn nhau một lúc lâu. Ngay lúc tôi bắt đầu đắc ý, nghĩ đến biểu tình uy nghiêm của mình rốt cuộc cũng chấn chỉnh được bọn học, mấy đứa học sinh kia lại đột nhiên đồng thời cười ha ha lên. Lần này, thất thần ngược lại là tôi.
“Là anh? Giáo viên? Ha ha ha.” Trong đó có một người chỉa chỉa vào người tôi, cười đến cong thắt lưng, khoa trương ôm bụng.
“Coi như hết, đồ ẻo lả. Nhìn bộ dáng này của anh, lớn hơn chúng tôi một chút, lại dám giả mạo giáo viên. Anh không muốn sống nữa hả!” Một thiếu niên mang khuyên tai đinh bên tai trái chậm rãi đi đến trước mặt tôi, cao thấp đánh giá một chút, mới khinh thường mở miệng.
Nói xong, giọng điệu cư nhiên dần dần hung ác, tay giơ lên muốn đánh một cú vào mặt tôi. Thấy hắn muốn động thủ, đầu của tôi lập tức ong ong, cả người ngơ ngác cứng ngắc đứng ở nơi đó. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh tôi đều là người văn minh, ngay cả sau này vào đại học sư phạm, giáo viên luôn làm gương tốt, đầy học thức khiến người kính phục, chưa từng có ai dạy tôi phải dùng bạo lực trấn áp học sinh nha~ Cho nên… Ngoại trừ ngẩn người, tôi thật sự không biết mình nên phản ứng thế nào.
Nói thì chậm, chuyện diễn ra thì nhanh. Một cú đấm thô to theo tiếng gió bay về phía ngực tôi.
Trong nháy mắt kia, tôi thậm chí quên cả thở. Trong đầu như là hồ dán, dính thành một đống. Chờ khi tôi phục hồi tinh thần lại, đau đớn trong dự đoán lại không hề đến. Tập trung nhìn vào, mới phát hiện cú đấm vốn phải rơi xuống trên người tôi, lại bị một bàn tay gắt gao đỡ lấy.
“Viên Sướng, anh ta thật sự là giáo viên mới tới của trường tao. Không muốn phiền toái thì đừng động vào anh ấy!” Thanh âm có chút quen thuộc lạnh lùng cảnh cáo.
Trời ạ, đúng là tên nhóc đáng lẽ nên rên rỉ trên mặt đất kia.
“Hừ – mày còn sức lực che chở cho người khác sao.” Nhíu mày, tên nhóc mang khuyên đinh khinh thường nói.
Tôi trơ mắt nhìn hai thiếu niên dáng người tương xứng đang bổ nhào vào nhau như trâu, ánh mắt chọi ánh mắt, cái mũi đối với cái mũi, nắm tay ở cùng một chỗ nhưng truyền đi lửa giận cùng không phục đang chậm rãi dùng sức.
Khóe mắt thoáng nhìn bốn thiếu niên khác cũng bắt đầu chậm rãi bao quanh, lòng tôi trở nên gấp gáp, vội vàng lên tiếng cảnh cáo. “Này, các cậu năm người đánh một người, không biết xấu hổ sao, có bản lĩnh thì một chọi một đi!”
Không biết vì cái gì, tôi biết người đang giải vây cho tôi sẽ không thua. Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung lên tôi, ngay cả hai thiếu niên trước mặt cũng nghiêng đầu đánh giá. Chẳng qua là một ánh mắt kinh ngạc, mà một cái khác thì đầy dễu cợt.
Trong lúc thôi không biết nên làm sao, tiếng còi cảnh sát từ xa xa truyền đến. Chắc là dân cư phụ cận nhìn thấy có người đánh nhau nên đã báo cảnh sát.
Oán hận mắng một câu thô tục, thiếu niên gọi là Viên Sướng liếc mắt với đồng bọn, nhanh chóng sải bước leo lên mấy chiếc xe máy bên cạnh mà phóng đi.
—————-
Tôm kho:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...