“Hôm nay gặp rất nhiều người, ồn ào tới mức làm anh choáng cả đầu, anh chỉ muốn yên tĩnh một lát, thư ký bọn họ giúp anh đặt căn phòng này.”
Anh thật sự không giỏi xử lý những trường hợp như vậy, mở cuộc họp về nghiệp vụ ba ngày ba đêm cũng không lo lắng, nhưng tiệc xã giao lại là một chuyện khác.
Anh vốn là có thể ở nước ngoài làm giảng viên Đại học cả đời, người thay đổi quỹ đạo cuộc sống của anh chính là Giang Trí Trí, chính là cô gái ngốc ở trước mặt anh.
Anh đã phải nỗ lực và kiên trì rất nhiều mới có được thành tựu ngày hôm nay, người cùng anh chống đỡ một đường đi đến ngày hôm nay mới có tư cách chia sẻ mọi thứ của anh.
Anh thực sự không muốn làm gì cả, kéo Trí Trí ngồi xuống sô pha, rót cho cô ly rượu Champagne: “Tiểu Bạch nhất định muốn anh đem qua đây, nói nếu như anh không tự tay khui chai rượu Champagne thì sẽ không cảm nhận được hết không khí vui vẻ. Em thử xem, sản xuất từ hầm rượu ở Pháp đấy là hàng nhập khẩu đấy, nồng độ cũng không cao.”
Anh quá trong sáng, kỳ thực vốn dĩ cũng không có suy nghĩ nhiều, đến tình huống hai người yêu nhau nồng nhiệt ở trong khách sạn có ý nghĩa mờ ám như thế nào anh cũng hoàn không để ý.
Tửu lượng Trí Trí không tốt anh cũng biết, nhưng vị rượu Champagne so với nước nho không khác mấy, dường như cũng không có độ, uống một ly hẳn là không có vấn đề gì.
Trí Trí ngửi nhẹ mùi vị rượu, niềm vui và sự phấn khích của cơ thể dần tăng lên: “Em cũng có tin vui muốn chia sẻ với anh.”
“Tin gì vậy?”
Trí Trí mở hòm thư, số liệu về số tiền buôn bán được trên cửa hàng trực tuyến cô tự gửi vào hòm thư để đề phòng quên, vừa đúng lúc có thể cho anh xem.
Công ty của anh đã được đưa ra thị trường, giá trị cũng lên đến hàng tỉ, số tiền nhỏ này đối với anh mà nói tất nhiên không đặt vào trong mắt, nhưng dù sao cũng là thành quả bọn họ cùng nhau nỗ lực mà có được, là lần đầu tiên kiếm được số tiền nhiều như vậy của cô, cô cũng hi vọng người đầu tiên cùng cô chia sẻ là anh.
Quả nhiên, Ngụy Thiệu Viễn sau khi nhìn thấy số liệu rất vừa lòng nở nụ cười: “Không tệ nha, vạn sự khởi đầu nan, vừa mới bắt đầu đã có kết quả tốt như vậy, tương lai còn có thể phát triển hơn nữa.”
Nói xong nhìn cô, khẽ vuốt khuôn mặt cô: “Em đã cực khổ nhiều rồi, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy đôi mắt em thâm quầng như vậy.”
Mặt cũng đã gầy đi, gương mặt cô vốn có chút tròn như trẻ con, nhưng trong khoảng thời gian này gầy đi không ít rất nhanh liền thành mặt trái xoan.
“Hả, anh mới biết em không bao lâu mà, lúc trước em lúc em hao gầy anh chưa thấy qua mà thôi, làm sao mà khoa trương như vậy.”
Ngụy Thiệu Viễn yên lặng nhìn cô, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nói từ đâu.
“Tiểu thuyết của em không phải hôm nay được vào chế độ VIP à, thành tích thế nào?”
“A, anh vậy mà cũng biết sao, em cứ tưởng anh không quan tâm đến chuyện này.”
“Vậy em cảm thấy anh quan tâm chuyện gì?”
“Cửa hàng trực tuyến, dù sao anh cũng có cổ phần!”, cô vừa chọc vào ngực anh vừa đùa: “Cổ phần chính là cơ thể anh.” (Ngụy Thiệu Viễn tự hy sinh chụp ảnh quảng bá cửa hàng Trí Trí.)
Anh bắt được tay cô: “Là anh quá lợi thế, hay là em quá lợi thế?”
Cô giãy giụa cười: “Là em là em, Ngụy tổng có công ty vừa đưa ra thị trường, còn để ý cửa hàng nhỏ này sao?!”
“Biết là tốt! Cho nên văn của em thì sao? Anh giúp em liên hệ với Chung Doãn và Chung Hướng Vãn, cũng tốn không ít công sức, có phải cũng nên cấp cho anh bằng khen không.”
Cô nhóc vô lương tâm này, lẽ nào không biết tất cả mọi chuyện của cô anh đều quan tâm, bất kể có thể kiếm được tiền hay không, thậm chí cô thật sự tốn nhiều tâm huyết cùng với sợ thích và sự nghiệp, anh cũng sẽ càng để ý hơn nữa.
Trí Trí cầm điện thoại, có chút do dự: “Em còn chưa xem, không dám xem…”
Anh bật cười: “Chuyện này có gì không dám xem, cho dù thành tích không tốt, cũng còn cơ hội làm lại từ đầu, hơn nữa em cũng nỗ lực như vậy, sợ gì chứ!”
“Dù nói như vậy, nhưng em… vẫn là không dám nhìn!”
Ngụy Thiệu Viễn cầm điện thoại của anh qua, mở App Tấn Giang, từng bước quen thuộc đăng nhập vào mục yêu thích, xem các kỳ đăng của cô: “Ừm, anh đang xem đây, hôm nay mới đăng thêm 10.000 chữ, có gần 500 tin nhắn, tin nhắn so với bình thường nhiều hơn, hẳn là không tệ.”
“Thật sao?” cô đã nói qua với anh, tin nhắn, bình luận càng sôi nổi ngày càng nhiều có ý nghĩa là mọi người quan tâm càng cao, đặc biệt sau khi cô vào VIP, tin nhắn của độc giả so với bình thường cũng không tệ, chứng minh cho dù bắt đầu nhận tiền nhuận bút, độc giả cũng tình nguyện theo dõi truyện, bởi vì bọn họ yêu thích truyện của cô.
Ngụy Thiệu Viễn đưa điện thoại để cô tự xem. Cô thật sự có chút kinh ngạc, anh lại có thể tải App đọc truyện trên mạng này? Trong mục yêu thích lại không có truyện nào ngoài truyện của cô.
Nói như vậy những truyện cô viết anh đều xem, những câu chuyện có chút cẩu huyết Marry Sue đều bị anh nhìn thấy hết rồi, còn những chuyện xấu hổ mờ ám cũng bị anh nhìn thấy hết cả rồi?
Nhưng cho dù cô kỳ thực viết như thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ, một chút cũng không cười nhạo suy nghĩ của cô.
Khu bình luận quả nhiên sôi nổi hơn bình thường, mọi người đều kịch liệt bình luận về tình tiết của những chương vừa vào VIP, vẫn còn nhiều bình luận ở bên dưới. Trước đây sau khi cô vào VIP có rất ít người tiếp tục theo dõi, rất nhiều người theo dõi truyện nhưng sau đó họ không nguyện ý bỏ tiền theo dõi, cho nên doanh số của cô cũng ào ào giảm xuống.
Thế nhưng hôm nay không những không giảm xuống, đại khái sự quan tâm càng bùng nổ, còn tăng thêm không ít.
Cô thực sự rất vui mừng, hy vọng được thắp sáng, cảm giác hiện tại thuận lợi suôn sẻ thực sự quá tuyệt vời.
“Em… em đăng nhập vào tài khoản của mình, xem số lượng đặt mua thế nào?”
Ngụy Thiệu Viễn để cô làm theo ý mình, sau khi vào chế độ đăng nhập, hồi hộp từng chút xem tiền nhuận bút của tác giả…
Đó dường như là con số cô chưa bao giờ dám mơ ước đến!
Cô không vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên, mà lại siết chặt chân mày, giống như là thấy kết quả tệ vậy.
Ngụy Thiệu Viễn lo lắng tiến lại gần: “Sao vậy, không ổn sao?”
Không thể nào, anh xuất thân từ phân tích số liệu, cho dù tiểu thuyết trên mạng có thịnh hành thế nào, vẫn sẽ tuân theo quy luật cơ bản, lấy kinh nghiệm và phân tích của anh mà nói, tác phẩm này của cô không có khả năng quá tệ được.
Anh tiến đến nhìn vào kết quả trên điện thoại cô đang cầm, Trí Trí lại đột nhiên quay người kêu lên một tiếng, làm anh giật mình:
“Mắc lừa rồi, ha ha ha, kỳ thực thành tích rất tốt, em rất vui!”
Cô tinh nghịch ôm lấy cổ anh, vừa cười vừa vui vẻ. Anh hồi thần trở lại, yêu thương vỗ lưng cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
Cô ôm chầm lấy anh lắc lắc, hạnh phúc tới mức cảm thấy có gì đó tràn ngập trong tim, âm thanh cũng có chút lạc điệu: “Thật là hạnh phúc, em không biết nên nói thế nào… đều là công lao của anh, em cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Cô ngốc này, đầu tư cũng dựa vào ánh mắt, nếu như bản thân em không nỗ lực, anh sớm đã buông bỏ rồi, sao có thể là công lao của anh được?”
“Chà, cho nên Ngụy tiên sinh, anh có thể nhìn trúng em là do sự chăm chỉ của em à?”
“Không nha, là bởi vì nhan sắc của em.”
Trí Trí nhẹ lau nước mắt, không biết là vì kích động hay là vì hạnh phúc mà rơi nước mắt: “Em còn không biết là em đẹp?”
“Đàn ông đều rất nông cạn, khó mà có thể anh nhìn một cái liền biết được tâm hồn của em!”
Anh dáng vẻ đàng hoàng, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ tham luyến, hai người giữ tư thế anh nhìn em em nhìn anh, đều nhịn không được cười ra tiếng.
Trận cười này làm cho hai người thoải mái hơn, và bầu không khí vốn đã đẹp đẽ lại càng ngọt ngào hơn như mật ong vậy.
Anh chầm chậm tiến lại gần, cô cũng cảm nhận được, đánh bạo không lùi về sau, đợi môi anh tiến đến môi cô, sau đó liền nhắm mắt lại.
Môi anh so với trong tưởng tượng càng mềm ấm hơn, giống như con người anh cũng cho cô cảm giác như vậy, rất an toàn, lộ ra sự dịu dàng khó nói thành lời.
Nụ hôn cứ ngỡ trong giây lát, nhưng rồi đầu lưỡi lại nồng nhiệt hơn nữa, không có sự thăm dò gì, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng trên môi cô, cô liền thả lỏng để anh chiếm lấy.
Đến mặt trận thành trì cuối cùng, cũng là như vậy, hai người đều đầy mồ hôi, không biết cởi y phục thế nào, cũng không biết làm các cử chỉ thân mật nhất nguyên thủy nhất. Tình thế anh hết sức nguy cấp, vẫn còn nhớ hỏi cô một câu “có thể không”, cô lấy hành động thực tế trả lời lại, mặc cho việc kế tiếp làm cô đau đớn thắt lưng…
Cô chỉ có thể phân tán lực chú ý của bản thân, căng thẳng nhìn chằm chằm tầng mồ hôi mỏng trên cơ bắp của anh, tận lực thưởng thức, vừa thưởng thức vừa nói với bản thân mình: Thật tốt quá, người đàn ông tốt như vậy thuộc về cô rồi.
Ngụy Thiệu Viễn đau lòng nhìn cô, dường như muốn dừng lại, dịu dàng vuốt trán đầy mồ hôi của cô, cắn nhẹ tai cô nói: “Trí Trí, đau thì nói anh.”
Kỳ thực anh thật sự không có biện pháp gì, bởi vì mỗi một ngày, mỗi một khắc anh đã đợi cô rất lâu rồi, từ tận đáy lòng của anh đã được thỏa mãn, vẫn muốn nhiều thêm một chút, càng nhiều hơn nữa, trừ khi toàn bộ đều ngừng lại, nếu không anh có lẽ sẽ rất khó khống chế bản thân mình.
Trí Trí là một cô gái tốt và tinh ý, thấy anh nhẫn nhịn như vậy, bản thân cũng không dễ chịu gì, liền khích lệ anh không sao cả, ngược lại anh khơi dậy trong cô những tình cảm sâu sắc hơn nữa, cùng cô mười ngón tay đan chặt, chân chính đem cả cuộc đời cùng cô chia sẻ, cuối cùng để cô cảm nhận được những niềm vui cảm xúc chưa từng trải qua.
Mọi chuyện đều đã xong, Trí Trí mới nghĩ đến lúc vào cửa trong tay còn xách túi giấy, bộ đồ nội y bên trong cô hoàn toàn không dùng tới!
“Đang nghĩ gì vậy?” Ngụy Thiệu Viễn ôm cô hỏi. Tất cả những mệt mỏi của anh đều được quét đi sạch sẽ, thậm chí còn có chút kích động mạnh mẽ và năng lượng từ sâu trong cơ thể trào ra ngoài, muốn tìm một nơi ấm áp.
Nhưng anh cũng vui vẻ với cái ôm như vậy, không nên vì niềm vui mà nóng vội nhất thời, chỉ cần có cô bên cạnh là quá tốt rồi.
Mặc dù hành động thân mật nhất hai người đã làm rồi, nhưng mà Trí Trí vẫn rất xấu hổ khi nói trực tiếp với anh, duỗi cánh tay lấy túi giấy rơi dưới góc giường mở ra cho anh xem.
“Đây là cái gì?” Anh cầm lên một mảnh vải ren mỏng, còn có thêm sợi dây satin mỏng dính, dường như phản ứng trở lại, “Đây là em mua à?”
“Ừm… tiếc là chưa dùng lần nào.”
“Em vốn là tính hôm này dùng cái này dụ dỗ anh phải không? Vậy anh chẳng phải là tự đâm đầu vào họng súng sao?”
“Anh mới không phải là đâm đầu vào họng súng, anh là con chim nhạn thấy họng súng là tự động bị dọa ngã xuống đất.”
Ngụy Thiệu Viễn nhịn không được cười lớn, cúi người đè lên người cô: “Vậy em có muốn mặc một lần, chúng ta thử kết quả không?”
“Không muốn nữa đâu!” Trí Trí dở khóc dở cười, “Em vẫn còn đau…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...