Nét mặt Đạo sĩ lộ vẻ kinh hãi, có lẽ đến hắn cũng không ngờ kẻ địch lại mạnh vượt qua dự tính.
“ Nhất định phải tránh được” Đoàn Sinh tim đập nhanh như trống, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy như người đang đứng sắp bị chém không phải là tên Đạo sĩ mà là Đoàn Sinh hắn, hắn chỉ còn cách trông mong vào kì tích, tên Đạo sĩ tránh né được hoặc là sau khi tên Đạo sĩ đóng vai quần chúng này ngỏm rồi lại có một người khác đảm nhiệm vai chính xuất hiện cứu khổ cứu nạn như trong phim.
“ Xẹtttt….”
Khác với kỳ vọng của Đoàn Sinh, “đầu” tên Đạo sĩ bị chém đứt ra khỏi cổ văng lên cao, máu rơi tứ phía như mưa, dính lên cả mặt Đoàn Sinh, “ bịch” một tiếng thân thể không đầu của tên Đạo sĩ ngã đổ xuống nền đường, bỗng chốc máu từ cổ chảy ra đã tạo thành vũng, mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc khắp gian hầm.
“ Đầu” của tên Đạo sĩ bay như quả bóng vừa vặn rơi trúng chân Đoàn Sinh, khuôn mặt lấm lem máu, đầu tóc bù xù, hai mắt trợn lên không cam lòng như đang nhìn thẳng vào Đoàn Sinh.
Trái tim Đoàn Sinh muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, não bộ trống rỗng, hắn là người chứng kiến tất cả chuyện này, hôm nay một ngày bình thường như bao ngày nhưng thứ này lại đến với hắn. “Nó” tìm tới hắn, “nó” mở ra một thế giới đầy chuyện thần tiên với những phép lạ có thể thực hiện ước muốn của con người mà lúc còn thơ bé hắn hằng luôn mơ tưởng, nhưng… sao “nó” lại nhuốm một màu máu me tàn bạo làm người ta điên loạn.
Đoàn Sinh mong hắn có thể được bất tỉnh như những hành khách xấu số trên xe kia, hắn lúc này không còn muốn biết mình chết ra sao hay thế nào, hắn chỉ muốn được ra đi thanh thản, đúng, hắn đã tuyệt vọng sau khi nhìn thấy cái chết của tên Đạo sĩ, cái nhìn đó như cánh tay bóp nát can đảm, sự kiêu hãnh, lòng tự trọng, nếu bây giờ tên “Áo bào đen” kia tha cho Đoàn Sinh một mạng thì cho dù bắt hắn làm chuyện thương thiên hại lý gì hắn cũng dám làm, đây là sức mạnh ma quỷ không thể chống trả làm con người run rẩy cả linh hồn.
“ Ù ù ù….”
Như một cơn gió nhẹ, “ Áo bào đen” tay cầm cốt thương, làn khói đen xoay vần quấn quanh lướt qua cái xác ngập trong máu tươi, dừng lại trước người Đoàn Sinh, mắt hờ hững nhìn “đầu” tên Đạo sĩ: “ Con kiến láo xược, hừ, được chết dưới Đoạn Hồn Thương của ta cũng nên vinh hạnh, hời cho ngươi rồi”.
Tay phải lật nhẹ cốt thương liền biến mất, “ Áo bào đen” đối mặt Đoàn Sinh: “ Tên hạ đẳng này đã chết, ngươi nghĩ nên tới phiên ngươi chưa".
Trong sợ hãi tột độ Đoàn Sinh như quên đi đau đớn, miệng nhép nhép nói không nên câu: “ Kh… ông… không… đừ… ng… đừng giết ta”.
“ Áo bào đen” lúc này bỗng cười lớn, khói đen càng nhiều như hàng ngàn con rắn du tẩu khắp người: “ Không giết ngươi sao, cho ta một lý do, đối với một thứ không bằng con kiến như ngươi được nói vài lời với ta trước khi chết là đã nên tự hào rồi”.
Cơ thể run bần bật, trên mắt hai hàng lệ ứa ra làm trôi đi một phần vết máu dính phải, cổ họng Đoàn Sinh lúc này cũng chỉ phát ra được từ “ Đừng... đừng” ngắt quãng.
“ Không sao, sẽ rất nhanh thôi, không đau, đưa linh hồn của ngươi cho ta nếm thử”
Sự việc tiếp diễn, bàn tay xương ấy lại đặt lên đầu Đoàn Sinh, lòng Đoàn Sinh lúc này đã hoàn toàn chìm xuống đáy vực sâu, như cá trên thớt chờ làm thịt.
“Đây... Thứ gì,....”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...