Nói là nghỉ nhưng mà đang đoạn GAY cấn nên khuyến mãi một chương nữa, xong chương này thôi rồi ta qua bên Thứ Nữ Đồ Mưu đăng chương mới, tạ lỗi với nam phụ bên đó.
____________________
Hoàn Nhan Viên Hạo lái xe vào lại nội thành, vòng vèo qua nhiều ngõ nhỏ tránh đi tai mắt phóng viên. Trên radio rè rè bản tin dự báo một trận bão tuyết tràn về. Hoàn Nhan Viên Hạo rút trong áo khoác đôi găng tay đưa sang người bên cạnh:
- Em không lạnh sao?
Triệu Tử Đoạn mải miết chìm trong suy nghĩ, vết thương cổ tay se se giữa giá rét dần bầm lại, lưu cữu dấu còng sắt xanh xanh tím tím. Hoàn Nhan Viên Hạo đánh xe vào lề, nâng đôi bàn tay y lên:
- Lần sau đừng làm mấy trò ngu ngốc nữa, em đau anh sẽ xót!
Triệu Tử Đoạn ngập ngừng rút tay về, đồng tử sâu thẳm nhìn bầu trời xám đục nặng nề, y ôm lấy vai mình, cả người toát ra một cỗ cô độc thê lương:
- Tôi muốn về nhà!
Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận đeo găng tay cho y, trầm ấm giọng nói:
- Em không còn ở Chung Gia Diện nữa?
Triệu Tử Đoạn gật đầu, nói ra một địa chỉ xa lạ, ở cuối thành phố, trong một khu dân cư đơn giản, vắng lặng. Mỗi ngôi nhà nơi này đều giống nhau, có một hàng rào trồng đầy dây thường xuân, giữa đông rũ tàn.
Căn nhà của Triệu Tử Đoạn chỉ hai tầng, mái ngói xanh nhạt, bên cạnh còn một garage nhỏ dây leo phủ kín, trên thềm thêm chiếc xích đu sơn trắng, cổng lớn không khóa, trước sân nhà y, một người đàn ông đơn giản âu phục, tựa như vừa tan ca từ công ty, vẫn nguyên bảng tên trên túi áo đang chăm chú sửa lại bóng đèn.
Hoàn Nhan Viên Hạo không biết phải mở lời thế nào, cảnh tượng này khiến hắn vô cùng khó thở, giống như Triệu Tử Đoạn và người kia là một gia đình, làm những việc thường ngày chăm sóc cho tổ ấm nhỏ. Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ về căn biệt thự thiếu vắng hơi người trên Ngũ Hoa Hồ, cõi lòng trống rỗng bi ai.
Hoàn Nhan Viên Hạo khó khăn mở cửa, giúp y che ô:
- Nơi này sao?
Triệu Tử Đoạn gật đầu, nụ cười thanh lệ:
- Cảm ơn!
Y vào trong, hơi rùng mình vì cơn gió lạnh, Hoàn Nhan Viên Hạo trông theo bóng dáng thân thuộc, chậm chạp rời đi, cố nhìn qua gương chiếu hậu chút dư ảnh còn sót lại. Hắn không ngừng nghĩ về người đàn ông kia, hơn ba mươi tuổi, vai rộng, rất nam tính, ánh mắt sắc bén nhưng cử chỉ lại ôn nhu. Quan trọng hơn hết, y lại sống cùng người này.
Triệu Tử Đoạn khoanh tay giữa thềm, đến khi chiếc xe sang trọng biến mất sau màn tuyết mới quay vào nhà, y ngồi bên lò sưởi, nhìn chú mèo già đang nghịch cuộn len rối.
- Là cậu ta sao?
Triệu Tử Đoạn gượng gạo cười, cũng không che giấu:
- Vâng! Là anh ấy!
Thiên Phần không nói gì nữa, tuy là anh em một mẹ, nhưng hắn cùng Triệu Tử Đoạn không quá thân thiết, từ nhỏ đã sống cách xa nhau, hơn một tháng trước Triệu Tử Đoạn chủ động liên lạc, muốn dọn về đây, hắn cơ bản nhà rộng phòng nhiều cho nên đồng ý.
Thiên Phần đứng trong bếp, đun thêm sữa nóng đưa đến:
- Hàn Hoa cũng trên gác xép, em có muốn gặp không?
Triệu Tử Đoạn miễn cưỡng uống nửa ngụm, lại đem thêm một bình khác thong thả lên cầu thang, gác xép này hiện tại là góc riêng của y. Ngoài tấm đệm dày trải trên sàn và giá sách đầy những cuốn cổ thư, cũng không còn gì khác. Ở đó có ô cửa sổ nho nhỏ, đủ để nhìn đường phố mỗi chiều.
Hàn Hoa cư nhiên đang ngủ, toàn thân vùi vào chăn mềm, chỉ để lộ tóc nâu nhạt màu, sơ mi trắng nhăn nhúm đến không nhìn ra. Triệu Tử Đoạn yên lặng nghe tiếng tuyết rơi trên mái ngói, cũng không muốn đánh thức, nhưng Hàn Hoa thì ngược lại, vừa ngửi được hương sữa nóng thì hai mắt liền mở ra.
Câu đầu tiên ngập tràn đả kích:
- Thất tình đến độ đi nhuộm tóc sao?
Triệu Tử Đoạn hừ một tiếng, nắm lấy cổ áo Hàn Hoa lôi dậy, chợt nhận thấy thân thể hắn đầy thương tích, nhưng là thương tích tình dục, vết dây trói lẫn lộn vết roi da tím bầm, kể cả đầu ngực cũng có dấu răng nghiến vào đọng lại máu khô.
Triệu Tử Đoạn buông Hàn Hoa:
- Vẫn tốt hơn anh!
Hàn Hoa từ từ uống hết sữa, Triệu Tử Đoạn càng nhìn càng chói mắt:
- Cái tên Hoàng Hy Phong này không biết cách đối đãi nhẹ nhàng hơn sao?
- Hành hạ nhau về thể xác hay tinh thần cũng như vậy cả thôi, ít ra Hy Phong vẫn chân thật nói yêu anh, theo đuổi anh. Còn cậu với luật sư Hạo mới gọi là "không biết đối đãi"!
Triệu Tử Đoạn trầm mặc, thở dài:
- Tôi không tin vào tình yêu, bên nhau cũng chỉ mấy tháng, cả hai coi như mới mẻ, ngoài chuyện trên giường thì cuộc sống của nhau cái gì cũng không biết. Nếu chỉ vì phần dưới cơ thể mà khiến tương lai anh ấy thay đổi...
Hàn Hoa nhìn cổ tay đầy vết thương của Triệu Tử Đoạn, lắc đầu:
- Cậu không tự tin vào bản thân thì đúng hơn, cậu lấy gì để chắc chắn ở bên cậu tương lai luật sư Hạo sẽ không tốt?
Triệu Tử Đoạn nhìn sâu vào đôi mắt nhạt màu đối diện, chưa kịp trả lời đã bị Hàn Hoa tiếp tục đả kích:
- Thất tình đến độ đeo lens hả?
- Anh nói ít một câu có chết không! Người trong cuộc u mê bên ngoài sáng suốt, bản thân anh cùng Hoàng Hy Phong thì thế nào?
Hàn Hoa bĩu môi, phất phất tay:
- Tiểu Đoạn Đoạn còn ngây thơ lắm, anh cậu chính là muốn dạy cho tên kiêu căng ấy một bài học! Để hắn cả đời phải tiếc hận vì đã từng tệ bạc đối xử với anh cậu! Ha!
Triệu Tử Đoạn bật cười, cùng chui vào chăn:
- Ấm thật! Lâu rồi mới được ở cùng anh!
Hàn Hoa nhìn góc áo lệch đi của Triệu Tử Đoạn lộ ra vết mực đen, phi một tiếng, ánh mắt vô cùng khinh miệt:
- Cái thời cậu còn là tổng công mạnh mẽ, luôn chê bai anh nhuộm tóc đeo lens, giờ thì hay rồi, đến loại hình xăm này cậu cũng làm được!
Triệu Tử Đoạn không để trong lòng, giành giật lại chăn:
- Ít nhất em không rên rỉ khi bị đánh!
Phòng khách.
Thiên Phần âu yếm nhìn vợ, người đang mang thai bảy tháng, hắn xoa xoa mi tâm:
- Mai Mai, em đừng để ý mấy âm thanh trên gác...
Tô Mai vấn gọn tóc ra sau, tươi cười ấm áp:
- Tuổi trẻ mải mê yêu đương là chuyện bình thường, ai rồi cũng phải đi một vòng mới tìm được nửa kia! Huống hồ cả Hàn Hoa lẫn Tử Đoạn đều là người tốt, hậu vận sẽ không tệ!
Thiên Phần hời hợt gạt đi:
- Chúng nó bị ngốc, chuyện thực ra rất đơn giản, hiện tại chỉ cần Hàn Hoa nói với Hoàng Hy Phong là nó cũng yêu cậu ta, còn sợ tên họ Hoàng kia không đưa kiệu tám người khiêng rước về sao?
Tô Mai phì cười, vào bếp kiểm tra nổi canh đang đun:
- Anh nói đúng, chỉ cần đồng lòng không gì không thể giải quyết!
Mùa đông thật dài, tết Dương lịch cả thành phố chìm trong bão tuyết, Triệu Tử Đoạn ngoại trừ thời gian ngủ trên gác xép, đa phần đều ở KTV thuộc quản lý của bản thân cùng đàn em đánh bài lấy may. Người ta thường nói đen tình đỏ bạc, câu này vận vào Triệu Tử Đoạn không sai đi đâu được, trong một dịp nghỉ đông, y thu vào tay mười mấy vạn. Đám đàn em chỉ còn thiếu đường tung hô y là thánh sống. Tất nhiên nếu Triệu Tử Đoạn bảo bản thân thất tình nên được tổ bài độ thì không ai tin, vì thế y bịa hẳn một câu chuyện về khả năng gian lận của bản thân. Cơ bản, cuộc sống trôi qua vô cùng êm ả.
Tuần mới, tạp chí Newsday số đặc biệt đưa tin về lễ đính hôn của Hoàn Nhan Viên Hạo và Dương Ni ái nữ Dương thị lên trang bìa, trong ảnh cả hai vận trang phục cưới rất sang trọng. Dương Ni cười rạng rỡ, mắt lấp lánh hạnh phúc. Triệu Tử Đoạn di di tay lên tờ báo, hơi thở loáng thoáng vị mặn nước mắt. Mỗi ngày đều đặn mỗi ngày y luôn ở nơi đông người, làm việc đến khuya, thật sự chỉ muốn bản thân không còn thời gian trống mà nghĩ về hắn nữa. Nếu có thể, Triệu Tử Đoạn liền một dao cắt đứt con tim ra khỏi cơ thể, để mặc phế vật phản chủ chỉ biết đau vì người khác này tự sinh tự diệt.
Phòng sinh hoạt ngập mùi thuốc lá, Triệu Tử Đoạn gởi từng email một về Tổng cục Điều tra, sau đó cẩn thận xóa dấu vết. Email toàn bộ đều là mật mã, có bị phát hiện cũng không thể đọc ra, y làm việc này tại chính nơi nguy hiểm nhất, đám đàn em cơ bản cũng không bao giờ quan tâm đến.
A Hiệp dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn cuốn tạp chí bên cạnh, hắn ấp a ấp úng:
- Triệu ca đừng buồn...
Triệu Tử Đoạn nhún vai:
- Anh ổn!
A Hiệp hì hì cười lấy bia đem đến:
- Nếu anh cô đơn thì hẹn hò với người khác đi!
Triệu Tử Đoạn lơ đãng:
- Làm mai cho anh được không, anh hết đối tượng rồi!
Hai mắt A Hiệp long lanh sáng, cảm tưởng như nếu như có đuôi hắn đã vẫy vẫy liên tục:
- Đại ca, anh thấy em thế nào?
Bên ngoài ồn ào tiếng chân, đám đàn em còn lại hỗn loạn phản đối:
- Không được! Không được!
Tên khác chen vào:
- Triệu ca chọn em đi, đảm bảo anh không thất vọng!
- Không! Anh đừng nghe hắn, em thử qua rồi, thật hối hận khi cùng một quả dưa chuột muối!
Triệu Tử Đoạn bật cười, môi mỏng hơi nhếch lên, đỏ hồng trên làn da sáng hơn tuyết:
- Này, không ai thẳng sao?
A Hiệp gãi đầu:
- Triệu ca à, cả Vạn Thịnh chỉ có mình anh công khai tính hướng, đám chúng em ở đâu cũng bị coi không ra gì, nên đều hội quân về với anh!
Triệu Tử Đoạn thở dài, dù thời điểm nào, xã hội cũng khó mà tiếp nhận loại tình cảm đồng giới này. Huống hồ Hoàn Nhan Viên Hạo sinh ra ở tầng lớp thượng lưu, đến cùng vẫn là y cùng hắn không thể có kết cục tốt.
Quyết định buông tay này, đối với y vẫn là vô cùng hoàn mỹ!
___________________
Không biết ai nhớ chị gái Tô Mai này không nhỉ, chị này và Lệnh Hồ Vương Thiên Phần ở Khuynh Thành Sắc có hẳn một chương ân ân ái ái!