Edit: Thủy Tích
Cố phu nhân trong lời nói mang theo ám chỉ nhưng Dạ Vân Sâm lại không phải quá rõ ràng, cậu chỉ cảm thấy biểu tình của Cố phu nhân có chút kỳ quái mà thôi, trừng mắt nhìn, suy đoán ý tứ của bà đại khái là muốn hỏi lần này cậu ra ngoài chơi có vui hay không, vì thế gật gật đầu, cười đến mặt mày cong cong: "Những nơi đó đều rất xinh đẹp, có thật nhiều thứ thú vị, bọn con đã chụp thật nhiều ảnh mang về, lần sau có cơ hội liền dẫn mẹ đi cùng."
Cố phu nhân: "..."
Cố Vân Hiên đứng bên cạnh "hì hì" bật cười, Dạ Vân Sâm mờ mịt nhìn y, không rõ câu mình vừa mới nói có gì buồn cười. Cố phu nhân trừng mắt nhìn Cố Vân Hiên, rồi lập tức quay sang cười nói với Dạ Vân Sâm: "Trước đừng nói cái này, ra ngoài lâu như vậy, khẳng định mệt chết rồi, nhanh đi về nghỉ ngơi thôi, mẹ đã cho người chuẩn bị những món con thích ăn rồi."
Dạ Vân Sâm tùy ý Cố phu nhân giữ chặt tay mình, tươi cười thật nhu thuận, Cố phu nhân thích nhất nhìn nụ cười của cậu, nhất thời cười đến càng thêm vui vẻ, lôi kéo Dạ Vân Sâm đi ở phía trước. Cố Duệ một tay xách ba lô của Dạ Vân Sâm, không nói được lời nào chỉ biết đi thẳng về trước, Cố Vân Hiên nhíu mày, lặng lẽ đi đến bên cạnh, tà liếc nhìn hắn, ngữ khí ái muội hỏi: "Vừa rồi mẹ hỏi Vân Sâm, anh cũng nghe chứ hả?"
Cố Duệ mặt không đổi sắc mà quét mắt nhìn y, không nói chuyện.
Cố Vân Hiên cũng không để ý, nói tiếp: "Em nghe mẹ kể anh giúp Vân Sâm điều tiết thân thể? Theo như tính toán thì đến nay cũng không sai biệt lắm?" Tự hỏi xong, cũng không đợi Cố Duệ trả lời, lại dùng một loại ngữ khí cảm khái nói rằng: "Một đoạn thời gian dài như vậy, mỗi ngày nhìn người của mình lúc ẩn lúc hiện trước mặt, còn không thể làm gì cả, anh hai anh cũng thật đủ kiên nhẫn!"
Lời này vừa nói ra, y nhận thấy được Cố Duệ đang đi bên cạnh bỗng dừng bước, theo bản năng quay đầu nhìn sang, liền nghe thấy Cố Duệ không mặn không nhạt nói một câu: "Ai nói cái gì cũng không thể làm?"
Cố Vân Hiên: "..." Trong nháy mắt y ngây ngẩn cả người, mắt mở trừng trừng nhìn theo bóng dáng Cố Duệ, một hồi lâu sau mới có thể phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đi theo, "Anh, lời vừa nói là có ý gì? Là ý tứ giống như em đang nghĩ sao?" Không phải y nhiều chuyện, nhưng có thể nghe được từ miệng Cố Duệ những lời này quả thật là một loại sự tình quá mức kinh khủng, y nhịn không được hoài nghi Cố Duệ đang đi bên cạnh mình đã bị người khác đánh tráo mất rồi!
Cố Duệ lười phản ứng y, nhắm mắt theo đuôi Dạ Vân Sâm, tầm mắt cơ hồ không dời quá cậu, ánh mắt rõ ràng vẫn bình thản như trước nhưng lại làm người đứng bên ngoài như Cố Vân Hiên có thể nhìn thấu một tia nhu tình, trong lòng Cố Vân Hiên sợ hãi không thôi, loại ánh mắt nhu tình mật ý như thế nhưng cũng sẽ xuất hiện trên người vị anh trai thanh lãnh tự phụ kia sao?! Quả thật là một chuyện bất khả tư nghị mà!
Tin tức Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm trở về B thị cũng đã sớm bị truyền ra ngoài, bọn họ chân trước mới đặt chân xuống địa giới B thị, sau lưng liền nhận được cuộc gọi của Dạ lão gia tử, bất quá trong điện thoại ông ta cũng không nói chuyện gì quan trọng cả, chỉ hỏi khi nào Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ rảnh rỗi, muốn cùng bọn họ ăn một bữa cơm, Dạ Vân Sâm cũng không tiện từ chối, sau khi hỏi qua ý kiến Cố Duệ mới định ra vào tối mai.
Có một số việc vẫn phải đối mặt, trốn tránh căn bản không giải quyết được vấn đề gì, khi nhận được cuộc gọi của Dạ lão gia tử Dạ Vân Sâm cũng đã có thể đoán sơ được dụng ý của ông. Trước khi rời khỏi B thị, những lời mà Phụng lão phu nhân nói qua cậu cũng không đặt ở trong lòng, nhưng dù như vậy cũng không chứng tỏ rằng cậu đã quên, từ thái độ của Phụng lão có thể biết được bà ta sẽ không dễ dàng buông tha, bà nói muốn Dạ Vân Sâm trở về Phụng gia khẳng định không chỉ nói một chút vậy thôi, kế tiếp phỏng chừng còn có hành động khác nữa.
Dạ Vân Sâm cảm thấy có chút buồn rầu, nói thật cậu đối với chuyện mình là người Dạ gia hay Phụng gia một chút cũng không có hứng thú, từng ấy năm trôi qua, quan niệm của cậu đối với hai chữ "gia đình" vẫn luôn thật đạm bạc, lại nói, qua niều năm như vậy cậu một người vẫn trải qua rất tốt đẹp, hà tất tại lúc này đi rối rắm chuyện mình là người nhà ai làm gì? Huống hồ hiện tại cậu đã kết hôn với Cố Duệ, từ ý nghĩa nào đó thì cậu đã thuộc về người Cố gia rồi, cứ cho là có thể chứng minh được cậu là người Phụng gia thì đã sao? Nhiều lắm cũng chỉ được xem là nhà mẹ đẻ mà thôi!
Cho nên cậu không rõ lắm vào lúc này Phụng lão phu nhân nghĩ muốn nhận cậu về đến tột cùng là có dụng ý gì, tuy rằng kỳ thật cậu cũng không muốn hiểu lắm, chẳng qua là có chút buồn rầu khó nghĩ mà thôi.
Cố phu nhân biết Dạ lão gia tử hẹn bọn họ đêm mai cùng ăn cơm lập tức hiểu được dụng ý bên trong đó, nghĩ đến đó chỉ cảm thấy có chút châm chọc nhưng bà cũng không tiện nói gì, chỉ dặn dò vài câu rồi an bài người chuẩn bị lễ vật cho Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm mang đi.
~~~~~.~~~~~
Dạ lão gia tử hẹn bọn họ ở một hội sở tư nhân, Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ đến sớm hơn mười phút, bất quá Dạ lão gia tử so với bọn họ còn muốn đến sớm hơn một chút, trong dự đoán của bọn họ, ngồi bên cạnh Dạ lão chính là Phụng lão phu nhân. Hơn hai tháng không gặp, tựa hồ Phụng lão phu nhân tiều tụy đi một chút, sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần cũng không tốt lắm.
Đại khái do Dạ Vân Sâm nghĩ là bà ta đến kết thân tình với mình cho nên cậu tương đối lạnh lùng, mặc dù nghe nói Phụng lão có thể là bà nội của mình, cậu vẫn không có chút tình cảm đặc biệt gì với bà cả, nhưng khi phát hiện trạng thái tinh thần đối phương không tốt liền có xúc động muốn khuyên nhủ đối phương nên chú ý nghỉ ngơi, đương nhiên, đây chỉ là bản năng của bề dưới "tôn lão yêu ấu" mà thôi, cùng đối phương có phải là bà của mình hay không chẳng có chút quan hệ nào.
Có chút không hiểu chính là người ở chỗ này trừ bỏ Dạ lão cùng Phụng lão, Dạ Thiểm cùng Dạ Tư Viện, Dạ Nguyên Giang cũng có mặt, cũng không biết trong hồ lô của Dạ lão có bán thuốc gì, chẳng lẽ là tính toán đem mọi chuyện nói thẳng ra hết sao? Khoảng cách từ cửa đi vào ngắn ngủn có mấy chục bước mà trong đầu Dạ Vân Sâm đã chuyển qua vô số ý nghĩ.
Tư thế này không chỉ có Dạ Vân Sâm cảm thấy kỳ quái, Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang cũng trăm tư không giải được.
Khi biết được thân phận của Phụng lão phu nhân, ngay từ đầu Dạ Tư Viện đã ôm ý tưởng cố gắng xum xoe để có mối quan hệ tốt đẹp với đối phương, nhưng tất cả đều không có tác dụng, hơn nữa cô ta còn ẩn ẩn cảm giác được Phụng lão chán ghét mình, điểm này làm cô ta vô cùng buồn bực đồng thời có chút không thoải mái, khó được có người khiến cô ta cúi người thế nhưng còn bị ghét bỏ, cô ta càng nghĩ lại càng sinh khí, cho nên, trước khi Dạ Vân Sâm đến đây, cô ta vẫn luôn ngồi một bên tự sinh hờn dỗi, bộ dáng một chút cũng không hề che giấu.
So với cô ta, Dạ Nguyên Giang còn hiểu được thu liễm, tuy rằng đồng dạng cảm giác được ẩn ý chán ghét từ Phụng lão, bất quá y coi như không có, không đến mức trắng trợn thể hiện ra ngoài là mình đang khó chịu, thức thời mà ngồi xuống vị trí cách xa Phụng lão phu nhân một chút.
Lúc này nhìn thấy Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người hai người. Hai người một trước một sau đi đến trước mặt Dạ lão cùng Phụng lão chào hỏi, Dạ Tư Viện vốn ôm ý tưởng xem kịch vui Dạ Vân Sâm bị Phụng lão không nhìn tới mà xấu hổ, ai dè phản ứng của bà ta lại khiến cô ta không lường trước được, Phụng lão thế nhưng hướng Dạ Vân Sâm gật gật đầu, chỉ chỉ vị trí bên phải mình, nói với Dạ Vân Sâm: "Cháu ngồi ở đây đi."
Trong nháy mắt càng nhiều ánh mắt tập trung lên người Dạ Vân Sâm, Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang đều nhíu mày, mà Dạ Thiểm ngồi bên cạnh họ như có điều suy nghĩ. Phụng lão căn bản không để ý tới phản ứng của họ, thấy Dạ Vân Sâm không phản ứng liền đề cao thanh âm lặp lại một lần, Dạ Vân Sâm lúc này mới thấp thấp mà lên tiếng, ngồi xuống vị trí bên cạnh bà, Cố Duệ không nói gì, gật gật đầu với bà ta, liền không nói lời nào ngồi xuống bên phải Dạ Vân Sâm.
Bảy người với bảy tâm tư khác nhau ngồi vây quanh một cái bàn, sau một lát trầm mặc, Dạ lão gia tử dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí, ông ngồi bên trái Phụng lão, đầu tiên là quét mắt nhìn những người đang có mặt một cái, rồi mới chậm rãi nói vài lời dạo đầu, đơn giản chính là cùng loại với khó có được cơ hội người một nhà có thể tụ cùng một chỗ ăn bữa cơm như này, sau đó đầu đề câu chuyện bỗng nhiên chuyển hướng, nói thẳng đến chính chuyện, hôm nay để mọi người đến đây là bởi vì có một việc muốn nói cho mọi người biết.
Tuy rằng Dạ Vân Sâm đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Dạ lão gia tử nói tới đây vẫn nhịn không được nhíu mày, cậu không biết Dạ lão chọn lựa lúc này nói với mọi người chuyện này là có chủ ý gì, nhưng tóm lại cậu không hề vui mừng.
Quả nhiên, còn chưa đợi cậu mở miệng, Dạ lão đã trực tiếp đem quan hệ của cậu cùng Phụng lão nói ra, "Trên thực tế, Vân Sâm là cháu nội của Phụng lão, năm đó Phụng gia xảy ra một chút sự tình, bất đắc dĩ mới đem Vân Sâm gởi nuôi ở Dạ gia." Những lời này vừa nói ra, hiện trường nháy mắt trở nên yên tĩnh, biểu tình của Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang chính là ngốc lăng, một bộ dáng hoàn toàn chết máy.
Dạ lão gia tử lại không đợi bọn họ kịp phản ứng lại đơn giản đem nguyên do sự tình nói một lần, bao quát chuyện ông ta đánh tráo đứa con chết non của Điền Vân Sương, đều đơn giản lại rõ ràng nói hết, cuối cùng tổng kết: "Chuyện đã qua nhiều năm, hiện tại nội bộ bên trong Phụng gia rốt cục ổn định lại, Phụng lão phu nhân liền nghĩ tới chuyện đem Vân Sâm nhận tổ quy tông."
Mới vừa một nói xong, bốn phía dường như lâm vào yên tĩnh, không ai mở miệng đánh vỡ bầu không khí, mà Dạ Vân Sâm chỉ nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, thần sắc đờ đẫn, một bộ không đếm xỉa đến, giống như người mà Dạ lão gia tử đang nói đến không phải là mình, hơi hơi cúi mặt, thậm chí là biểu hiện ra một tia ẩn ẩn bài xích, Cố Duệ cũng trầm mặc mà nghe, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Vân Sâm, vỗ nhẹ vài cái trấn an cậu.
Thấy cậu vẫn luôn không có phản ứng, Dạ lão gia tử nhịn không được hỏi: "Vân Sâm, cháu có gì muốn nói không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...