Vì Người Yêu Dấu

Hoàn Nhan Viên Hạo áp đôi tay buốt giá của Triệu Tử Đoạn lên gò má bản thân, hơi thở hòa lẫn gió đêm:

- Ấm không?

- Ấm!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười, xoa xoa mái tóc đối phương phảng phất hơi rượu mạnh.

Hoàn Nhan Viên Hạo tiếp tục lướt ngang vành môi lên phần cổ Triệu Tử Đoạn, tay vẫn ôm lấy y không buông. Cảm thấy toàn thân Triệu Tử Đoạn dường như có chút rung động, Hoàn Nhan Viên Hạo thỏa mãn cười, đẩy người xuống sofa:

- Thật sự rất nhớ em!

Triệu Tử Đoạn hơi cau mày, Hoàn Nhan Viên Hạo đến văn phòng Vạn Bằng làm việc không hề nói với y, hiện tại vồ vập như vậy, rất giống với biểu hiện của những gã bạn trai chuyên làm chuyện xấu trong phim 8 giờ. Nhưng y không kịp nghĩ nhiều, nụ hôn Hoàn Nhan Viên Hạo gấp gáp trấn đoạt chút lý trí còn sót lại của y, khiến y dần mơ hồ, lâm vào trầm luân.

Hương thơm nam tính đặc trưng Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng qua chóp mũi Triệu Tử Đoạn, thấm đẫm dục tình. Hoàn Nhan Viên Hạo lần tay cởi thắt lưng giúp Triệu Tử Đoạn, ướt át thân thể y vương lên lòng bàn tay hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo niết nhẹ đầu ngực đối phương:

- Em ham muốn? Vì cậu ta sao?

Triệu Tử Đoạn mờ mịt một lúc lâu, không nhận ra thân dưới đang bị người kia chơi đùa:

- Anh nói ai? A...

Hoàn Nhan Viên Hạo khàn khàn thanh âm phát ra từ cổ họng:

- Hàn Hoa?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, mắt huyền phản chiếu ánh đèn đường xuyên suốt trong đêm đen thành thị:

- Em...a...dừng lại...

- Cứng rắn thế này còn muốn phản đối?

Tất nhiên Hoàn Nhan Viên Hạo không thể dừng, bắt gặp người yêu đang chăm sóc cho kẻ khác, dù chưa rõ ràng thế nào, nhưng hắn cũng biết Triệu Tử Đoạn từng là 1, lại rất đào hoa, hắn, thật sự sợ, sợ y ngày nào đó quay lưng phủi bỏ toàn bộ quan hệ cùng hắn.

Hoàn Nhan Viên Hạo mím môi, mạnh mẽ tiến vào hạ thân đối phương, cánh tay vẫn đỡ lấy tấm lưng Triệu Tử Đoạn thấm đẫm mồ hôi tránh đi lạnh lẽo từ sofa da thuộc:

- Thả lỏng!

Triệu Tử Đoạn cắn mạnh cổ áo sơ mi, đây là y bao nuôi hắn hay hắn bao nuôi y, rõ ràng y là kim chủ, ngược lại mỗi ngày đều bị tình nhân tìm đủ mọi cách chiếm tiện nghi.


- Anh...chậm lại...ưm...

Hoàn Nhan Viên Hạo nhếch môi cười, xiên xiên ánh đèn ban công hắt ngang khiến đường nét trên gương mặt hắn trở nên vô cùng kiêu ngạo. Triệu Tử Đoạn hừ một tiếng, cố trở người:

- Em muốn chủ động!

Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày:

- Chủ động?

- Em là kim chủ!

Hoàn Nhan Viên Hạo tâm cười mặt không đổi, đột ngột tăng tốc độ:

- Kim chủ của anh! Anh làm sao để em vất vả, vẫn nên để anh phục vụ em thì hơn!

Sáng.

Tuyết trắng theo rèm cửa mỏng phản chiếu chút ánh sáng mờ nhạt vào phòng ngủ. Triệu Tử Đoạn lười biếng muốn kéo chăn che ngang mi mắt nặng trĩu, chỉ là mất một lúc quờ quạng vẫn không thấy chăn đâu, y bất mãn mệt mỏi trở người ngồi dậy, liền thấy Hoàn Nhan Viên Hạo bên cạnh trêu chọc điệu cười.

- Em còn muốn ngủ đến bao giờ?

Triệu Tử Đoạn ôm lấy gối mềm, mớ tóc nâu phủ lấp mắt huyền, chân thật đáp:

- Thắt lưng em đau!

Hoàn Nhan Viên Hạo hiếm khi thấy người trước mắt mềm yếu, không nhịn được liền ôm cả Triệu Tử Đoạn cùng gối mềm vào lòng:

- Ngoan nào!

Triệu Tử Đoạn gật gật đầu:

- Anh không ra ngoài sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo mắt phượng híp lại:

- Ra ngoài?


Triệu Tử Đoạn dường như nghe được đối phương sát khí tỏa ra, ngập ngừng:

- Đi làm chẳng hạn?

Hoàn Nhan Viên Hạo cắn lấy bàn tay Triệu Tử Đoạn, nghi ngờ:

- Em muốn anh ra ngoài?

- À...không...không phải...

Hoàn Nhan Viên Hạo ủy khuất dụi dụi mặt vào lòng bàn tay y:

- Hàn Hoa ở đây liền đuổi anh đi...

Triệu Tử Đoạn bật cười:

- Đừng nghĩ nhiều, nếu anh ấy là tình nhân, em đã không đưa về nhà! Anh lấy là...

Y hơi dừng lại, Hàn Hoa đối với y vốn hơn hẳn bạn bè bình thường, Triệu Tử Đoạn thu liễm nụ cười trên môi:

-...người thân!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn huyền mâu Triệu Tử Đoạn chìm trong u uẩn, cũng không muốn xoáy thêm vào hồi ức đau buồn, vỗ vỗ lưng y an ủi. Triệu Tử Đoạn gượng gạo cười, nhưng cuối cùng cũng không chịu dậy, tiếp tục ôm lấy Hoàn Nhan Viên Hạo mà nghịch điện thoại.

Hoàn Nhan Viên Hạo lướt qua mấy tin tức linh tinh mà Triệu Tử Đoạn đang đọc, nhàn nhạt thông báo:

- Hàn Hoa ra ngoài từ sớm rồi!

Triệu Tử Đoạn biểu tình vô can đáp lời:

- Chắc là có hẹn đi! Cái tên Hoàng Hy Phong kia cứ bám riết anh ấy không buông...

Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp tiêu hóa thông tin:

- Hoàng Hy Phong?


Triệu Tử Đoạn buông điện thoại xoay người:

- Hoàng gia đại thiếu!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngậm miệng, hóa ra người khiến Hy Phong yêu đến điên đảo, quyết tâm bỏ nhà ra đi lại là Hàn Hoa. Hắn đương nhiên không có bất kỳ nhận xét nào, cơ bản nếu đặt hắn ở vai trò Hy Phong, Hàn Hoa là Tử Đoạn, thì hắn cũng sẽ trở thành một tên coi tình như mệnh mà chạy theo y.

- Tử Đoạn này!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười vuốt ve gò má đối phương:

- Sao thế?

- Anh yêu em!

Triệu Tử Đoạn cau mày, môi mỏng hơi mở ra, đôi mắt không chút thiện cảm, mười phần nghi ngờ, nhưng cuối cùng, y lại đáp:

- Em cũng yêu anh!

"Ting! Ting!"

Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên, Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng nhìn qua màn hình, liền thấy sms ngân hàng thông báo đã nhận được năm vạn vào tài khoản. Hôm nay là đầu tháng, Triệu Tử Đoạn luôn cài đặt tự động chuyển.

Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, Triệu Tử Đoạn cũng thỏa sức cười. Triệu Tử Đoạn không hề muốn dậy, y ôm lấy Hoàn Nhan Viên Hạo tiếp tục chìm vào giấc ngủ:

- Buổi chiều em còn dự tiệc, anh phải giúp em chọn quần áo...

Hoàn Nhan Viên Hạo hít hà hương thơm từ mái tóc thanh sạch, ôn nhu xoa xoa thắt lưng y:

- Tiệc cưới con gái của Vạn Bằng?

Triệu Tử Đoạn gật đầu, lầm bầm:

- Không đi không được!

Hoàn Nhan Viên Hạo không nói gì, cơ bản hắn cũng được mời, chỉ là trong tiệc còn có Vĩnh Nguyên Trung tướng, mà hắn chưa bao giờ muốn đối diện người cha này. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn làn môi mỏng đỏ như cánh hồng của người yêu trong lòng, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng rời giường chọn lấy hai bộ âu phục.

Không đi không được, trong đám Vạn Thịnh tập đoàn đêm nay tham dự, có bao nhiêu kẻ đã từng dày vò Triệu Tử Đoạn, Hoàn Nhan Viên Hạo cảm thấy khó thở, Triệu Tử Đoạn là ngọc không tì vết, trên đời này chỉ duy hắn mới có thể để lại dấu tích trên người y. Huống hồ, nếu Vĩnh Nguyên Trung tướng biết con trai mình yêu đàn ông thì sẽ thế nào, Hoàn Nhan Viên Hạo nhạt môi cười, chuyện gì cũng nên một lần triệt để giải quyết. Hắn nhìn điện thoại, tin nhắn của ông ép buộc quay về nhà xem mắt hiện lên rõ mồn một, đã mười ngày, hắn vẫn chưa hồi âm, cũng không bắt máy cuộc gọi đến.

Hoàn Nhan Viên Hạo quay đầu nhìn giường đệm trắng muốt, người con trai hắn yêu vẫn say sưa ngủ, dấu ngân hôn lan tràn thân thể. Cả đời này, tâm nguyện hắn, chính là mỗi ngày đều nhìn thấy y an bình ngủ bên cạnh.

Đến khi Triệu Tử Đoạn tỉnh cũng sắp đến giờ dự tiệc, y trong phòng tắm nửa ngày, chỉnh trang thêm nửa ngày. Hoàn Nhan Viên Hạo kiên nhẫn ngồi bên bàn ăn đợi, hắn có chút khó hiểu không rõ vì sao chỉ có mặc âu phục cũng khiến y bối rối như vậy.

Triệu Tử Đoạn sau một hồi tự dằn vặt bản thân mới ngồi xuống, điềm nhiên ăn cháo trong bát của Hoàn Nhan Viên Hạo:


- Em mặc suit ba lớp không đẹp như anh!

Hoàn Nhan Viên Hạo đến tủ bếp lấy thêm bát đũa sạch, tự tay chọn phần ngon nhất đưa qua Triệu Tử Đoạn:

- Của anh cay! Không sợ cay sao?

Triệu Tử Đoạn vẫn không vui vẻ nổi, Hoàn Nhan Viên Hạo từ trên xuống dưới chăm chú nhìn một lượt:

- Anh thấy không tệ, 1m78 cũng chẳng gọi là thấp, em không cần buồn bã như vậy!

Triệu Tử Đoạn hừ một tiếng, nhẩn nha:

- Lần đầu tiên gặp anh, khi đó anh cũng mặc suit, lại đeo cả thẻ nhân viên...

Hoàn Nhan Viên Hạo hắng giọng xoay mặt che đi ngượng ngùng:

- Em thích như vậy?

- Nhưng nhìn anh một chút cũng không giống nhân viên văn phòng, kiểu như...pornstar!

Hoàn Nhan Viên Hạo:

- "..."

Vụn tuyết lất phất bay trên nền trời xám đục, Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn bước ra nhà xe, cẩn thận đeo găng tay giúp y:

- Không cẩn thận gì cả, nếu bị lạnh em sẽ đau!

Triệu Tử Đoạn sống mũi dâng lên cay nồng, tuy rằng vô cùng cảm động, nhưng y vẫn nói cứng:

- Em cũng đâu phải phụ nữ, làm sao yếu đuối như vậy được!

Hoàn Nhan Viên Hạo thâm thúy phượng mâu, nghiêm túc:

- Được rồi, tay em không đau! Chỉ là nhìn em chịu lạnh tim anh sẽ đau, em đừng để tim anh đau được không?

Lời nói như vậy thốt ra từ Hoàn Nhan Viên Hạo, cơ bản liền như bão tuyết, phủ trắng toàn bộ suy nghĩ của Triệu Tử Đoạn. Y không muốn để hắn nhìn thấy nước mắt chực trào ra, vội vội vàng vàng xoay người vào xe:

- Em hứa!

Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mái tóc người yêu mềm mượt, cẩn thận giúp y thắt dây an toàn, chọn một điệu nhạc y thích.

Xe chạy theo ánh đèn thành phố, về hướng trung tâm nhộn nhịp xanh đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui