Ba mươi âm lịch, đường phố nửa đêm rực rỡ ánh đèn muôn hồng nghìn tía. Tuyết vẫn rải rác phủ từng nhành cây khô khốc.
Triệu Tử Đoạn mũ đen khẩu trang kín mặt, hai tay y đan vào nhau, trên một chuyến tàu cao tốc. Đến hiện tại, y gần như vẫn chưa tin nổi sự thực đang diễn ra. Chỉ nửa giờ trước, tổ chức duy nhất một cuộc gọi báo hiệu y đã bị lộ thân phận, bằng mọi cách phải đến được trạm dừng X thị trấn Y theo chương trình bảo vệ đặc biệt.
Triệu Tử Đoạn nuốt một ngụm khí lạnh, trong người y ngoại trừ mấy vạn tệ thì thứ đáng giá nhất chính là chiếc điện thoại liên lạc bí mật. Triệu Tử Đoạn gục mặt vào giữa hai tay, hơi thở nóng rẫy có phần gấp gáp, toàn bộ giấy tờ chứng minh thân phận hình cảnh nằm vùng đều nằm dưới đế giày, được bọc vô cùng cẩn thận. Triệu Tử Đoạn vờ như buộc dây đôi boot cao cổ, đường viền lưỡi dao cồm cộm chạm vào da thịt giữ cho y chút cảm giác an toàn còn sót lại.
Tiếng loa thông báo trạm dừng lanh lảnh, Triệu Tử Đoạn lặng lẽ hòa vào dòng người rời khỏi, nhà ga đêm cuối năm vắng vẻ đến rợn người. Y nhìn từng hành khách một được thân nhân đón chờ, bước chân càng thêm vội vã hơn. Chạnh lòng hồi tưởng cách đây mấy buổi chiều còn cùng đám A Hiệp mua sắm Tết, đã nhiều năm, y không hề có một cái Tết đúng nghĩa.
Triệu Tử Đoạn thở dài, giá buốt lan vào lồng ngực, y ra đi mà không nói một lời, y lúc này rất sợ sẽ chẳng còn cơ hội được gặp lại hắn.
- Viên Hạo!
Triệu Tử Đoạn nghe lệ nóng mằn mặn trên môi. Ngoài kia, chuông nhà thờ xa xăm điểm mười hai tiếng báo hiệu giao thừa. Triệu Tử Đoạn cho đôi bàn tay tê buốt vào túi áo, cách nhà ga hai cây số băng qua một khu công nghiệp cũ bỏ hoang sẽ đến điểm hẹn. Gió tuyết quật vào thân, giày cũng dần ướt, y vẫn cô độc cùng bóng tối.
Trung tâm thành phố.
Dưới ánh đèn pha lê của một nhà hàng sang trọng, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn ra bức tường kính trước mắt, pháo hoa rực rỡ giữa trời đông. Hắn lơ đãng cắt một khối thịt bò, lưỡi dao vừa nhấn xuống không rõ lý do liền gãy làm đôi. Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần, tâm can bỗng nhiên nóng như lửa đốt.
Tương phu nhân cau mày rút khăn sạch dịu dàng lau tay con trai, khóe môi son đỏ khẽ mở ra:
- Không khỏe ư?
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm trầm, hờ hững lắc đầu, bồi bàn cũng đã nhanh chóng đem dao nĩa mới lên, trong một thoáng, qua ánh thép loang loáng, dường như có hình ảnh Triệu Tử Đoạn. Hoàn Nhan Viên Hạo bước ra khỏi bàn ăn:
- Con có việc, xin phép về trước!
Hoàn Nhan Viên Hạo vừa lái xe vừa gọi điện, đã hơn ba mươi cuộc, Triệu Tử Đoạn không hề bắt máy. Mỗi lần tiếng "tút...tút" vang lên, là mỗi lần đại não hắn muốn vỡ tung. Hoàn Nhan Viên Hạo thái dương đổ từng cơn mồ hôi lạnh. Hắn một mạch đến Chung Gia Diện, rồi lại đến KTV của y, tất cả những nơi Triệu Tử Đoạn có thể đến, Hoàn Nhan Viên Hạo đều một lượt tìm qua.
Bốn giờ sáng, Hoàn Nhan Viên Hạo thực sự vô vọng, rõ ràng là Triệu Tử Đoạn đã gặp nguy hiểm, bên nhau nửa năm, mỗi một nơi y lưu lại, hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Hoàn Nhan Viên Hạo đánh cược lần cuối, hắn ra khỏi thành phố, tìm đến nhà anh trai Triệu Tử Đoạn.
Tuy vậy, vẫn không chút tung tích.
Hoàn Nhan Viên Hạo đậu xe vào lề đường, sau một hồi suy nghĩ quyết định gọi đến Chủ nhiệm Cao. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở âm lãnh, có chút thiếu kiên nhẫn:
- Tử Đoạn mất tích rồi!
Cao Chủ Nhiệm giọng nói lè nhè hơi men:
- Tài liệu cậu gửi đã chuyển đến Tổng cục rồi, Triệu hình cảnh có lẽ được rút về chăng!
Hoàn Nhan Viên Hạo mi gian tối tăm cực điểm, dẫu rằng được rút về, y chung quy vẫn có thời gian để thông báo với hắn một tiếng, đằng này...
- Không thể!
Chủ nhiệm Cao nghe ra giọng điệu nghiêm trọng của Hoàn Nhan Viên Hạo, suy nghĩ giây lát:
- Hoặc Triệu hình cảnh theo chương trình bảo vệ...
Hoàn Nhan Viên Hạo đấm tay xuống vô lăng:
- Cho dù đã đủ chứng cứ, cũng không đến mức nửa đêm giao thừa gấp rút đưa người đi như thế này!
Chủ nhiệm Cao bên kia rít một hơi thuốc dài, có chút ngập ngừng:
- Xấu nhất là bị lộ, nhưng cái này khó có thể...
Hoàn Nhan Viên Hạo cúp máy, nhiệm vụ của hắn, hắn cư nhiên hoàn thành, nhiệm vụ của y, hắn cũng đã giúp y hoàn thành. Vậy tại sao y lại biến mất? Hoàn Nhan Viên Hạo trầm tư rất lâu, phượng mâu mỗi lần nhắm lại đều nhớ đến gương mặt thiên chân vô tà y cuốn mình trong chăn ấm nằm cạnh hắn.
Đồng tử Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột sáng lên:
- Vạn Bằng!
Biệt phủ Vạn gia nằm giữa đảo nhỏ cô lập với đất liền, kết nối duy nhất là một cây cầu dây giăng. Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi lái xe qua cầu, hắn hơi nhếch môi. Nơi này là quà trưởng thành mà cha hắn tặng cho Vạn Lăng Mặc, sủng tử đúng thật sủng tử, quà mười tám tuổi cũng phải khiến nửa đất nước ngưỡng mộ.
Vạn Bằng giữa khuya một bộ pyjama lụa choàng áo bông đón Hoàn Nhan Viên Hạo ở khách phòng.
- Luật sư Hạo giao thừa đột ngột đến thăm...
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa tiếu phi tiếu, nhìn bình trà ấm khói tỏa nghi ngút trên bàn, đáy mắt sâu thẳm:
- Đúng là có chút đường đột, chỉ là tôi có chuyện muốn nói!
Vạn Bằng gõ gõ baton xuống sàn:
- Mời!
Hoàn Nhan Viên Hạo đè thấp giọng nói, cố giữ bình tĩnh nơi lồng ngực:
- Triệu Tử Đoạn đang ở đâu!
Vạn Bằng cười lớn, không lộ tâm tư:
- Luật sư Hạo hỏi cũng thật hay, khiến người khác phải suy nghĩ!
Hoàn Nhan Viên Hạo liếc nhìn đồng hồ, đã năm giờ, qua một đêm khả năng tìm ra y đã gần như không thể:
- Đây không phải là câu hỏi!
Vạn Bằng quắc mắt:
- Luật sư Hạo không cần cảnh cáo, nếu tôi an toàn thoát được, thì tiểu tình nhân của cậu đương nhiên cũng sẽ như vậy!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt nhếch môi, lão hồ ly cuối cùng cũng đã thừa nhận, có manh mối vẫn tốt hơn:
- Thêm ba ngày nữa ông đã có thể đến Bahamas an toàn, vì thế đừng gây khó dễ Tử Đoạn!
Vạn Bằng gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng:
- Luật sư Hạo làm việc chuyên nghiệp, có lẽ sẽ không khiến lão già này thất vọng!
Trời sáng, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng rời khỏi Vạn gia biệt phủ, tay hắn siết thành quyền, môi mỏng mím lại, Vạn Bằng đúng thật một tên cáo già, hắn lại quá xem thường thủ đoạn lão ta, để hiện tại Tử Đoạn phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Trong căn phòng mờ mịt chỉ treo duy nhất một bóng đèn ngả vàng, Triệu Tử Đoạn cựa quậy chân tay, y phát hiện bản thân đã bị trói, đôi mắt nặng trĩu không thể mở. Triệu Tử Đoạn lưng dán xuống sàn đá lạnh lẽo, đầu óc đình trệ cố gắng hồi tưởng.
Cuộc gọi từ tổ chức là giả, y sau khi qua khỏi khu công nghiệp vắng liền đến một bãi đất trống. Tin tưởng chiếc xe đang đỗ là của tổ chức, y không nghi ngờ gì mà bước lên. Kết cục vừa tỉnh đã thấy bị giam giữ. Triệu Tử Đoạn thở dài, nếu đúng như y dự đoán, thân phận y thực sự đã bị lộ, hiện tại người của Vạn Thịnh đang muốn trừ khử y.
Triệu Tử Đoạn tìm cách ngồi dậy, chọn một tư thế dễ chịu hơn, y áp tai vào tường, dễ dàng nghe được động tĩnh bên ngoài. Chất giọng rất quen thuộc vang lên, Triệu Tử Đoạn trong giây lát lập tức nhận ra, là Vạn Bằng.
"Hoàn Nhan Viên Hạo đã đi chưa?"
"Rồi ạ! Hắn thật sự không dám làm gì Vạn thúc!"
"Dù sao chúng ta cũng giữ người, hắn có gan cũng không thể làm bậy, huống hồ ngoài Triệu Tử Đoạn, vẫn còn bản hợp đồng!"
"Hoàn Nhan Viên Hạo trẻ người non dạ, tưởng rằng là mật vụ thì giỏi lắm hay sao, một hình cảnh nằm vùng, một mật vụ chính trị, thúc cũng quá nổi bật rồi!"
Tiếng cười cắt ngang câu chuyện. Triệu Tử Đoạn huyền mâu nặng nề mở, y chỉ nghe được một nửa, thật sự không thể hiểu. Nhưng tạm thời y suy đoán Hoàn Nhan Viên Hạo có lẽ giống y, đang phải thi hành nhiệm vụ bản thân, mà y ở đây, chính là một loại uy hiếp cho hắn.
Triệu Tử Đoạn mím môi, bằng mọi giá phải thoát ra ngoài. Y dứt dứt dây trói, phát hiện chúng là dây kim loại, qua một đêm đã làm làn da trầy trụa khiến máu tươi nhiễm tanh nồng không khí. Triệu Tử Đoạn cắn răng nén đau, lê thân về chiếc ghế duy nhất trong phòng. Ma sát, chỉ cần ma sát dây sẽ nóng lên, có khả năng đứt.
Cửa chính đột ngột bật mở, Triệu Tử Đoạn ngước mắt nhìn, một tên đàn em Vạn Thịnh tay vân vê kim tiêm đi đến:
- Triệu ca thật khó cho anh rồi, anh là hình cảnh được Vạn thúc coi trọng...
Mũi tiêm găm sâu vào cánh tay y, Triệu Tử Đoạn nhói đau một tiếng, rồi tiếp tục chìm vào mơ hồ. Trước khi mất đi ý thức, y vẫn nhận biết được đó là thuốc an thần, và bàn tay bẩn thỉu gã ta đang sờ soạng lên thân thể y.
Thấy Triệu Tử Đoạn lâm vào hôn mê, gã bực dọc ném ống tiêm, Vạn Bằng đã hạ lệnh không để Triệu Tử Đoạn thương tổn, đám đàn em mới không động tay động chân. Triệu Tử Đoạn từ lâu nổi danh trong Vạn Thịnh với dáng dấp câu nhân, càng khinh bỉ tính hướng y bao nhiêu, thì bọn chúng càng muốn chà đạp y bấy nhiêu.
Gã phủi tay đứng lên, bồi thêm một cú đá vào bụng Triệu Tử Đoạn:
- Mẹ kiếp!
Cánh cửa đóng sập, giữa bóng tối u ám, Triệu Tử Đoạn cựa mình ngồi dậy, nhổ ra một ngụm máu tươi, vừa rồi y phải tự cắn lưỡi mình để giữ tỉnh táo. Adrenaline sôi sùng sục trong huyết quản, y lần nữa tìm cách cắt đứt dây trói, cảm giác chưa bao giờ tâm trí tỉnh táo hơn hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...