Tích...!tích...!tích.
Âm thanh của chất lỏng liên tục đập vào màng nhĩ.
Mùi đất tanh thoảng qua dưới mũi.
Có vẻ như trời đang mưa.
Không phải thứ chảy trong cơ thể con người, mà là nước trong lành rơi từ trên trời xuống.
Vi Vi khịt mũi và hít lấy mùi hương một cách thèm thuồng.
Trong tình trạng tay chân bị trói, tầm nhìn tối om, lại còn khó khăn để giữ thăng bằng trong lồng sắt, việc ngửi được mùi mưa và nghe được tiếng mưa quả là điều đặc biệt.
Vi Vi cảm nhận sự thay đổi thời tiết bằng cả cơ thể.
Khi thị giác bị kiểm soát, các giác quan khác trở nên nhạy bén gấp mười lần.
Âm thanh của mưa gõ vào cửa sổ, mùi đất, vị nước tanh, không khí ẩm ướt chạm vào da...
"Ah! Đồ khốn.
Mày phải dùng lá chắn cho tao chứ."
"Sao mày lại đổ thừa cho tao khi chính mày là đứa đột ngột tấn công hả, đồ khốn?"
Hai chủ nhân đang say sưa chơi game sau khi uống no máu của con người mà Vi Vi săn được.
"Này, nhưng con chó săn đó sao lúc nào cũng chỉ săn được mấy ông già sắp chết thế?"
Một trong hai chủ nhân quay lại nhìn Vi Vi và càu nhàu với giọng không hài lòng sau khi tức giận vì thua game.
"Nghe nói nó mới trưởng thành được.
Chắc sắp tới sẽ bắt được mấy đứa trẻ thôi.
Cứ chờ xem."
"Chờ cái gì nữa? Chúng ta đã rút cả tiền đặt cọc thuê nhà để mượn nó đấy.
Phải có thưởng phạt rõ ràng chứ.
Cho nó uống máu chưa? Cứ trói nó như thế là được à? Không cần cho ăn phải không?"
"Tôi vừa cho nó một muỗng thức ăn thừa.
Chỉ cần cho đủ để nó không chết là được.
Và huấn luyện viên bảo thế này.
Khi không đi săn thì trói nó lại, bịt mắt và cách ly các giác quan.
Chỉ để nó cảm thấy đói mà thôi."
"Tại sao?"
"Nghe nói làm vậy nó sẽ không thể suy nghĩ gì cả.
Chỉ cần để nó khao khát máu thôi thì sẽ dễ kiểm soát hơn."
"Cũng có lý đấy."
Vi Vi co ro lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai chủ nhân.
Một người có giọng trầm, người kia có giọng the thé khàn khàn.
Cô không biết rõ mặt mũi họ thế nào.
Từ khi đến đây, mắt Vi Vi đã bị bịt kín, miệng bị khớp mõm, tay chân bị trói không thể cử động tự do.
Nói cách khác, mọi giác quan đều bị cách ly.
Chỉ khi đi săn người, cô mới được tháo bỏ sự ràng buộc.
Chỉ đến khi Vi Vi đói đến mức tưởng chừng sắp chết, các chủ nhân mới lôi cô ra khỏi chuồng.
Thời gian luôn là ban đêm.
Khi được thả ra, cô không có cơ hội nhìn xung quanh cho rõ.
Vì quá đói nên cô chỉ tập trung tìm kiếm con mồi thích hợp.
Như một con thú dữ ẩn nấp trong cỏ, khi con người xuất hiện, Vi Vi lập tức lao đến cắn vào gáy.
Con mồi thường là người già, và hầu như không bao giờ thất bại.
Nhưng cô không được nếm máu của những con người mà mình săn được.
Vì máu đều bị chủ nhân chiếm hết.
Họ chỉ cho Vi Vi hai ngụm máu nhỏ, rồi lại đeo các dụng cụ trói buộc và bịt mắt, nhốt cô vào chuồng tối om.
Vi Vi bị nhốt trong lồng sắt, phải chịu đói cho đến lần săn tiếp theo.
Vù...
Tiếng máy móc khó chịu hòa lẫn vào tiếng mưa rào không ngớt.
Vi Vi, vốn đã trở nên nhạy cảm vì đói và mưa, nhận ra điều bất thường.
Một mùi khói nhạt thoang thoảng.
Nó đang đến gần hơn.
"Âu ư..."
Vi Vi ngẩng đầu lên và gửi tín hiệu cảnh báo về kẻ xâm nhập.
Nhưng do bị khớp mõm nên không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
Thật ra, đây là điều tốt nhất cô có thể làm.
Vi Vi là một con chó săn.
Chó săn không thể nói tiếng người.
Vù ù ù!
Âm thanh khó chịu giờ đã to như sấm.
Vi Vi nhận ra cần phải đưa ra tín hiệu cảnh báo tích cực hơn.
"Ư ư!"
Khi cô cất tiếng kêu lớn hơn, có tiếng chủ nhân đẩy ghế và tiến lại gần.
"Cái gì vậy? Mày đói à?"
"Âu!"
"Cái gì mà ư ư, khó chịu quá.
Không im đi được à?!"
Chủ nhân bị Vi Vi làm phiền trong lúc chơi game nên rất tức giận.
Hắn lấy cây gậy sắt dựng ở một góc container.
Trút giận lên con chó săn khi bị căng thẳng hoặc khó chịu là thú vui độc đáo của hắn.
"Này.
Vừa phải thôi.
Còn phải cho nó đi săn nữa."
Chủ nhân có giọng trầm cảnh báo.
"Mày cứ tập trung vào game đi, đồ ngu."
"Mà khoan đã, im lặng coi.
Mày có nghe thấy gì không?"
"Gì cơ?"
Cuối cùng thì có vẻ như các chủ nhân cũng cảm nhận được mối nguy hiểm mà Vi Vi đã cảm thấy.
Không gian chật hẹp trong container chợt im lặng.
Không ai nói gì nhưng tất cả đều cảm nhận được điều gì đó.
Những rung động và hơi nóng nhỏ mà tai người không thể phát hiện, mùi thuốc lá nhạt theo gió mưa đang dần dần tiến đến.
Nhận ra tình hình bất thường đang đến gần, các chủ nhân nhìn nhau trao đổi ánh mắt đầy ý nghĩa.
Họ cúi người và nhe nanh như những kẻ săn mồi.
Họ tiết ra adrenaline khắp cơ thể và lộ ra vũ khí bẩm sinh để chuẩn bị cho sự xâm nhập của kẻ thù.
"Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?"
"Có thể lắm.
Tốt nhất nên chuẩn bị đường thoát thân đi."
Ầm!
Ngay khi dứt lời, một tiếng động như sấm vang lên.
Cửa container bị xé toạc trong chớp mắt.
Vi Vi bật dậy ngẩng đầu.
Mặc dù không thể nhìn thấy gì do bị bịt mắt, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi nóng, mùi khói nồng, mùi lạ...!Cô biết rằng thứ không rõ danh tính đã từ xa tiến đến giờ đã ập vào trước mắt.
Các chủ nhân của Vi Vi đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào lối vào bị xé toạc.
Trên nền những dòng mưa xám xịt rơi xuống như những vệt sơn, hai người đàn ông to lớn từ từ xuất hiện.
Người đàn ông tóc đỏ to như một con lợn rừng cởi áo mưa và chĩa súng đe dọa.
"Đ-đồ khốn...!Là thợ săn à!"
"Đã nhận ra thì chắc không cần tự giới thiệu nữa...!Ối!"
Nam Nguyên đang quan sát xung quanh container thì bất ngờ phải cúi người để tránh cái bàn máy tính và ghế bay đến.
Ầm! Đồ đạc vỡ tan với tiếng động ồn ào.
"Đồ người láo xược...!Các ngươi biết đây là đâu không! Tưởng bọn ta dễ bị bắt lắm sao!?"
Những con ma cà rồng nhe nanh trắng ởn, tư thế sẵn sàng lao vào tấn công.
"Muốn đánh à?"
Nam Nguyên vừa nhếch mép cười khinh bỉ thì một con ma cà rồng đã nhảy lên không trung lao về phía anh.
Đoàng!
"Á á á!"
Cùng với tiếng súng nổ, con ma cà rồng ngã xuống sàn, quằn quại vì đau đớn.
Vi Vi không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài lồng sắt, cô dựng móng vuốt và cắn chặt khớp mõm bằng nanh.
Mùi máu nóng hổi xộc vào mũi như muốn làm tê liệt khứu giác.
Bình thường thì mùi này sẽ kích thích cơn đói, nhưng lúc này cảm giác nguy hiểm đang bao trùm toàn thân cô mạnh mẽ hơn.
Tim cô đập thình thịch.
"Tại sao lại chống cự sớm thế? Đáng lẽ có thể kết thúc gọn gàng rồi."
Nam Nguyên chửi thề và cầm khẩu súng đang bốc khói tiến về phía con ma cà rồng đang chảy máu.
Viên đạn bạc cắm vào đùi đang ăn mòn thịt của nó đen sì.
Thấy cảnh đó, con ma cà rồng còn lại mất hết ý chí phản kháng, run rẩy trong góc phòng.
"Các ngươi.
Chắc biết tại sao chúng ta đến đây chứ?"
"Ch-chúng tôi cũng là nạn nhân mà!"
Con ma cà rồng phản đối trước câu hỏi của Nam Nguyên.
"Nạn nhân? Buồn cười quá.
Từ miệng ma cà rồng mà lại nói là nạn nhân?"
"Chúng tôi cũng đâu muốn thế! Sinh ra là giống lai nên nghiện máu người, biết làm sao được?"
"Xin tha mạng.
Chúng tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa!"
Những con ma cà rồng thiếu kinh nghiệm chiến đấu hoàn toàn đầu hàng và sấp mặt xuống sàn.
Chúng bắt đầu van xin, cố gắng gợi lên lòng thương hại để được tha mạng.
Trước màn kể lể đột ngột này, Nam Nguyên nhăn mặt và dọa không được giở trò.
Đứng cách xa tất cả hỗn loạn một bước chân, Quyền Thanh Sơn uể oải nhìn quanh.
Container ảm đạm và bẩn thỉu...!Một cái hộp to được phủ vải.
"Nó" ở đâu nhỉ?
Quyền Thanh Sơn chậm rãi bước đến trước một tủ lớn.
Khi kéo tay nắm cũ kỹ, một thứ gì đó đổ ào ra kèm theo tiếng kêu cót két.
Mùi chua lợm và kinh tởm bùng phát.
Nhìn xuống dưới, anh thấy những túi nilon đầy thịt vụn.
Ah, đã tìm thấy rồi.
Quyền Thanh Sơn ngay lập tức nhận ra bản chất của thứ này.
"...!Ọe, mùi gì vậy...!Đây hả?"
Nam Nguyên tiến đến gần và nhăn mặt dữ dội.
Quyền Thanh Sơn không biểu lộ gì, lưỡi anh đảo trong miệng đếm số lượng.
Một, hai, ba, bốn...
"Chín xác chết.
Khớp với số người già mất tích."
"Đồ khốn nạn! Chính chúng mày bắt hết những người già quanh đây để hút máu phải không!"
Nam Nguyên gầm lên với lũ ma cà rồng.
Một con trong số chúng giơ hai tay lên với vẻ mặt oan ức, lắc đầu phủ nhận.
"Kh-không phải.
Không phải đâu! Tôi đâu có làm thế..."
Đoàng!
Máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi.
Con ma cà rồng đang cố gắng phủ nhận bỗng im bặt và ngã xuống sàn với tiếng động nặng nề.
Viên đạn bạc bắn trúng chính xác vào tim khiến xác nó nhanh chóng hóa thành tro bụi và tan biến.
Quyền Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào làn khói bốc lên từ nòng súng của mình.
Trong đôi mắt lạnh lùng của anh không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào như giận dữ hay khinh miệt.
Chỉ có một không khí vô cảm đến đáng sợ.
Đối với anh, việc giết ma cà rồng dường như chẳng khác gì việc giẫm chết một con kiến.
"Đã loại bỏ một tên."
Cùng với giọng nói lạnh lẽo, nòng súng hướng về phía những con ma cà rồng còn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...