Sau vài tuần, quan hệ giữa ông bà Lăng và Hạ Lam hòa hảo hơn rất nhiều, cả hai đều là người thấu tình đạt lý nên không đem chuyện Lâm Hiên trút hết lên đầu cô.
Sinh hoạt của Hạ Lam cũng trở nên phong phú hơn nhiều.
Mỗi buổi sáng, Hạ Lam là nữ cường nhân cao quý, lãnh diễm nhưng vào đêm thì hóa thành một cái đuôi nhỏ đi theo Thiên Vĩ, hận không thể dung nạp anh vào người mình.
Cô thường xuyên ăn nhờ ở đậu tại Lăng gia với lý do hết sức thuyết phục - Ở nhà một mình cảm thấy cô đơn.
Vì thế, ông bà Lăng cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, không phải bọn họ dễ dãi mà là mặt cô quá dày.
Ngay lúc này, Hạ Lam dùng bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi luồn vào mái tóc đen bóng, sau đó hung hăng xoa xoa đầu Thiên Vĩ.
Thiên Vĩ quá quen thuộc với thói quen xấu này của cô, anh không nói gì, chỉ ngồi yên cam tâm tình nguyện để cô biến đầu tóc mình thành ổ quạ.
Đầu rối chỉ cần chải một lát là xong, nhưng khi vợ giận thì rất khó dỗ.
Thiên Vĩ tự an ủi mình.
Vấn đề anh cần phải quan tâm là chân cô có dấu hiệu không an phận, lần mò xuống đũng quần anh, trêu chọc tiểu Vĩ.
Thiên Vĩ bị Hạ Lam chọc đến dâng lên một bụng hỏa khí đầy mình, khoái cảm tê dại dưới thân chạy dọc theo sống lưng, truyền thẳng đến đại não.
Tay bắt lấy bàn chân đang làm loạn, nói:
"Lam, em an phận một chút."
"Em đang rất an phận."
Mặt Hạ Lam nở một nụ cười xấu xa, bàn tay di dời từ đầu anh xuống ngực, cô vươn người, ngậm lấy vành tai anh.
Thiên Vĩ đã sớm bị cô chọc đến miệng lưỡi khô khốc, hạ bộ bên dưới đã sớm căng phồng đến khó chịu, nhưng anh cố giữ một tia lí trí, nói:
"Em nên nghỉ ngơi một chút."
Anh cảm thấy dạo gần đây Hạ Lam đang bận hơn rất nhiều, nên anh không muốn cô mệt mỏi.
Dĩ nhiên, Hạ Lam không biết tâm ý này của anh, dù biết cô cũng không muốn nhận.
Hạ Lam thường xuyên đến nhà Thiên Vĩ không chỉ đơn thuần là ngắm mỹ nam hay nói chuyện phiếm mà làm việc trọng đại hơn – Duy trì huyết mạch cho Lăng gia.
Cô tự coi đây là nghĩa vụ lớn lao cần phải nghiêm túc thực hiện.
Dẫn đến, mỗi khi ở bên nhau cô thường hóa sói đem cừu non Thiên Vĩ ăn sạch.
Chỉ là sau mỗi lần làm xong nghĩa vụ, sói thì mệt rã rời chân đi run run, còn cừu thì tinh thần vẫn hết sức sảng khoái.
"Em không mệt."
Vừa dứt lời, Hạ Lam ngồi lên đùi Thiên Vĩ, cởi chiếc áo sơ mi của anh, miệng nhỏ ngậm một bên ngực anh, cái lưỡi liếm cắn viên đậu đỏ.
Mông vặn vẹo cố tình ma sát đũng quần anh, cảm nhận được tiểu Vĩ chống lên mông mình.
Cô nhìn anh, nét mặt tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: "Anh cũng muốn."
Mặt Thiên Vĩ ửng đỏ, sau đó đẩy cô xuống giường, môi mỏng áp xuống đôi môi anh đào, hai tay Hạ Lam quàng qua cổ anh, hôn đáp trả.
Lưỡi hai người quấn lấy nhau, có lúc lại xô đẩy, thanh âm nước bọt truyền ra vô cùng ái muội.
Nụ hôn kết thúc, quần áo hai người cũng vơi đi mất.
Ánh mắt hai người nhìn nhau nồng đậm yêu thương và thâm tình.
Thiên Vĩ vùi đầu vào vào ngực cô, liếm mút hăng say, bàn tay chạm đến nơi thần bí.
Hạ Lam không khống chế được mà khẽ rên, cô cảm thấy bên dưới đã trào ra mật dịch.
Tay cô thăm dò xuống, nắm lấy vật cực nóng xoa nắn, ngón tay ấn vào đỉnh quy đầu.
Gậy th*t bị bàn tay mềm mại chạm vào khiến Thiên Vĩ cảm thấy thoải mái không thôi, hơi thở anh càng thêm nặng nề, tiểu Vĩ trong tay cô càng to hơn.
Mật dịch trong phút chốc đã làm bàn tay anh ướt đẫm, anh không do dự nữa, cầm gậy th*t từ từ tiến vào nơi nóng ấm kia, rồi đi vào toàn bộ.
Tiểu huy*t trống rỗng được lấp đầy, Hạ Lam ôm lấy vai, đầu nhỏ vùi vào ngực anh.
Thiên Vĩ nhẹ nhàng luật động, một tay anh bóp chặt một bên ngực cô, hai ngón tay kẹp lấy nụ anh đào.
Thân dưới không ngừng chuyển động khiến d*m thủy từ hoa huy*t trào ra, ướt đẫm cả ga giường.
Gương mặt trắng nõn của Hạ Lam đã phủ một màu hồng nhạt, đôi mắt mê ly có chút mờ mịt nhìn anh, để mặc cho anh chiếm lấy cơ thể mình.
Hoa huy*t bên dưới tham lam phun ra nuốt vào gậy thi*t.
Mồ hôi trên người anh đọng lại, rơi trên bầu ngực trắng nõn rồi lăn xuống khe ngực hết sức dâm mĩ.
Thiên Vĩ đỏ mắt thân dưới đâm vào càng sâu.
Anh cúi xuống liếm lấy vành tay Hạ Lam, ngậm chặt, răng cạ nhè nhẹ vào tai cô, bắt chước lại những gì cô đã làm trước đó.
Mặt Hạ Lam đỏ ửng.
Gậy th*t nóng bỏng đâm mạnh vào hoa hy*t một lát nữa, sau đó run lên, bắn chất lỏng đặc sệt vào nơi huyền bí.
Hạ Lam nằm lì trong ngực Thiên Vĩ, cảm nhận từng nhịp đập từ lồng ngực anh truyền đến.
Hai mí mắt cô như bị cái gì đó đè nặng, cơn buồn ngủ dâng lên như thủy triều.
Dạo gần đây cô rất hay cảm thấy buồn ngủ đến mức cô không còn tin vào giờ sinh học của mình nữa, chỉ còn cách hình thành thói quen đặt báo thức.
Thiên Vĩ thấy Hạ Lam muốn ngủ, anh ghé sát tai cô, nói: "Đã đến giờ ăn rồi, em ăn một chút rồi ngủ được không?"
Hạ Lam nghe thế liền cố mở đôi mắt đang nặng nề, "ừ" một tiếng rồi ngồi dậy.
Bà Lăng đang bê bát đến bàn ăn vừa đúng lúc thấy hai người đi xuống, bà cười niềm nở, nói:
"Hai đứa ngồi xuống ăn đi."
"Vâng"
Cả hai ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Đột nhiên, Hạ Lam bỗng say xẩm mặt mày, mùi cá xộc vào mũi làm cô cảm thấy ghê tởm, cô lập tức đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một trận, nhưng chỉ nôn ra được nước chua.
Thiên Vĩ thấy Hạ Lam không ổn, anh hoảng hốt, chạy vào vỗ vỗ lưng cô.
"Em không sao chứ?"
"Em không biết."
Hạ Lam vô lực dựa vào người anh.
Vợ chồng Lăng tổng là người từng trải, dĩ nhiên đã sớm nhìn nhận ra vấn đề.
Trong lòng bà Lăng vui như nở hoa, giọng nói không giấu được sự vui mừng.
"Mau đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra xem?"
Mắt thấy Hạ Lam không khỏe, anh không còn tâm trạng ăn cơm nữa, dìu cô lên xe đến bệnh viện.
Thiên Vĩ ngồi bên ngoài, hai tay đan vào nhau thật chặt, đôi mắt tràn đầy lo lắng nhìn cửa phòng bệnh.
Một lát sau, Hạ Lam vừa đẩy cửa bước ra đã thấy Thiên Vĩ kích động chạy đến, hỏi cô:
"Em bị làm sao vậy?"
Hạ Lam vui vẻ ra mặt, đáy lòng cực kỳ phấn khởi, nói: "Em có thai rồi."
Cả người Thiên Vĩ cứng lại, ngây ngốc hỏi cô lần nữa: "Em vừa nói gì?"
Hạ Lam vươn tay nhéo nhéo má anh, một tay sờ lên bụng bằng phẳng.
"Bụng bà đây sẽ thổi phồng lên đến tận chín tháng 10 ngày."
Đuôi lông mày và khóe mắt Thiên Vĩ đều trạng ngập sự vui sướng, nụ cười rạng rỡ trên môi, anh ôm cô thật chặt, nhưng sau đó lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên nhanh chóng buông cô ra, gương mặt đang vui mừng biến mất, chỉ còn lo sợ.
Hạ Lam nhìn hành động ngốc nghếch của anh, nói: "Con còn chưa hình thành, anh lo cái gì?"
Tuy vậy, sự lo lắng trong lòng Thiên Vĩ không vơi dần mà còn có xu hướng tăng thêm, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng cô.
Bà Lăng biết tin thì vui sướng đến suýt nữa thất thố nhảy cẫng lên.
Từ khi Hạ Lam mang thai vợ chồng Lăng gia liền gấp gáp tổ chức hôn lễ cho cô và Thiên Vĩ.
Hạ Lam vốn không có người thân nên mọi thứ đều do một tay Lăng gia quyết định.
Hạ Lam cảm thấy so với cô, Thiên Vĩ càng gấp gáp hơn và bắt đầu xuất hiện những hành động khác thường.
Lâu lâu anh cười ngây ngốc, có lúc thì thở dài phiền muộn, dạo gần đây còn thường hay nhốt mình trong phòng nghiên cứu gì đó.
Hạ Lam không chịu nổi cảm giác tò mò, khó hiểu hành hạ, nhân lúc Thiên Vĩ không ở trong phòng cô mở cửa lẻn vào xem xét.
Cô biết rõ việc này được xem là không tôn trọng quyền riêng tư, nhưng cái quyền đó có ăn được không, lỡ chẳng may chồng cô bị bệnh thì sao?
Lúc đó mẹ con cô phải làm sao bây giờ.
Trên bàn làm việc không có văn kiện hay sách kinh tế nào, thay vào đó chỉ có những quyển sách như những điều lưu ý khi mang thai, cách làm người cha tốt hay là chất dinh dưỡng cho bé.Cô cầm lên lật từng trang một, phát hiện nơi nào cũng được anh dùng bút dạ quang tô đậm, có chỗ còn ghi vài dòng ghi chú bên cạnh.
Khi Hạ Lam giở sang trang cuối cùng, một tờ giấy bỗng rơi xuống, cô đặt quyển sách sang một bên nó lên.
Mặt trên tờ giấy đầy rẫy những con chữ khác biệt, cô nhìn một hồi cũng không hiểu anh đã viết cái gì.
Đúng lúc đó, Thiên VĨ mở cửa bước vào, nhìn thấy cô, anh sững người lại.
Hạ Lam thấy thế cô giơ tờ giấy trong tay lên, hỏi: "Đây là cái gì?"
Thiên Vĩ gãi đầu, bộ dạng có chút ngượng ngùng, "Anh đang đặt tên cho con, nhưng nghĩ mãi cũng không ra."
Hạ Lam có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là cô mới mang thai chưa được ba tháng, mà người đàn ông này đã gấp đến vậy rồi sao?
"Anh còn chưa biết con là trai hay gái mà."
Thiên Vĩ lắc đầu, tiến đến ôm cô vào lòng, nói: "Anh sẽ đặt hai cái tên, để dành cho lần sau."
"Còn có lần sau?"
"Tất nhiên" Anh lập tức đáp lời.
Thế nhưng chỉ một giây sau đó, giọng nói anh lần nữa vang lên:
"Chỉ sinh lần này thôi là đủ."
Hạ Lam hơi ngạc nhiên, trố mắt nhìn anh, hỏi: "Tại sao anh lại đổi ý rồi?"
Thiên Vĩ vùi đầu vào cổ cô, giọng lẩm bẩm nói:
"Sinh con rất vất vả, anh không muốn em đau."
Cô bật cười, nhón chân cắn một cái lên chóp mũi anh.
Người đàn ông này có thể bớt đáng yêu đi được không?
...!
Có người nói ngày hạnh phúc nhất của người phụ nữ là được gả cho người mình yêu.
Và bây giờ Hạ Lam cũng sắp trải nghiệm cảm giác đó.
Hạ Lam nhìn vào tấm gương to trước mặt, thất thần một hồi lâu.
Bên trong tấm gương, hiện lên hình ảnh một người phụ nữ mặc trên mình một chiếc váy cưới trắng như tuyết, bờ vai để trần làm tôn lên xương quai xanh mềm mại trắng nõn, cổ áo khoét hơi sâu khiến khe ngực mỹ miều như ẩn như hiện.
Tuy khí chất cô vẫn lạnh lùng, thanh lãnh nhưng người ta vẫn cảm nhận được cô đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Huệ Giang đứng bên cạnh ngắm nhìn đại tỷ nhà mình một hồi lâu, hai mắt cô sáng lên, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Hay là em bỏ Quân Niên, chị bỏ Thiên Vĩ, hai ta đến với nhau đi?
Dĩ nhiên câu này chỉ xuất hiện trong đầu rồi bị Huệ Giang giấu nhẹm đi, có chết cũng không dám nói ra.
"Đại tỷ, chị thật xinh đẹp."Huệ Giang hô lên một tiếng.
"Tất nhiên."Bà biết bà rất đẹp.
"Đại tỷ?"
"Sao?"
Hạ Lam nhìn Huệ Giang đầy nghi hoặc.
"Chị nhất định phải hạnh phúc đấy."
Nói đến đây, vành mắt Huệ Giang đỏ hoe.
Cô cùng đại tỷ trải qua những năm tháng bốc đồng nông nổi cùng nhau, cùng trốn học, đánh nhau, cùng bị mắng.
Khi thấy đại tỷ sắp kết hôn cô cảm thấy như bị cướp mất thứ gì đó.
Hạ Lam có chút sững sờ.
Câu này không phải nên dành cho bố mẹ sắp gả con gái đi sao?
"Hạ Lam, đã đến giờ làm lễ rồi?"
Quân Niên chạy đến, thông báo cho Hạ Lam.
Hạ Lam gật đầu với hắn ta, cô cầm hoa cưới đi ra ngoài, trước khi bước qua bậc cửa, cô xoay người lại, nói:
"Cảm ơn nhé."
Huệ Giang nhìn theo Hạ Lam, đáy lòng dâng lên xúc cảm ngọt ngào.
...!
Trên lễ đường, Thiên Vĩ mặc một thân âu phục đứng chờ Hạ Lam, nhìn thấy cô được người giám hộ dẫn đến, đôi mắt anh hơi co rụt lại,ngây ngốc nhìn cô, tim anh như ngừng đập.
Chỉ còn lại vài bước nữa thôi, cô sẽ chính thức là vợ anh, là mẹ của con anh.
Trong không gian rộng lớn cổ kính của lễ đường hòa cùng giai điệu trầm bổng, ánh mắt đôi tình nhân hướng về nhau cùng trao cho nhau lời hẹn ước một đời.
- -Hoàn chính văn--.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...