Ngay từ khi Thẩm Tự Chi đem Ôn Dĩ Ninh ôm vào lòng, nụ cười trên mặt Triệu Uyển đã có chút cứng ngắc.
Lúc này lại càng khó coi hơn, vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta không thể nào tin nổi, mắt trợn trừng, nhìn nhìn Ôn Dĩ Ninh, rồi lại nhìn về phía Thẩm Tự Chi: “Anh bảo em…xin lỗi cô ấy?”
Giống như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, cô ta im lặng một lúc lâu, rồi lại cười gằn “ha, ha” hai tiếng, “Vì sao?”
Ôn Dĩ Ninh bị Thẩm Tự Chi dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối ôm vào trong ngực anh, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền cảm giác được Thẩm Tự Chi nhẹ vỗ cô hai cái như trấn an.
Nhẹ nhàng như lông chim lướt qua, lại lạ lùng thay có thể khiến cô bình tĩnh hơn nhiều.
Thẩm Tự Chi vẫn bình tĩnh vô ba nhìn thẳng Triệu Uyển, ánh mắt ngày càng không có độ ấm.
Khí lạnh quanh thân dần dần tản ra chung quanh, Triệu Uyển cảm nhận được ánh mắt của anh, nhịn không được rùng mình một cái.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Tự Chi nói với giọng chế nhạo: “Kịch bản ban đầu đưa cho tôi coi, không có giống thế này.”
“……” Đồng tử của Triệu Uyển rõ ràng hơi co lại.
“Nếu như tôi không tới, có phải cô dự định cứ lừa dối mọi người thế này?”
“Em….” Triệu Uyển vội vàng muốn giải thích nhưng lại phát hiện bản thân mình tìm không ra lý do gì.
Cô ta đúng là ôm suy nghĩ như vậy.
Dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của cô ta về Thẩm Tự Chi, biết rõ anh mỗi ngày ngoài ngâm mình ở viện nghiên cứu ra, anh không có dành chút thời gian giải trí nào cho mình.
Nên nói là, anh không bao giờ dành cho mình thời gian để giải trí.
Cho nên, trước đây, cô ta chưa bao giờ lo lắng sẽ bị phát hiện.
Thậm chí đến sau này, cô ta còn cho rằng, cho dù Thẩm Tự Chi có phát hiện ra, cũng không lãng phí thời gian vào chuyện này.
Ngày qua ngày, cô ta cứ tự lừa dối bản thân mình như thế.
Sau hơn hai năm, cô ta sắp quên mất, còn có việc như thế này.
Kịch bản sửa lần thứ hai của “Hành trình tìm sao”, ý tưởng bắt nguồn từ một quyển sách cô ta ngẫu nhiên phát hiện trên kệ sách của Thẩm Tự Chi.
Cuốn sách đó, cũng giống như bao cuốn sách chuyên môn của anh, được sắp xếp ngay ngắn ở góc kệ sách đầu tiên trong thư phòng.
Điểm khác nhau là, sau khi mở sách ra, bên trong mỗi trang giấy phía dưới phần chú giải, đều có những đoạn văn do chính tay Thẩm Tự Chi viết xuống, giống như một đoạn hồi ức ngắn.
Mỗi đoạn văn đều dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, là một mặt khác của Thẩm Tự Chi, mà cô ta chưa bao giờ gặp qua.
Chính những đoạn văn ngắn này, làm cho linh cảm của cô ta vụt sáng.
Nhưng mà, khi cô ta năn nỉ ỉ ôi mượn vài cuốn sách của anh, Thẩm Tự Chi cũng miễn cưỡng đồng ý để cô ta cầm đi mấy quyển.
Có điều anh cũng đặc biệt cảnh cáo cô ta, sách trong góc kệ, không được phép đụng vào.
Nhưng những suy nghĩ tế nhị đó, một khi đã nhen nhóm lên, rất khó để quên đi nó.
Cuối cùng, cô ta vẫn to gan, dùng di động chụp trộm những trang sách đó, rồi lại làm như không có việc gì đi khỏi đó.
Những ký ức cố tình bị cô ta quên đi, nay lại giống như đại hồng thủy ồ ạt nhảy vọt vào trong bộ não của cô ta.
Chuyện tới nước này cũng đã không còn lời nào để biện minh, đúng sai rõ ràng đã bày ra trước mắt cô ta.
Không cần Thẩm Tự Chi phải nhiều lời, sắc mặt của Triệu Uyển đã không khác gì tờ giấy trắng.
Cuối cùng, khi Ôn Dĩ Ninh bước ra khỏi rạp chiếu phim, tin tức trong đầu cô đã loạn xì ngầu hết lên rồi, giống như đang bước trên mây, hoảng hoảng hốt hốt không biết giờ là lúc nào.
Phải tiếp nhận một lượng tin tức lớn trong một lúc, đại não của cô vốn đã phản ứng chậm, những điều này càng khiến cho cô suy nghĩ hồi lâu cũng không biết phải đánh giá như thế nào.
Vốn dĩ những sự kiện tưởng chừng như rất ly kỳ, tìm không ra manh mối, bỗng chốc được chiếu rọi sáng ngời, có thể nhìn thấy mười mươi.
Thì ra, những gì cô cho là mình tưởng tượng ra, đều là những chuyện mà cô đã trải qua.
Chỉ là cô đã quên mất.
Thì ra, Thẩm Tự Chi vậy mà, đều nhớ rất rõ ràng.
Không phải là ủng hộ bạn bè, cũng không phải là gặp người tình cũ.
Lần đầu tiên anh lãng phí thời gian vào một bộ phim điện ảnh, chỉ là vì tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự việc, đòi lại công bằng cho cô.
Nhớ lại lúc người đàn ông ôm cô vào trong ngực, loại cảm giác ấm áp, bình yên đó, trái tim nhịn không được lại nhảy lên bình bịch.
Ôn Dĩ Ninh ngửa đầu lên, hít thở mấy cái thật sâu, nhéo nhéo hộp bắp rang bị Thẩm Tự Chi nhét vào ngực lúc cô đi ra vài cái, cô tìm một chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống.
Thẩm Tự Chi còn chưa có ra.
Triệu Uyển còn có chuyện muốn nói với Thẩm Tự Chi, giữ anh ở lại một mình.
Sau chuyện này, Ôn Dĩ Ninh hoàn toàn không lo lắng chút nào về chuyện sẽ phát sinh khi hai người đó ở riêng cùng nhau.
Nhưng một người đợi ở bên ngoài, lại không biết phải đợi đến lúc nào, thì buồn chán muốn chết.
Nghĩ hồi lâu, Ôn Dĩ Ninh quyết định cầm di động, nhắn cho Thẩm Tự Chi một cái tin.
[Sweety:Anh mau ra nhé, em ngồi ở ghế bên ngoài chờ anh.]
Chỉ chờ năm giây, cô đã nhận được tin nhắn trả lời.
[Thẩm tự chi: Ừm.]
-
Bên kia.
Trong đại sảnh trống trải, mấy cô lao công đều đang chuẩn bị đi ra, chỉ còn có hai người đứng đối diện nhau.
Không khí yên lặng đến đáng sợ.
Sau một hồi giằng co, Triệu Uyển ôm cánh tay dựa vào ghế ngồi bên cạnh, cười khổ một tiếng, “Không nghĩ tới, là bản thân em không để ý, liền đá vào tấm sắt rồi.”
Sau khi trải qua cảm xúc hoảng loạn, phải xử lý chuyện này như thế nào, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra, không có chút thấp thỏm nào, ngoài buồn bã ra, cô ta không có cách nào khác.
Ai có thể ngờ, người mà mọi người cho rằng bị người khác ăn cắp cốt chuyện lại chính là người đi ăn cắp.
Sau khi Thẩm Tự Chi trả lời tin nhắn của Ôn Dĩ Ninh, rũ mắt, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống cô ta, ánh mắt không có chút thương hại nào.
“Muốn nói cái gì?”
Nghe ra sự mất kiên nhẫn của anh, Triệu Uyển không những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Giống như cố ý khiêu khích.
“Cho nên, anh cũng không đối xử với cô ấy như em gái nhỉ?”
Kể từ lúc anh đem vòng tay của cô ta ném vào thùng rác, cô ta nên sớm nhìn ra.
Thẩm Tự Chi không trả lời, giống như chấp nhận.
Triệu Uyển vẫn cười, “Vậy anh chắc là còn nhớ rõ, anh đã viết những gì lên quyển sách kia?”
“……”
“Lần đầu tiên muốn có được cô ấy, là khi nào?”
Không thèm quan tâm đến khí lạnh đang tràn ra từ người Thẩm Tự Chi xâm chiếm qua đây, Triệu Uyển giống như đang tự nhủ với chính mình.
“Là lúc cô ấy học cấp ba nhỉ?”
Nói đến đây, trong mắt Triệu Uyển ngập tràn cảm xúc trả thù, giọng điệu lại thoải mái đến kỳ lạ.
“Thẩm Tự Chi, nếu hôm nay cô ấy đã biết chuyện này, nhất định sẽ rất tò mò về quyển sách kia của anh.”
“Đoán thử xem, nếu cô ấy nhìn thấy thật, biết được anh từ khi cô ấy còn học cấp ba, bao nhiêu năm ôm ấp loại tình cảm đó với cô ấy…..”
Cô ta dừng lại một chút, nhìn thấy cảm xúc không bình thường hiện lên trong mắt Thẩm Tự Chi, lại nói tiếp với vẻ đắc thắng.
“Như vậy, hình tượng anh trai của anh trong lòng cô ấy, có phải sẽ sụp đổ không?”
“Có thể nào cô ấy sẽ ghê tởm anh, có thể nào cô ấy cảm thấy, anh là một tên biếи ŧɦái?”
“……”
Màu đen trong mắt Thẩm Tự Chi ngày càng càng sâu, giống như một vực sâu tăm tối không nhìn thấy đáy.
Anh nắm chặt các ngón tay, đến mức các khớp xương đều trắng bệch, phát ra những tiếng “cạch, cạch” rất nhỏ, rồi lại từ từ buông ra.
“Không liên quan gì đến cô.
Nếu cô giữ tôi lại chỉ vì muốn bàn luận với tôi những vấn đề này, thế thì không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Anh nhắm mắt lại, kìm nén sự bực bội, quay người sải bước đi.
“Ngoài ra, những chuyện khác chiếu theo thủ tục pháp lý xử lý.”
“Còn những chuyện riêng tư của tôi, cô không có quyền hiểu.”
-
Bước ra khỏi cửa phòng chiếu, Thẩm Tự Chi nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh hai tay đang cầm hộp bắp đổ hết những mảnh vụn vào miệng.
Đuôi mắt của cô gái cũng nhìn thấy anh, giống như tên trộm nhanh nhanh chóng chóng đem hộp bắp giấu sau lưng, giấu đầu lòi đuôi phất phất tay chào anh.
Trong lúc chờ anh đi tới, nhanh chân nhanh tay ném hộp không vào thùng rác.
“Xong rồi ạ?” Ôn Dĩ Ninh cười tủm tỉm, cố gắng che lấp vẻ xấu hổ khi bị bắt gặp cảnh khi nãy.
Bước chân Thẩm Tự Chi dừng lại bên cạnh cô, chờ cô đứng lên rồi mới lại bước tiếp: “Xong rồi.”
Ôn Dĩ Ninh chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng Thẩm Tự Chi đang đi trước mình một bước, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ mờ mịt không hiểu gì.
Tuy rằng Thẩm Tự Chi lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy, kể từ sau khi đi ra, Thẩm Tự Chi có chỗ nào đó không bình thường lắm.
Suy đoán này của cô rất nhanh được chứng thực.
Sau khi lên xe, Ôn Dĩ Ninh vừa mới đóng xong cửa xe, đã nghe thấy tiếng động cơ khởi động.
Một tay Thẩm Tự Chi thoải mái nắm vô lăng, rồi lại giống như có tâm sự gì đó.
Ôn Dĩ Ninh giật mình, mở miệng gọi anh: “Thẩm Tự Chi.”
Sợ quấy rầy đến Thẩm Tự Chi, giọng nói của Ôn Dĩ Ninh có chút nhỏ, bị tiếng động cơ át đi.
Cô gọi liên tục ba lần, Thẩm Tự Chi mới ngước mắt, lười biếng nhìn cô một cái: “Hửm?”
Ôn Dĩ Ninh cẩn thận chỉ chỉ vào bên cạnh anh: “Dây, dây an toàn còn chưa có thắt.”
Thẩm Tự Chi cúi đầu, tay trái vẫn thành thạo xoay vô lăng, tay phải nhẹ kéo lấy dây an toàn, kéo sang một bên rất dễ dàng.
Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, mượt mà đẹp đẽ như một bức tranh hoàn mỹ.
Tay dừng ở bên hông, ngón tay gõ gõ vào nút khóa kim loại của dây an toàn, “Giúp tôi cài khóa.”
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, ngoan ngoan nghe lời tiếp nhận khóa trong tay anh.
Lúc tiếp nhận khó tránh khỏi phải đụng chạm, lúc Ôn Dĩ Ninh không cản thận động phải tay Thẩm Tự Chi, đột nhiên cảm nhận được các đốt ngón tay của anh hơi cong lên, giống như bị điện giật rụt tay về.
Giống như cố ý trốn tránh.
Bình thường cô rất ít để ý đến những chi tiết này, hôm nay lại cố tình chú ý đến.
Giấu đi ánh mắt nghi hoặc, Ôn Dĩ Ninh giúp Thẩm Tự Chi cài dây an toàn xong, hai tay dấu dưới lớp quần áo, đột nhiên chả biết phải nói gì.
Trên đường về nhà, cô dựa đầu lên cửa kính, híp mắt cảm nhận chấn động từ cửa sổ truyền đến từ đỉnh đầu.
Cảnh tượng trước mắt bị cô cố ý làm cho mờ ảo, ánh sáng thay đổi, sắc vàng lấp lóe.
Trong lúc cô nghĩ không khí cứ im lặng nhàm chán thế này sẽ kéo dài mãi, bỗng nhiên Thẩm Tự Chi mở miệng.
“Về chuyện này, em có muốn hỏi gì không?”
Ôn Dĩ Ninh hoàn hồn, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt không khỏi liếc nhìn sườn mặt của Thẩm Tự Chi một cái.
“Có đi……”
Thẩm Tự Chi nhìn lại.
Ôn Dĩ Ninh hơi cúi đầu, “Những chuyện đó, lúc nhỏ thật sự là em đã từng trải qua sao?”
Chân mày của Thẩm Tự Chi nhẹ giãn ra, “Đều có.”
Ôn Dĩ Ninh kéo dài giọng nói, “A” thật dài một tiếng, ảo não đến mức không dám ngẩng đầu lên, vỗ cái ót của mình, “Nhiều chuyện như vậy, nhưng mà em thật sự….chả nhớ gì cả.”
Ký ức lúc nhỏ của cô gần như không nhớ được gì, có lúc chỉ là những mảnh ghép đứt đoạn, vỡ vụn và mơ hồ không rõ.
Những chuyện mà Thẩm Tự Chi nhớ kỹ, cô lại chả có chút ấn tượng nào.
Cô bỗng nhiên cảm thấy áy này không dám đối mặt với Thẩm Tự Chi.
“Xin lỗi anh….” Cô cắn cắn môi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Em thế mà lại quên hết sạch rồi.”
Thậm chí ngay từ đầu, còn xem anh như người xa lạ.
Cũng trách không được, lúc trước Thẩm Tự Chi lại lạnh nhạt với cô như thế.
Rõ ràng đã từng có những hồi ức tốt đẹp cùng nhau như thế, bây giờ chỉ còn mình anh nhớ rõ.
Sẽ thất vọng lắm nhỉ.
Thẩm Tự Chi không trả lời, Ôn Dĩ Ninh lại tự mình chìm vào cảm giác áy náy, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên sau gáy bị người nhẹ nhàng đè xuống.
“Quên cũng không sao.”
Tay Thẩm Tự Chi dời xuống, nâng cằm cô lên, rồi rất tự nhiên thu tay lại.
“Xương cổ em vốn dĩ không tốt, đừng cúi đầu mãi thế.”
“Hả….” Ôn Dĩ Ninh quay đầu lại, nửa tin nửa ngờ: “Anh không trách em hả?”
“Ừm.”
“Thật sao?” Ôn Dĩ Ninh cảm thấy, nếu là cô, cô chắc chắn không thể nào không để bụng.
Trong mắt Thẩm Tự Chi có ý cười nhàn nhạt: “Thật sự không trách em.”
Anh không nỡ.
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng không xoắn xuýt nữa, bầu không khí trong xe cũng thay đổi tốt hơn nhiều.
Thẩm Tự Chi nghe thấy tiếng hát câu được câu không của cô gái bên cạnh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Nếu nội dung cuốn sách anh ghi kia bị cô phát hiện, cô sẽ ghê tởm, sẽ cảm thấy anh là một kẻ biếи ŧɦái.
Vậy thì cả đời cũng không để cô phát hiện ra đi.
-
Mọi chuyện đều do một tay Thẩm Tự Chi điều khiển, cùng với việc vợ chồng Lê Uyên âm thầm thao túng, tranh chấp giữa Ôn Dĩ Ninh và “Hành trình tìm sao” nhanh chóng được giải quyết.
Triệu Uyển công khai xin lỗi, dư luận sôi trào, ban đầu mọi lời chỉ trích mắng mỏ đều nhằm vào Ôn Dĩ Ninh, nay hoàn toàn đảo chiều, mũi nhọn hung hăng đâm vào đối phương.
Tự mình làm bậy, cuối cùng chỉ có thể tự mình chấp nhận.
Đoàn làm phim “Hành trình tìm sao” cũng nhanh chóng tuyên bố ngừng hợp tác với Triệu Uyển, phân rõ giới hạn, không có bất kỳ tuyên truyền nào về bộ phim này.
Hơn nữa Triệu Uyển còn đang gặp phải tình huống bị dư luận tạo áp lực không ngừng, có nguy cơ phải bồi thường một số tiền khổng lồ.
Mọi chuyện được xử lý với tốc độ ánh sáng, quần chúng đang chờ hít drama còn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi, đã có kết quả rồi.
Sau khi có kết quả, Ôn Dĩ Ninh đầu tiên là làm sạch bình luận trên Weibo, mấy cái bình luận mang tính khiêu khích cũng xóa sạch, sau đó không để ý đến nữa.
Cũng không biết có phải là “trong cái rủi có cái may” không mà sau chuyện này, “Vũ trụ nhỏ” của Ôn Dĩ Ninh lại lập ra kỳ tích mới, doanh số bán ra cũng theo chuyện này mà tăng lên, còn khá nổi tiếng một thời gian.
Ban biên tập bên kia cũng gửi tin nhắn đến, định lợi dụng lúc danh tiếng đang lên, cho tái bản lần hai.
Ôn Dĩ Ninh không có ý kiến gì với chuyện này.
Tái bản được tung ra, doanh số cao ngất ngưởng.
Cũng trong lúc đó, khó tránh khỏi có những bình luận không được hay ho cho lắm.
[Chuyện vừa mới giải quyết xong liền cho tái bản…..Nghi ngờ sự kiện sao chép lúc trước là cố ý tạo scandal.]
[Tôi cũng thấy vậy.
Người bình thường gặp phải chuyện này kiểu gì tinh thần cũng phải sa sút mấy ngày.
Cô này còn bình tĩnh xóa bình luận.
Chỉ cần kiếm ra tiền, dùng thủ đoạn gì cũng được.]
[Nghe giọng nói còn nghĩ là một cô gái ngọt ngào, gặp phải chuyện này đúng là một lời khó nói hết….]
[Hừ, dùng máy biến đổi giọng nói thì ai cũng trở thành cô gái ngọt ngào được, phát sóng trực tiếp cô ta còn không dám lộ mặt, ai biết đó có phải là Diệc Xán hay không?]
Không biết là do ai khởi đầu, chủ đề bàn tán liền lệch khỏi quỹ đạo, bắt đầu thảo luận về diện mạo ngoài đời.
Đúng là ai cũng tò mò với những chuyện mà mình không biết chắc.
Lúc Đường Thư Nguyệt nhìn thấy những bình luận đó, tức đến mức xém tí nữa lăn từ trên sô pha xuống.
“Mấy người này là ai vậy chứ, mình muốn chui qua cáp quang túm bọn họ đập vô tường dính luôn ở đó khỏi xuống…Hự!”
Dùng sức quá mạnh, Đường Thư Nguyệt mất thăng bằng, hét lên một tiếng sợ hãi, thân người hơi nghiêng ngã xuống đất.
May mắn Lê Hướng Dương kịp thời đỡ được cô, lạnh mặt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, đồng thời không quên dùng tay bảo vệ, “Chị của tôi không yếu ớt giống như chị tưởng đâu.
Dù gì cũng là người đi qua giông bão, chị không cần ở đây lo lắng suông, biết chưa?”
Đường Thư Nguyệt “He” một tiếng, đập mạnh vào vai Lê Hướng Dương một cái, “Nói chuyện với chị tiểu Đường kiểu gì đấy hả? chuyện cậu tắm nhờ chị đây còn không truy cứu rõ ràng đấy, chị cậu không tức, chị đây tức dùm không được à?”
Lê Hướng Dương che nơi bị đánh lại, nói: “Chị ở nhà tôi ăn không uống không mấy ngày, cũng đủ trả đi?”
“Lê Hướng Dương, bớt nói nhảm đi.”
Ôn Dĩ Ninh đánh gãy lời cậu nói, bị Lê Hướng Dương trả lại vẻ mặt không phục.
Đường Thư Nguyệt thấy Ôn Dĩ Ninh buông di động, vẻ mặt thực sự cũng rất bình tĩnh, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt, “Cậu cũng được lắm nha, tớ còn chưa mang sổ về đây, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Cậu sẽ không vì chuyện này mà trở thành đệ tử Phật môn đó chứ?”
Cô còn chưa trở về đã thấy tình thế bị đảo ngược.
Thấy vậy, có vẻ hoàn toàn không cần chứng cứ trên tay cô nữa rồi.
Nhưng mà cô đã sớm thu thập mọi thứ xong cả rồi, không thể nào lãng phí công sức dọn dẹp, thế là cô vẫn đem bao lớn bao nhỏ trở lại thủ đô.
Ôn Dĩ Ninh để kệ Đường Thư Nguyệt nhéo mặt mình, trên đùi còn để cuốn sổ nhỏ cô mới về đã đưa ra.
Nghe Đường Thư Nguyệt nói, cô lắc đầu: “Đệ tử phật môn thì chưa dám nói tới, chỉ là cảm thấy, chuyện này không cần thiết phải lo lắng thôi.”
Dù cho bên ngoài có tranh luận, chửi bới nhiều đến đâu, cũng không thoát khỏi “thanh giả tự thanh”, huống hồ bây giờ cô vốn chả sợ những chuyện đó.
Có lẽ chuyện lúc trước khiến cô tự tin hơn, cô biết, sau lưng cô vĩnh viễn có người chống lưng, đối mặt với những chuyện này cũng có thể bình thản ung dung.
Cô lại ngẩn người, không biết Lê Hướng Dương sao lại chọc cho Đường Thư Nguyệt nổi điên, hai người lại lần nữa cãi nhau khí thế ngất trời.
Ôn Dĩ Ninh ngồi bên ngoài một lúc, cúi đầu sờ sờ cuốn sổ nhỏ, kiếm đại cái cớ, trở lại phòng mình.
Cầm cuốn sổ lật từng trang từng trang, cô nghiêm túc xem lại những gì cô ghi lại trong lúc ý thức bản thân không rõ.
Những ấn tượng hư vô mờ mịt trong đầu kia, hình như từng chút từng chút càng rõ ràng.
Trong lúc hoảng hốt, những chữ viết dường như đang nhảy múa..
Giống như có sinh mệnh vậy, sống động hẳn lên.
Cho đến khi cô lật đến một trang….
“Tôi thích Thẩm Tự Chi.”
Gương mặt Ôn Dĩ Ninh đỏ bừng lên, nhắm hai mắt lại không để bản thân đọc tiếp nữa, nhanh chóng gấp cuốn sổ lại.
Những ký ức sống động vừa rồi giống như bị chia năm sẻ bảy, bị gió thổi bay đi, đến lúc cô phản ứng lại, thì đã tan biến chả thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Chỉ còn lại một đoạn ký ức ngắn sau cùng với Thẩm Tự Chi.
Thiên vị, chăm sóc, bảo vệ.
Xuất hiện khi cô cần, ôm ấp, rồi lại đầy lòng thành kính hôn trộm.
Cửa ban công không khép kín, bên ngoài gió thổi bay tấm rèm cửa, tiếng vải dệt cọ xát, xào xạc rung động.
Giống như âm thanh của lá mùa hè bị gió thổi bay.
Vang vọng cùng nhịp tim đập rộn ràng.
Ôn Dĩ Ninh ôm cuốn sổ nhỏ vào lòng, trong đầu chỉ còn lại một dòng chữ——
Ôn Dĩ Ninh, thích, Thẩm Tự Chi.
Làm sao bây giờ, cô thật sự, rất thích.
-
Ở thủ đô một khoảng thời gian, đón lễ xong, Ôn Dĩ Ninh về Hải Thành cùng Thẩm Tự Chi.
Sau khi về lại Hải Thành, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần, sinh hoạt lại quay về quỹ đạo cũ.
Thẩm Tự Chi suốt ngày đi sớm về trễ, Ôn Dĩ Ninh cả ngày ở nhà chạy deadline bản thảo, hai người đều có việc phải làm của mình, bình thường giao tiếp với nhau cũng dần dần giảm bớt.
Nhưng mà cũng không giống trước đây.
Lúc ăn cơm chiều, nếu Thẩm Tự Chi còn chưa về nhà, Ôn Dĩ Ninh sẽ dành phần cơm ngày hôm đó cho anh.
Bình thường có khi cả ngày Ôn Dĩ Ninh chả ra khỏi cửa, Thẩm Tự Chi lúc quay về thường tiện đường mua cho cô một ít bánh ngọt mà cô thích.
Ban đêm, lúc Ôn Dĩ Ninh ra ngoài pha cà phê cho mình, cũng sẽ pha cho Thẩm Tự Chi một ly rồi mang qua.
Cho dù đa số lần ly cà phê của cô kia bị tịch thu mất, cô không thể nào chống lại cơn buồn ngủ mà phải đi ngủ sớm.
Tuy đơn giản, lại không hề thờ ơ.
Thậm chí, hình thức ở chung như vậy còn khiến Ôn Dĩ Ninh cảm thấy, bọn họ như một đôi người yêu vô cùng ăn ý.
Thời gian trôi qua như nước chảy, nháy mắt đã qua một tháng rồi.
Thấy sắp đến nghỉ đông, Ôn Dĩ Ninh lại nhận được tin nhắn lần nữa của biên tập, tính toán tổ chức một buổi ký tặng trước năm mới.
Địa điểm là ở Hải Thành, cách chỗ cô ở rất gần.
Vấn đề duy nhất là yêu cầu cô lộ mặt.
Bởi vì lần trước Ôn Dĩ Ninh do dự về chuyện này, lần này lúc biên tập dò hỏi ý cô, thậm chí người ta còn thận trọng nhiều hơn.
Nhưng quá trình so với cô ấy tưởng tượng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tâm tình của Ôn Dĩ Ninh thay đổi, lại thêm câu nói trời long đá vỡ của Đường Thư Nguyệt : “Tin đồn về cậu bay đầy trời, người người la mắng cậu còn không sợ, cậu sợ gì chuyện lộ mặt cỏn con này hả?”
Sau một hồi làm công tác tư tưởng, vậy mà có thể làm Ôn Dĩ Ninh dao động rồi.
Sau khi nghe được cô đồng ý, phản ứng của Đường Thư Nguyệt lại càng thêm kích động, cả buổi tối chỉ gửi cho cô tiếng la hét “A a a a a a a a a a”
Đương nhiên, đêm hôm còn tìm tới bà tám với cô, Đường Thư Nguyệt không thể nào chỉ nói mỗi chuyện này.
Sau một hồi phóng đại tâm tình vui sướng của bà mẹ già, cô nhanh chóng đồi chủ đề sang chỗ khác.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Chị em ơi, tớ hai ngày nay chỉ chăm chăm khuyên cậu, quên mất chưa chia sẻ với cậu drama mới, muốn nghe chút không?]
Lúc đó Ôn Dĩ Ninh đang lau tóc, chưa rảnh để trả lời.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu không cần trả lời, tớ nói luôn cho nghe.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Vương Ninh Ninh thật sự là niềm vui bất tận của tớ hahaha, cậu cũng biết mà, cô ta lúc nào cũng giả trang thành người tốt đúng không? Lúc trước không biết đi uống nước cá cược với ai, tuyên bố muốn theo đuổi Thẩm Tự Chi, cậu đoán xem, cô ta dùng cách gì theo đuổi?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cô ta đi nghe giảng ké, tan học, người ta còn ra vẻ hiếu học, cầm sách giao khoa đi đặt câu hỏi, thế mà cô ta lại cầm cuốn “vũ trụ nhỏ”, đúng là sách của cậu viết đó.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: cậu biết phản ứng lúc đó của Thẩm Tự Chi tuyệt vời đến mức nào không!!!! Theo thông tin của cậu bạn tớ đi học lớp đó, đúng là lạnh mặt trong một giây.
Tớ cười đau hết cả bụng rồi, cô ta cầm cái gì diễn không cầm, lại cầm sách của cậu đi giả vờ giả vịt, anh cậu không điên mới là lạ hahahahaha]
Tóc lau cũng sắp xong rồi, một tay của Ôn Dĩ Ninh rảnh rỗi, nhắn trả lời cô ấy một biểu tượng cười hahaha.
Cái này là lúc trước Lê Hướng Dương chia sẻ cho cô, cô thấy dùng cũng được lắm.
Nhưng cô vừa mới trả lời, Đường Thư Nguyệt đã rep lại mấy cái biểu tượng “mắt bị cay xè.”
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu đừng dùng mấy cái biểu tượng này nữa!!! Tớ đã bị em trai cậu làm cho bị PTSD rồi, đúng là ô uế hết tâm hồn mà.]
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra.
Không ngờ ân oán giữa Lê Hướng Dương và Đường Thư Nguyệt vẫn còn tiếp diễn, trong mắt Ôn Dĩ Ninh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đường Thư Nguyệt vẫn không quên chuyện chính, sau khi gửi đi biểu tượng xin tha, lại nói chuyện cũ.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Có điều, loại tình huống này bọn họ thấy cũng nhiều, xem như một nốt nhạc cao giữa bản nhạc trầm thôi.
Nói thật, nhiều người theo đuổi anh trai cậu như vậy, cậu không nghĩ tới chuyện gần quan được ban lộc à?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Tớ nghĩ lâu ơi là lâu, nghĩ đến nát óc cũng không tưởng tượng được, người 800 năm không ra khỏi nhà như cậu, sao có thể gặp được người đàn ông nào điều kiện còn tốt hơn cả Thẩm Tự Chi, cậu đừng có yêu đường qua mạng rồi bị lừa nha.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Nếu cậu chỉ lấy cớ thôi, thì nghe tớ khuyên một câu, động lòng rồi thì nhanh chóng tóm lấy, bằng không đứa khác nó nhanh chân cuỗm mất, đến lúc người ta dẫn người về ra mắt, cậu không có chỗ mà ngồi khóc đâu.]
Cách màn hình điện thoại, Ôn Dĩ Ninh có thể tưởng tượng được bộ dáng vò đầu bứt tóc của Đường Thư Nguyệt.
Cô do dự chốc lát, nghĩ xem hay là thẳng thắn đi.
[Sweety: Anh ấy sẽ không.]
[Sweety: Bởi vì, anh ấy thích tớ.]
Sau khi cô gửi tin nhắn thứ hai đi, màn hình vẫn luôn hiện thông báo đối phương đang nhập văn bản.
Mãi một lúc sau vẫn không nhận được hồi âm gì.
Sau đó cô nhận được tin nhắn cả màn hình toàn dấu “?”
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Mệt cho tớ còn thay cậu sốt ruột cả nửa ngày hóa là người đàn ông trong miệng cậu kia lại là Thẩm Tự Chi?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Đậu, tớ mù rồi, đừng quan tâm tới tớ, vẫn cần mặt mũi.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Không đúng, các cậu cũng đều như thế rồi, sao còn chưa yêu nhau?]
Không đề phòng bỗng bị nhét cho nguyên một miệng đầy cơm chó, Đường Thư Nguyệt tỏ vẻ bị tự kỷ, bảo Ôn Dĩ Ninh để cho cô có thời gian bình tĩnh rồi hãy tới tìm cô.
Ôn Dĩ Ninh biết Đường Thư Nguyệt không phải thực sự giận cô, yên tâm để cho cô ấy có “không gian tự kỷ.”
Thả di động xuống, lau tóc cho khô hẳn, nhớ đến buổi ký tặng, khó tránh khỏi căng thẳng thêm.
Dù sao cô cũng là người rất ít tham gia những hoạt động kiểu này, cứ sợ bản thân mình sẽ làm sai cái gì.
Ôn Dĩ Ninh mang theo những cảm xúc đó, leo lên giường lăn qua lộn lại, mãi cũng không thể nào ngủ được.
Lúc ý thức cô còn tỉnh táo, cô nghe được tiếng mở cửa.
Xuất phát từ thói quen, cô gọi theo bản năng: “Thẩm Tự Chi?”
Người mở cửa không ngờ tới Ôn Dĩ Ninh còn chưa ngủ, vốn định đóng cửa, rồi lại im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng.
Bước vào phòng, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Còn chưa ngủ hả?”
Ôn Dĩ Ninh ngồi dậy, giả bộ không biết ý định của anh, mở đèn đầu giường lên: “Mấy ngày nữa có buổi ký tặng tên, căng thẳng.”
Qua một hồi, cô lại hỏi: “Anh có muốn đi không ạ?”
Thẩm Tự Chi lắc đầu: “Có lớp.”
“Ồ…” Ôn Dĩ Ninh sớm biết đáp án này rồi, không khỏi càng tiếc nuối: “Tối đó em với Đường Thư Nguyệt ăn cơm ở bên ngoài nha, có cần mua một phần về cho anh không?”
Thẩm Tự Chi lắc đầu: “Không cần, chơi vui vẻ.”
“Ừm……”
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Tự Chi, Ôn Dĩ Ninh tắt đèn, vùi mình vào trong chăn, âm thầm ảo não.
Khó lắm mới có cơ hội, cô phải giả bộ ngủ mới đúng.
-
Vài ngày sau, buổi ký tên của Ôn Dĩ Ninh.
Sau khi chuẩn bị chu đáo hết mọi chuyện, Ôn Dĩ Ninh ra ngoài, cô còn ghi một tờ giấy riêng cho Thẩm Tự Chi.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, lúc này đã là buổi chiều, ánh mặt trời vẫn rất rực rỡ, khiến cho tâm trạng cô cũng rất high.
Cô gọi taxi đưa cô tới hội trường, lúc ngồi trên xe nhịn không được mở cửa, ghé vào bên cạnh cửa phơi nắng.
Xe gặp phải đèn đỏ, ngừng lại.
Ôn Dĩ Ninh thoải mái đến mức híp mắt, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc.
Phía trước là cổng lớn của một tiểu khu, bảng hiệu màu vàng kim lấp lánh vô cùng chói mắt.
Trong tiềm thức Ôn Dĩ Ninh nhớ rằng mình chắc chắn đã đi qua chỗ này.
Nhưng cô ở cách đây cũng khá xa, cô không thể nào đi loanh quanh đây được.
Cẩn thận quan sát vài nơi của tiểu khu, Ôn Dĩ Ninh càng cảm thấy quen thuộc.
Quen thuộc đến mức, cô nhịn không được lấy di động ra tra cứu một lần.
Lúc nhìn thấy bản đồ giới thiệu tiểu khu, ký ức lại lần nữa tràn về.
Thảo nào cô lại thấy quen thuộc như vậy, hóa ra đây là nơi lúc bắt đầu Thẩm Tự Chi định dọn vào ở.
Tài xế thấy Ôn Dĩ Ninh có vẻ hứng thú với tiểu khu này, cho rằng cô muốn mua một phòng ở đây, vì thế nhiệt tình giới thiệu: “Cô gái nhỏ, bảo an của tiểu khu này không tồi chút nào đâu.
Người ở cũng nhiều, sẩm tối thôi đã rất náo nhiệt.
Cô gái trẻ như cô ở cũng tương đối an toàn.
Chỉ là giá cả có chút cao, năm nay có lẽ còn tăng nữa đó.
Cô nếu muốn mua, liền thuyết phục ba mẹ đặt cọc trước.”
Ôn Dĩ Ninh nghe thế càng thêm sửng sốt, trong lúc đột nhiên lại nắm được từ ngữ mấu chốt, trong lòng khẽ động, liền hỏi: “Cháu nghe nói, không phải là một thời gian nữa mới giao phòng ạ?”
“Cô nghe từ đâu thế?” tài xế không thể tin được hỏi, “Chỗ này sớm đã có người ở rồi?”
“……”
Hành trình phía sau, tâm trạng của Ôn Dĩ Ninh phức tạp đến mức không biết nên dùng cái gì để hình dung.
Cho nên, ngay từ lúc Thẩm Tự Chi vào ở trong nhà cô, đã có ý nghĩ kia với cô rồi hả?
Cái gọi là “Bất đắc dĩ ở chung” thì ra cũng là trải qua trăm phương ngàn kế tính toán?
Không để cho cô nghĩ sau, xe taxi đã dừng trước cửa hội trường.
Cô không có thời gian lãng phí vào vấn đề này nữa, Ôn Dĩ Ninh chỉ đành tạm thời đem nó ném ra sau đầu, hít sâu một hơi, giảm bớt căng thẳng.
Lúc cô vào hội trường, nhân viên công tác bảo cô, sẽ có phát sóng trực tiếp.
Tùy rằng ngoài dự kiến nhưng Ôn Dĩ Ninh chỉ ngạc nhiên một chút, rất mau chấp nhận.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, thế mà người tới cũng không ít, xếp thành một hàng dài uốn lượn, Ôn Dĩ Ninh nhón chân lên, nhìn không tới điểm cuối.
Lúc cô đi ra, hiện trường ồn ào lúc ban đầu ngay lập tức an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Im lặng khoảng chừng nửa phút, tiếng hít khí liên tục vang lên hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng còn có người nhỏ giọng hô lên.
Không có nguyên nhân nào khác, Ôn Dĩ Ninh xinh đẹp quá sức tưởng tượng.
Có lẽ là ai cũng đối với người đẹp có sự bao dung, khoảng thời gian dài sau đó, cả hiện trường đều rất trật tự ngăn nắp, dù có nói chuyện với nhau cũng sẽ cố gắng đè thấp giọng đến mức nhỏ nhất.
Giống như nếu bọn họ nói chuyện to tiếng chút, sẽ dọa sợ Ôn Dĩ Ninh.
Vì thế toàn bộ buổi ký tặng diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến
của Ôn Dĩ Ninh.
Cho dù trong phần tương tác cuối cùng, người hâm mộ cũng đặt câu hỏi nhẹ nhàng, không khí thoải mái, dễ chịu.
Cho tới khi gần kết thúc, một âm thanh có phần đột ngột phát ra từ đám đông.
“Tôi muốn hỏi Diệc Xán đại đại, nếu ngài đã nói qua, rất nhiều sự kiện của tác phẩm “vũ trụ nhỏ” này đều là những chuyện mà cô đã tự mình trải qua, như vậy, trong những chương mới ra gần đây, người tiểu thư W yêu thầm vốn xuất hiện rất nhiều nay lại không thấy đâu, có phải là có người khác rồi không?”
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, ngước mắt nhìn lên liền thấy, người cầm microphone trong đám người chính là Đường Thư Nguyệt, đang chớp mắt nhìn cô.
“Nói khác đi, xin hỏi Diệc Xán đại đại, cô có người mình thích rồi sao?”
Gặp lại sau mấy ngày tự bế kể từ khi biết được chân tướng, tưởng đâu cô không làm ra hành động gì, hóa ra là nhịn để chờ lúc này.
Cô biết ngay mà, với tính cách của Đường Thư Nguyệt, sao có thể im ắng suốt mấy ngày như thế được.
Nhưng Ôn Dĩ Ninh không cảm thấy vấn đề này khó trả lời.
Thứ nhất, Thẩm Tự Chi không ở đây, cô cũng không đến mức gò bó thế.
Thứ hai, công khai nói rõ mình đã có người mình thích, cũng giúp cô giảm bớt đi những phiền phức không cần thiết.
Vì thế, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi cười nhẹ nhàng.
“Có a.”
Editor có lời muốn nói: Chương này dài gấp đôi những chương trước.
Muốn được cổ vũ để lấy dũng khí lê lết tiếp.
“vẻ mặt cầu người thương xót!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...