Đại học Hải Thành.
Bên ngoài phòng học vẫn như mọi ngày, người đến người đi, nhộn nhịp vô cùng.
Rất nhiều người dừng lại, tò mò nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước cửa hồi lâu, mãi mới chịu rời đi.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy màu lam nhạt, dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng len màu trắng, nhìn qua trông rất mềm mại.
“Ai vậy ta? Nhìn xinh quá đi, chắc là đàn em?”
“Chắc là khoa khác tới tỏ tình với giáo sư Thẩm? Chưa gặp qua bao giờ.”
“Chậc, chậc, chậc, độ nổi tiếng của giáo sư Thẩm cũng quá cao đi, ngày nào cũng có người tới tỏ tình.”
“Đáng tiếc, giáo sư Thẩm là khối băng ngàn năm không bao giờ tan, chắc chắn đàn em này sẽ đau lòng chết mất thôi….”
……
Nghe thấy tiếng nghị luận từ tứ phía truyền đến, Ôn Dĩ Ninh không có phản ứng gì nhiều.
Bị mọi người xem là đàn em mà cư xử, cô đã sớm quen rồi.
Lại chờ thêm chốc nữa, mãi không chờ được Thẩm Tự Chi đi ra, cô ngó vào trong phòng học, nhìn quanh một cái.
Người đàn ông ngồi trước bục giảng, bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp người, một chốc một lát sẽ không thể nào đi ra được.
Trước sau như một, lúc nào cũng rất nổi tiếng.
Ôn Dĩ Ninh nghĩ vẩn vơ trong đầu, trên vai đột nhiên bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Là một học sinh nữ.
Phát hiện mình chắn đường của người khác, Ôn Dĩ Ninh nhỏ giọng xin lỗi, vội nhường đường cho người ta.
Nữ sinh nhìn cô một lát, rồi lại cười cười đầy thiện ý: “Bạn cũng tới tìm giáo sư Thẩm hả? Trực tiếp vào là được, không cần xấu hổ như thế.
Mặc dù lúc dạy học giáo sư Thẩm có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng bình thường cư xử cũng rất dịu dàng, là một người dễ chung đụng.”
“Hả, thật sao……”
Ôn Dĩ Ninh thất thần gật gật đầu, nhìn trộm Thẩm Tự Chi đang chìm trong đám người.
Nhìn qua khe hở giữa đám người, sườn mặt hoàn hảo không chút khuyết điểm của người đàn ông lọt vào mắt cô.
Bỗng nhiên, người đàn ông quay đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt cô.
Thấy Thẩm Tự Chi phát hiện ra mình, Ôn Dĩ Ninh vẫy vẫy tay ra hiệu với anh, rồi thấy anh quay đầu đi, không biết đang nói gì với những người đang vây xung quanh kia.
Sau đó, liền tách khỏi đám người, đi về phía cô.
“Nghĩ gì mà đột nhiên lại đến thăm anh vậy?” sau khi Thẩm Tự Chi bước ra, liền dẫn cô đi dọc hành lang, “Nhận được hoa rồi?”
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, “Nhận được.”
Nói xong, cô liền lấy sữa bò trong túi ra đưa cho anh, “Tối hôm qua mua cho anh, sáng nay quên để anh mang theo….”
Thẩm Tự Chi cười như không cười nhận lấy: “Đơn giản vậy thôi?”
“……”
Tay của Ôn Dĩ Ninh còn chưa thu lại, nghe thấy thế liền dùng sức nhét sữa bò vào trong ngực anh, nghẹn ra một câu: “Tạm biệt.”
Thẩm Tự Chi kịp thời túm lấy góc áo của cô, “Cũng giữa trưa rồi, cùng anh đi dạo quanh trường rồi đi ăn cơm trưa đi?”
Ôn Dĩ Ninh không giãy giụa, xoay người lại, “….Được.”
Nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi của Ôn Dĩ Ninh, Thẩm Tự Chi cũng không buông tay ra, vẫn nắm lấy áo khoác của cô, hỏi ngược lại: “Còn có chuyện gì muốn nói cho anh nghe?”
Ôn Dĩ Ninh không ngờ bị Thẩm Tự Chi phát hiện nhanh như thế, đầu vội cúi xuống một chút, “Cũng không có gì.”
Mấy ngón tay của cô đan vào nhau, chậm chạp nói: “Chính là, cứ mãi kêu cả tên lẫn họ của anh, nghe thấy đã biết không thân thiết rồi, muốn đổi cách xưng hô.”
Trong mắt Thẩm Tự Chi hiện lên vẻ bất ngờ, thoải mái nói: “Muốn đổi thành cái gì?”
Ôn Dĩ Ninh trầm ngâm một lát, vừa định mở miệng, trên môi đã bị một ngón tay chắn ngang.
“Không được gọi anh là anh trai Thẩm,” Thẩm Tự Chi đoán được cô muốn nói cái gì, giọng nói nhàn nhạt, “Anh không muốn làm anh trai em.”
“…… Vậy anh nói xem.”
Ôn Dĩ Ninh chán nản, nhẹ giọng thì thầm.
“Để anh nói thật hả?”
Giọng nói của Thẩm Tự Chi vẫn cứ nhàn nhạt, lại mang chút xíu ý cười.
“Vâng.”
“Vậy ——”
Lúc này, đột nhiên Ôn Dĩ Ninh cũng nảy lên một dự cảm không tốt, học theo Thẩm Tự Chi, vươn ngón tay chắn ngang môi anh: “Không được nói là chồng!”
Bị cắt ngang, Thẩm Tự Chi cũng không giận, thong thong thả thả lùi về sau một bước, nói lỏng cà vạt ra.
Vòng eo mỏng manh dưới lớp áo sơ mi thấp thoáng, xương ngón tay thon nhỏ xinh đẹp đặt ngay dưới hầu kết, vô tình tạo cho người ta cảm giác cấm dục mà lại dụ dỗ người phạm tội.
Ôn Dĩ Ninh lập tức thu lại tầm mắt, giấu đầu lòi đuôi, di di ngón chân.
“…… A Tự.”
Trong phút chốc, Thẩm Tự Chi không phản ứng lại: “Hả?”
“Sau này em gọi anh là A Tự, được không?”
Ôn Dĩ Ninh lại hơn nhón chân lên, ánh mắt trong veo, cùng anh nhìn nhau.
Thẩm Tự Chi không chịu nổi nhất chính là ánh mắt như vậy của Ôn Dĩ Ninh, ho nhẹ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ôn Dĩ Ninh thấy thế, đôi mắt cong cong, như trăng non vậy.
“A Tự ——”
Thẩm Tự Chi phối hợp: “Anh đây.”
Được người đáp lại, tâm trạng của Ôn Dĩ Ninh rất tốt, chơi mãi không chán lặp lai: “A Tự.”
Thẩm Tự Chi bất đắc dĩ: “Ơi.”
“A ——”Ôn Dĩ Ninh lại gọi, rồi kịp thời nhận ra cái gì đó, dừng lại hỏi, “Gọi mãi như thế, anh có thấy phiền không?”
Thẩm Tự Chi nhìn chằm chằm cô, lắc lắc đầu.
“Không sao, kêu thêm mấy lần nữa.”
“?” Ôn Dĩ Ninh khó hiểu.
Ý cười trong mắt Thẩm Tự Chi lại lan rộng thêm: “Dù sao chẳng sớm thì muộn cũng phải thay đổi thôi, không bằng bây giờ gọi nhiều chút cho đủ.”
“……”
-
Cùng lúc đó, diễn đàn đại học Hải Thành đã sớm nổ tung rồi.
Một bài viết tiêu đề “Đây là tác giả của "vũ trụ nhỏ" sao?” Đi kèm với một bức ảnh chụp, rất nhanh chóng lên top rồi.
[rt, hôm nay bên ngoài phòng học của giáo sư Thẩm thấy có một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Vốn nghĩ là đàn em khác khoa nào lại đây tỏ tình cơ nhưng mà nhìn kỹ thấy không giống lắm.
Đây không phải là tác giả "vũ trụ nhỏ" Diệc Xán sao?]
Ảnh chụp là chụp lén nhưng gương mặt của vai chính kia lại được chụp rất rõ ràng.
Bên dưới cũng đính kèm ảnh, vô cùng cẩn thận đăng ảnh chụp màn hình buổi livestream ngày hôm đó.
[Chính xác! Trăm phần trăm! Là Diệc Xán!]
[Vậy cô ấy tới đại học Hải Thành tìm giáo sư Thẩm làm gì?]
[Lầu trên có phải quên rồi không, hôm qua, trong giờ học của mình có người lén xem livestream buổi ký tặng sách "vũ trụ nhỏ", giáo sư Thẩm tức giận đến mức trực tiếp dùng tay bẻ gãy thước dạy học đó!!!]
[Hơn nữa còn nghe nói, giáo sư Thẩm rất không thích "vũ trụ nhỏ", cho nên mạnh dạn đoán là Diệc Xán đến để xin lỗi giáo sư Thẩm]
[Diệc Xán xinh đẹp như vậy, nếu là người khác, xin lỗi cũng rất dễ đi, nhưng mà đụng trúng giáo sư Thẩm,……Haizz, tự cầu phúc đi thôi.]
[Nhưng mà bề ngoài của Diệc Xán, thật sự quá đẹp đii!]
……
Cứ như vậy bình luận trong chốc lát, không biết đã xuất hiện bao nhiêu cái bình luận rồi.
Bỗng nhiên ở giữa nhảy ra một cái bình luận.
[Giáo sư Thẩm lôi Diệc Xán đi…… Muốn làm gì vậy chứ?]
[Suy nghĩ đến mặt mũi của Diệc Xán, tìm một chỗ dạy bảo cô ấy?]
[Không hợp lý lắm……]
……
Lại một lát nữa, cứ nghĩ độ hot đã dần dần giảm xuống, đột nhiên lại bị mấy câu trả lời đẩy lên top, thậm chí còn cao hơn lúc trước.
[Sốc! tôi vừa mới thấy giáo sư Thẩm vai kề vai đi dạo trong khuôn viên trường với Diệc Xán.]
[Tôi cũng nhìn thấy!]
Đính kèm một tấm hình.
Ôn Dĩ Ninh dựa sát vai vào Thẩm Tự Chi, nhìn qua không khí rất là hòa hợp.
[Giáo sư Thẩm hình như không tức giận…..Hai người bọn họ làm hòa rồi?]
……
[Đệt! các vị, mọi người chắc là không tưởng tượng được đâu, tôi cảm thấy hai người bọn họ, hình như, đang yêu đương.]
Bỗng nhiên, một câu trả lời lạ hoắc từ đâu xuất hiện, giống như một hòn đá khiến cho cả hồ nước dậy sóng.
[???? Lầu trên, có phải biết được tin gì rồi không?]
[mau nói nhanh!]
[mau nói nhanh +1!!]
Cái người bình luận kia bị người người réo gọi, lại xuất hiện lần nữa.
[Thì….
Không phải là lúc trước tớ làm việc ở cửa hàng mắt kính sao? Gặp giáo sư Thẩm, rồi….., cô gái đi cùng thầy ấy,…..chính là Diệc Xán.]
[????]
[??!!!]
[Thì, lúc trước tớ chưa kịp phản ứng, mới rồi thay đổi góc chụp hình, mới khiến tớ nhớ tới……]
[Chắc là lúc đó bọn họ đã yêu nhau rồi, cho nên….chắc là bạn gái nhỉ?]
Một câu này, lại lần nữa khiến cho độ hot dâng cao lên.
[Cho nên giáo sư Thẩm sớm có bạn gái rồi? Tớ còn nghĩ, với tính cách của anh ta, cả đời độc thân cũng đáng ấy 233333]
[Nói thế thì, hôm qua thầy ấy tức giận, là bởi vì có người đang ngắm bạn gái thầy ấy, ghen tị?]
[ a a a a a cứu mạng, ngọt quá đi thôi, chết mất! chết mất!]
……
Độ hot trên diễn đàn vẫn tiếp tục tăng lên, mà hai người lại hồn nhiên không biết.
Đến giữa trưa, theo ý kiến của Ôn Dĩ Ninh, hai người trước đến nhà ăn ăn cơm.
Lâu lắm rồi không ăn cơm ở nhà ăn đại học Hải Thành, cho nên Ôn Dĩ Ninh liền phủi tay giao hết mọi việc cho Thẩm Tự Chi đi lo liệu.
Trong lúc chờ đợi Thẩm Tự Chi đi lấy cơm, Ôn Dĩ Ninh ngồi một mình chán muốn chết lôi di động ra chơi, thỉnh thoảng lại cảm giác được có ánh mắt tìm tòi xung quanh đang nhìn về phía cô.
Cô cũng chỉ thắc mắc một chút thôi, rồi bỏ qua.
Chỉ một lát sau, bên cạnh đã có người ngồi xuống.
Ôn Dĩ Ninh vốn tưởng là Thẩm Tự Chi, còn hơi kinh ngạc hỏi: “Nhanh thế ạ.”
Xoay người, liền thấy một người quen.
Nhưng không phải Thẩm Tự Chi.
Vương Ninh Ninh vẫy vẫy tay với Ôn Dĩ Ninh, “Đã lâu không gặp, bạn học cũ.”
Ôn Dĩ Ninh nhíu mày, dịch sang bên cạnh một ghế, không để ý tới cô ta.
Vương Ninh Ninh dường như không để ý tới điều đó, cũng dịch theo cô, ghen tị nói: “Không ngờ nhiều năm không gặp, cậu cũng được nhỉ, đã trở thành tác giả truyện tranh nổi tiếng rồi.”
“……”
Ôn Dĩ Ninh bất mãn mím môi: “Cô không ăn cơm à?”
“Chờ chút nữa, cậu thì sao, không đi lấy cơm, ngồi đây làm gì?”
Vương Ninh Ninh giống như vô tình thổi thổi móng tay, nói, “Hôm nay cậu đến tìm Thẩm Tự Chi nhỉ? Tớ không phải người của khoa bên kia, cũng nghe thấy rồi, sao rồi, tỏ tình chưa?”
Biết rõ còn cố hỏi, cô ta không để ý tới Ôn Dĩ Ninh đang trốn tránh, chồm lên hỏi: “Hay là xin lỗi vậy?”
“Tớ nghe nói giáo sư Thẩm rất ghét "vũ trụ nhỏ" của cậu, cậu vậy mà còn dám lại đây tìm anh ấy?”
Cô nàng không đọc những bài viết trên diễn đàn trường nhiều lắm, chủ yếu là hỏi thăm tin tức từ miệng những người khác.
Cho nên tin tức lạc hậu, không hề biết đến sóng to gió lớn trên diễn đàn.
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu chơi di động.
Cô biết, với tính cách chanh chua của Vương Ninh Ninh, không cố gắng châm chọc cô một trận, chắc chắn không bỏ qua.
Chỉ là cô cũng chả muốn quan tâm đến.
Bây giờ Vương Ninh Ninh đang phô trương thanh thế trước mặt cô, trong mắt cô giống như một tên hề đang nhảy nhót.
“Sao cậu không nói gì? Tâm trạng không tốt, đến bạn học cũ cũng không quan tâm luôn?”
Vương Ninh Ninh không chờ Ôn Dĩ Ninh trả lời.
Nhớ đến những chuyện trong quá khứ, trong lòng càng khó chịu hơn, lại càng thêm hùng hổ dọa người.
“Liên quan gì đến cô.”
Chịu không nổi Vương Ninh Ninh ồn ào, giọng điệu Ôn Dĩ Ninh không tốt chút nào quát lên một tiếng, đứng lên chuẩn bị đi khỏi.
Cô định đi chỗ khác tìm một góc không người ngồi xuống.
Nhưng nghĩ tới trong thời gian ngắn, nhà ăn sớm đã không có chỗ trống rồi.
Huống chi là một góc trống.
Vương Ninh Ninh thấy tình hình như vậy, vẫy vẫy đôi đũa, khinh thường bĩu môi: “Công khai thừa nhận cũng có sao đâu, ra vẻ thanh cao gì chứ….”
Còn chưa nói hết câu, cô ta không đề phòng đã nghe thấy một giọng nói đột ngột cách đó không xa vang lên….
“Thưa cô, cô có muốn qua đây ngồi không ạ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...