Vì nàng hoạ mày ngài, vì nàng cài mộc trâm

 
Tiếng vó ngựa từ nơi xa truyền đến, hai người giật mình vội vã đứng lên, nhìn về hướng âm thanh phát ra thì thấy hình ảnh một đội binh mã đang tiến đến, tiếng vó ngựa ngày càng rõ, Tô Vân Oản nhíu mày nhìn xa xăm nhận ra đại ca của mình. 
 
Tô Vân Oản hưng phấn vung tay lên, vui vẻ gọi to: “Đại ca ~! Đại ca ~! Muội ở đây.” Huynh muội tâm hữu linh tê (1), Tô Vân Bạch như nghe thấy tiếng muội muội lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Lẫm và Tô Vân Oản đang đứng. Thấy một bóng thiếu nữ liên tục vẫy tay về phía mình, dáng người kia bảy phần giống muội muội. Chàng nhanh chóng quất ngựa phi nước đại đến.
 

Tô Vân Oản cao hứng nhìn về phía đại ca, cảm động đến bật khóc: “Hu hu đại ca, đại ca. Muội rất nhớ huynh. Oản Oản còn tưởng không được gặp ca ca nữa.” Tô Vân Bạch nhìn tiểu muội nhà mình một lượt từ trên xuống dưới, ngoài mấy vết thương nhỏ ngoài da thì nhìn chung khỏe mạnh, tươi tắn. Mặc dù chàng vừa tức giận, vừa lo lắng tiểu muội nhà mình, nhưng thấy con bé khỏe mạnh, cũng không nỡ trách mắng chỉ nghiêm nghị hỏi: “Muội còn nhớ đến ta cơ đấy. Muội có biets muội đột nhiên biến mất, khiến phụ thân và chúng ta lo lắng thế nào không? Hơn nữa hiện tại đang trong thời điểm căng go, hai bên giao chiến, chúng ta cũng không dám cho người đi tìm kiếm, chỉ có thể lén lút, chậm rãi đi tìm. Đêm qua Đột QUyết chính thức gửi thư nghị hòa, ta mới có thể dẫn quân đi tìm muội. Oản Oản sao muội lại có thể lớn mật như thế hả?” Hạ Hầu Lẫm thấy Tô Vân Bạch lo lắng cho Tô Vân Oản đến nóng ruột không còn để tâm gì khác thì cũng không nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ Oản Oản vì mình nên mới hành động như thế, thêm nữa, dù chưa chính thức rước nàng vào cửa nhưng trong thâm tâm Hạ Hầu Lẫm, Tô Vân Oản đã là thê tử của mình, thấy thê tử bị huynh trưởng giáo huấn, chàng không khỏi đau lòng, liền đứng ra, ho hai tiếng nói: “Vân Bạch, huynh đừng trách Oản Oản, có trách thì cứ trách ta đi. Oản Oản vì đi tìm ta nên mới lặn lội đến tận đây.”
 
Từ lúc đến Tô Vân Bạch vì quá lo lắng nên chỉ chăm chăm vào tiểu muội nhà mình, lúc này mới để ý đến Hạ Hầu Lẫm đứng bên cạnh. Vừa nhìn sang, chàng không khỏi kinh hãi. Tiểu muội nhà mình vậy mà thực sự tìm được Hạ Hầu Lẫm. Hạ Hầu Lẫm còn vô cùng khỏe mạnh đứng trước mặt chàng, quả thật không biết nên khen ngợi nha đầu ương ngạnh này, hay đánh một trận. Chàng đi đến khích động ôm lấy Hạ Hầu Lẫm, cảm động nói: “A Lẫm, tiểu nha đầu này quả thực tìm được đệ rồi! May mắn! Quả là may mắn. May mắn đệ vẫn còn sống sót.”

 
Hạ Hầu Lẫm cười khổ nói: “Đúng vậy. May mắn có Oản Oản không ta cũng sớm táng thân dưới đáy sống rồi. Ta thấy, Oản Oản nhà chúng ta đã lập công lớn, nên ban thưởng!”
 
Tô Vân Bạch vừa vui vẻ, vừa kích động, liên tục gật đầu: “Nên. nên! Khi nào trở về kinh thành nhất định sẽ trọng thưởng. Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, chúng ta mới có thể ra ngoài tìm Oản Oản. Nay đã tìm được, vừa vặn thời gian rút quân. Sau đó mấy huynh đệ ta cùng hồi kinh, chờ luận công ban thưởng. A Lẫm lần này đệ lập công lớn, dùng cả sinh mệnh để đổi lấy, quả là đáng quý.” 
 
Tô Vân Oản gật gật đầu: “Đại ca , đại ca. Chúng ta mau trở về thôi. Y phục trên người muội không thể mặc được nữa rồi, vừa xấu, vừa hôi. Huhu muội muội của huynh rất lâu rồi chưa được ăn cơm. Đói muốn chết!” 
Tô Vân Bạch đau lòng, lại tức giận, xoa đầu nàng nói: “Giờ mới biết khổ! Xem lần sau muội còn dám tùy hứng làm bậy nữa không!” Tô Vân Oản cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nàng không hề bốc đồng làm bậy, nàng đến đây có lý do chính đáng, động cơ rõ ràng. Nàng muốn đi tìm Hạ Hầu Lẫm!
 
Tô Vân Oản thẳng thắn phản bác: “Nếu muội không đến, sao có thể tìm được Hạ Hầu Lẫm! Nếu như có lần sau muội sẽ vẫn chọn hành động như thế. Vẫn đến đây, tìm huynh ấy trở về.”
 
Hạ Hầu Lẫm nghe được lời này cực kỳ cảm động, hốc mắt nóng lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vân Oản: “Oản Oản nếu như lại xảy ra chuyện như lần này, muội không được đơn phương độc mã đến tìm ta. Rất nguy hiểm!” 
 

Tô Vân Oản tức giận, cái gì mà đừng đến tìm, nàng bực bội đáp lại: “Ta không tìm chàng, thì chàng đã sớm biến thành bộ xương khô rồi!”
 

Nàng không muốn tranh cãi thêm với Hạ Hầu Lẫm về vấn đề này, nhảy lên ngựa, nói với huynh trưởng nhà mình: “Đại ca, chúng ta trở về quân doanh thôi.”
 
Hạ Hầu Lẫm biết mình lại chọc giận Tô Vân Oản rồi, nhưng chàng thật sự không muốn chuyện nguy hiểm như thế này lặp lại. Lần này nàng may mắn, bình an tìm thấy chàng. Nhưng nếu lỡ như…? Chàng thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến trường hợp xấu nhất. 
 
Oản Oản nhà chàng chỉ là một nữ nhi, dù sinh ra trong nhà tướng biết chút công phu, nhưng giữa nơi hoang vu hẻo lánh, dã thú rình rập, quân địch tứ phía thế này, không biết có thể xảy ra loại chuyện đáng sợ đến mức nào. 
 
Chàng thực sự không cách nào nói ra rằng nếu vì tìm chàng mà đẩy nàng vào nguy hiểm thì chàng tình nguyện chết đi, để nàng được an toàn. Chuyện lần này Hạ Hầu Lẫm đã cảm thấy vô cùng hối hận rồi. Hạ Hầu Lẫm thở dài một hơi, tự nhủ để về quân doanh sẽ dỗ dành nàng sau. 
 
Về đến quân doanh, Tô Vân Oản liền chạy đến doanh trướng mình ở trước kia nghỉ ngơi. Nghĩ đến những lời Hạ Hầu Lẫm nói vừa rồi nàng lại cảm thấy vừa tức giận, vừa tủi thân. Hai vành mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống như mưa. Tô Vân Oản úp mặt vào gối thút thít khóc. Hạ Hầu Lẫm cực kỳ đau lòng, bước nhanh vào trướng của nàng, bế Tô Vân Oản lên, dịu dàng hôn lên tóc nàng nói: “Oản Oản đừng khóc, là Lẫm ca ca vô dụng, Lẫm ca ca không bảo vệ tốt được muội, để muội bị thương. Ta không đành lòng, không muốn sau này lặp lại chuyện này nữa. Lẫm ca ca yêu Oản Oản đến thế, thực sự không nỡ nhìn thấy muội vì ta mà tổn thương dù chỉ một chút. Ta thà ta chịu ngàn đao thay muội để muội mãi an toàn, khỏe mạnh.”
 

Hai mắt Tô Vân Oản đẫm lệ, giọng nói đứt quãng: “Không...bị thương cũng được,... chết cũng chẳng sao… Nhưng mà ta muốn mãi mãi bên chàng. Không thể sinh cùng một chỗ, nhưng nguyện chết cùng một huyệt…” Hạ Hầu Lẫm vừa mừng rỡ, vừa đau lòng, hôn lên mặt nàng, nhẹ giọng an ủi: “Được. Lẫm ca ca sai. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau không tách rời, được không?” 
 
Tô Vân Oản vẫn tức giận, không chịu nhìn chàng, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Lẫm ca ca là đồ lừa đảo, rõ ràng lần trước chúng ta đã móc tay thề, nói đời này kiếp này mãi mãi bên nhau. Mới mấy ngày đã thay đổi…” Nói xong lại khóc nấc lên. 
 
Trái tim Hạ Hầu Lẫm vì những giọt lệ của nàng mà tan nát, luống cuống tay chân, thấy thiên ngôn vạn ngữ đều vô dụng, chỉ biết dùng nụ hôn để nói cho nàng biết chàng quý trọng nàng đến mức nào, muốn cùng nàng đi đến thiên trường địa cửu. Hạ Hầu Lẫm tự nhủ sau này sẽ không bao giờ tranh cãi với nàng, luôn chiều theo ý nàng, yêu thương, bảo vệ nàng. 
 
Tô Vân Bạch đi đến doanh trước của muội muội liền trông thấy A Lẫm và muội muội nhà minh ôm hôn thắm thiết, ân ái mặn nồng…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui