Hạ Hầu Lẫm một đêm không ngủ, vừa rạng sáng chàng đã đến dịch trạm của đoàn sứ thần Đột Quyết gặp công chúa Đột Quyết.
Hạ Hầu Lẫm vừa đi đến trước cửa phòng công chúa đã nghe thấy một loạt âm thanh chát chúa của đồ sứ và ngọc bị đập vỡ, kèm theo tiếng Đột Quyết của một nữ tử, dường như nàng ta đang vô cùng giận dữ. Vì ở lâu ngoài biên quan nên chàng có vốn từ vựng nhất định và hiểu biết không ít ngôn ngữ của Đột Quyết, vì vậy có thể nghe hiểu đôi chút lời người con gái kia: “Hỗn đản. Đồ hỗn đản!!! Nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một cái!! Đồ tồi!! Rõ ràng thích ta, nhưng cố tình lạnh lùng với ta!! Tức chết ta rồi.”
Các nữ hầu đứng bên hoảng hốt khuyên nhủ: “Công chúa, công chúa. Xin người bớt giận. Nóng nảy hại thân.”
Hạ Hầu Lẫm nghĩ công chúa đang nói ai thích nàng, hẳn là không phải chàng rồi, vì vậy lễ phép gõ cửa: “Đông đông đông.” Những người trong phòng nghe tiếng đập cửa thì lập tức im lặng. Bên trong vang lên một loạt âm thanh, qua một lúc lâu cửa mới mở ra. Hạ Hầu Lẫm không bước vào, mà chỉ đứng bên ngoài quy củ hành lễ, từ tốn nói: “Đông Nguyệt quốc, Vĩnh Lạc Hầu phủ, Hạ Hầu Lẫm, xin cầu kiến.”
Công chúa Đột Quyết ngồi trên ghế chủ vị, mặc một bộ y phục đỏ thắm, rực rỡ như liệt hỏa, da trắng, mũi cao, mắt phượng hữu thần, môi anh đào đỏ thắm, đích thực là một vị mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Dù nàng ta quả thực đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng Hạ Hầu Lẫm cũng chẳng mảy may rung động, trái tim chàng đã sớm bị một nữ tử khác chiếm lấy mất rồi.
“A ~ thì ra là nam tử đại danh đỉnh đỉnh Đông Nguyệt quốc - Hạ Hầu Lẫm, Hạ Hầu đại nhân a. Không biết ngài đến nơi này của Lệ Thản là có việc gì?” Công chúa Lệ Thản từ nhỏ đã có lão sư dạy ngôn ngữ của Động Nguyệt vì vậy tương đối thông thuộc, nói chuyện với Hạ Hầu Lẫm không cần dùng ngôn ngữ của Đột Quyết mà trao đổi thẳng bằng ngôn ngữ Đông Nguyệt.
Hạ Hầu Lẫm vẫn đứng ngoài cửa không vào, ngữ điệu khách khí: “Công chúa, nghe Nhiếp chính vương nói, người chỉ đích danh ta là phò mã mà người muốn. Cho nên hôm nay ta muốn tìm công chúa nói chuyện về việc này, phải chăng chúng ta có thể thảo luận một chút, đổi thành người khác. Đông Nguyệt chúng ta nam nhi tốt nhiều không đếm xuể, ta đã có người trong lòng, không phù hợp làm phò mã của người.”
Lệ Thản trợn mắt nhìn Hạ Hầu Lẫm, thầm nghĩ, ta cũng chẳng muốn cho ngươi làm phò mã đâu, đáng tiếc tên ngốc Tô Vân Bạch kia không chịu đáp ứng ta, ta chỉ có thể dùng kế này để khích y. Hừ tên đầu lừa Tô Vân Bạch đáng chết kia, rõ ràng thích nàng, nhưng sống chết không chịu thừa nhận, nàng chỉ có thể dùng cách này để thúc ép y mà thôi. Còn về việc chọn ngươi, căn bản hôm đó ngươi hôm đó luôn đứng bên cạnh y, vì vậy lúc hoàng đế hỏi ta cũng chỉ có thể nghĩ ra ngươi.
Đầu nàng xoay chuyển hàng ngàn suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, ung dung, từ tốn đáp: “A, thật là. Hạ Hầu đại nhân, phò mã sẽ không đổi. Ý ta đã quyết, xin ngài về cho.”
Ta nhất định không đổi người, trừ khi Tô Vân Bạch tự đến cầu ta, cầu ta gả cho y, bằng không thì cứ quyết định thế đi! Hừ.”
Hạ Hầu Lẫm thật sự không hiểu thấy tâm tư của cô công chúa man di này. Rõ ràng nàng ta không hề thích mình, vì sao cứ dây dưa không buông. Hạ Hầu Lẫm thoáng tức giận: “Công chúa, thực tình không giấu diếm, ta vừa mới ở ngoài nghe thấy người đã có lang quân trong lòng. Người đã có người mình thích, hẳn nên hiểu rõ một đôi tình nhân bị chia cắt thống khổ cỡ nào. Ta hi vọng người hiểu được, cũng nói rõ với nhiếp chính vương. Bằng không, ba ngày sao nhiếp chính vương liền ép chúng ta thành thân! Đến lúc đó hối hận cũng chẳng kịp nữa.” Hạ Hầu Lẫm tận tình khuyên bảo, hi vọng nàng công chúa này có thể dừng cương trước bờ vực.
Ai biết, cô nàng này sau khi nghe chàng nói xong, chỉ hừ lạnh, lạnh lùng đáp: “Việc của ta không nhọc Hạ Hầu đại nhân quan tâm. Ta tự có quyết định của bản thân. Mời ngài về cho.”
Liên quan đến chuyện đại sự cả đời này, Lệ Thản cảm thấy chẳng mấy quan trọng, nàng ta thích gả cho ai sẽ gả cho người đó, không muốn gả trước ngày thành thân đổi ý cũng chẳng sao, chỉ cần Tô Vân Bạch đích thân đến cầu xin nàng ta, nàng ta mới có thể lay chuyển. Còn tên Hạ Hầu Lẫm trước mặt này vốn nàng ta không để vào mắt, y sống chết thế nào chẳng liên quan gì đến nàng.”
Hạ Hầu Lẫm nhìn nữ nhân không phân biệt phải trái trước mặt, tức giận bỏ đi Trên đường về Hầu phủ chàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem nên giải thích với Oản Oản thế nào, nhưng cách nào cũng không thể mở miệng nói với nàng được, cách nào cũng làm tổn thương nàng. Hay là đem nàng đến biệt viện, chờ cử hành xong hôn lễ với công chúa Đột Quyết, bắt được phản tặc, sau đó đưa nàng trở về, đem tiền căn hậu quả nói hết với nàng, có lẽ nàng sẽ đỡ tức giận, đau lòng hơn.
Nghĩ vậy, chàng cảm thấy hướng giải quyết này rất được. Hạ Hầu Lẫm vừa xuống xe ngựa đã lập tức đi đến khuê phòng của nàng, chàng không gõ cửa, trực tiếp đi vào. Tô Vân Oản đang nằm trên ghế quý phi ngủ thiếp đi. Nhìn dung nhan ngọt ngào của nàng, chàng không nhịn được hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng một cái. Hàng mi dài như cánh bước nhỏ khẽ động đậy sau đó từ từ mở ra.
Đập vào mắt Tô Vân Oản chính là khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của Hạ Hầu Lẫm, giọng nói của nàng bởi vì vừa ngủ dậy mà vẫn còn mang vẻ lười biếng: “Lẫm ca ca…” Cánh tay vô cùng tự nhiên khoác lên cổ chàng.
Hạ Hầu Lẫm bế bổng nàng lên, đặt lên đùi mình.
“Oản Oản, gần đây có phải muội cảm thấy rất chán không…”
Tô Vân Oản ngáp một cái, gật đầu: “Vâng, mấy ngày nay phụ thân và các ca ca đều không chịu cho muội ra khỏi nhà. Hôm qua còn xảy ra chuyện kia, mặc dù muội không nói nửa câu với họ, nhưng dường như đại ca đã phát giác ra điều gì, tăng cường bảo vệ hơn. Cha và các ca ca bận bịu quân vụ, chàng thì công việc quấn thân,chẳng ai chơi với ta. Song Song cũng sắp thành thân, ngày nào cũng tất bật chuẩn bị hồi môn, áo cưới. Ta không có ai ở bên, cả ngày ngoài ngủ ra không biết làm gì…” Tô Vân Oản vừa nói, vừa ủy khuất rơi lệ.
Hạ Hầu Lẫm nhếch mép, thấy bộ dạng này của nàng, vừa hay trùng với ý chàng, thế là thấp giọng dụ dỗ: “Vậy Lẫm ca ca đưa muội đến biệt viện trong núi của Hạ Hầu gia ở một thời gian nhé. Ta sẽ phái người theo bảo vệ muội. Đi giải sầu chút cũng tốt, chờ Lẫm ca ca hết bận bịu, sẽ đến đón muội về, chúng ta cùng thành thân, được không?”
Đôi mắt Tô Vân Oản sáng lên, cảm biệt viện trên núi thế nào cũng thú vị hơn so với mấy nơi nhàm chán ở kinh thành, vì vậy vội vàng đáp ứng.
Hạ Hầu Lẫm báo cho ba người Tô gia một tiếng, sau đó lập tức đưa Tô Vân Oản đến biệt viện trên núi của nhà chàng, để nàng cách xa kinh thành nhiễu nhương này một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...