Để mọi người đợi lâu rồi (^"_"^)
Edit: Thủy Tích
Trường học mà Cố Duệ mang Dạ Vân Sâm đến là trường cũ của Tiêu Vân. Điểm nổi danh nhất của trường chính là hoa Tử Kinh. Hoa Tử Kinh cứ ba bốn tháng sẽ nở một lần nhưng hoa nơi này đã trải qua cải tạo đặc biệt, một năm sẽ có vài đợt hoa nở, mà lúc này đây, vừa lúc chính là đợt nở hoa cuối cùng của năm.
Khung cảnh hoa Tử Kinh ở đây tuyệt đối là cảnh đẹp hạng nhất thế giới, đáng tiếc cảnh đẹp như vậy lại không mở ra cho người ngoài chiêm ngưỡng. Nguyên nhân chủ yếu là do vườn hoa Tử Kinh tuy nằm trong khuôn viên trường học nhưng lại thuộc sở hữu riêng của chủ tịch trường, anh ta tự đi mời những nhà sinh vật học về hoa cải tạo một vườn hoa Tử Kinh dành tặng cho người yêu của mình.
Một trận gió nhẹ lướt qua, hoa Tử Kinh màu trằng bay lả tả phiêu động trong không trung, cái loại cảm giác khiến người kinh diễm đến rung động này chỉ có những ai chân chính lạc vào trong cảnh giới này mới có thể cảm nhận hết được. Dạ Vân Sâm đã nhìn qua vô số ảnh chụp về loại hoa này nhưng khi chân chính ở ngay trước mắt mới cảm thụ được sự đẹp đẽ chân thật này. Cậu hơi hơi mở to hai mắt, luyến tiếc cả chớp mắt, sợ trong nháy mắt sẽ bỏ lỡ bất luận một khoảnh khắc đẹp đẽ nào.
Nhìn đến phản ứng của Dạ Vân Sâm, trong mắt Cố Duệ hiện lên một tia vui sướng thản nhiên, quả nhiên hắn không đoán sai, hắn bắt gặp được Dạ Vân Sâm nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần ảnh chụp cảnh hoa Tử Kinh liền suy đoán cậu sẽ yêu thích nơi này. Nhưng như nói ở trên, nơi này không mở cửa cho người ngoài đi vào, trừ phi có chìa khóa.
Hắn từ lâu đã nghĩ sẽ dẫn Dạ Vân Sâm đến đây nhìn một chút. Tiêu Vân chính là người chủ thứ hai của vườn hoa Tử Kinh này, chìa khóa của nơi này trên thế giới chỉ có một chìa duy nhất, mà nó lại nằm trên tay Tiêu Vân, lấy quan hệ giữa hắn cùng Tiêu Vân, muốn mượn một chút chỉ tốn một câu nói mà thôi.
"Chìa khóa trên người Tiêu đại thần, nói như vậy, người yêu của chủ tịch trường chính là Tiêu đại thần sao?" Nghe Cố Duệ giải thích xong, rốt cục Dạ Vân Sâm mới hậu tri hậu giác nhận ra được điểm này, nháy mắt trừng lớn hai mắt, Cố Duệ quét mắt nhìn cậu một cái mới thản nhiên gật gật đầu, Dạ Vân Sâm càng thêm giật mình, "Vì sao em chưa từng nghe qua Tiêu đại thần là hoa đã có chủ?"
Nếu nói đối với Tiêu Vân điều mà quần chúng quan tâm nhất tuyệt đối là đời sống tình cảm của y. Từ khi Tiêu Vân bắt đầu xuất hiện trước công chúng, y vẫn luôn giữ hình tượng sạch sẽ, qua nhiều năm như vậy, liền một chút scandal đều không có, vẫn luôn cô độc, hơn nữa cho dù có người tuyên bố muốn theo đuổi nhưng đến cuối cùng cũng chẳng làm được gì, vì thế về đời sống tình cảm của Tiêu Vân liền càng ngày càng thần bí, mà càng thần bí lại càng khiến nhiều người thêm tò mò, ngay cả Dạ Vân Sâm có đôi khi cũng sẽ nhịn không được tò mò mà nghĩ miên man.
Cố Duệ nói: "Tiêu Vân không hy vọng việc riêng của mình bị người ngoài bàn tán, cho nên cậu ấy rất chú trọng." Tuy rằng làm một nhân vật của công chúng muốn chú trọng có một số người sẽ cảm thấy bất khả tư nghị, cũng thực khó có thể làm nhưng nếu là Tiêu Vân thì hoàn toàn không phải là vấn đề.
Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ, lập tức hiểu rõ ý tứ của Cố Duệ, "Người kia của Tiêu đại thần, vị kia chủ tịch á, rất có thân phận sao?" Không phải có thân phận cao thì làm sao có thể giấu giếm thành công đến giờ phút này? Chỉ bằng lực chú ý của công chúng đối với Tiêu Vân, muốn giấu đi tin tức lớn như vậy tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, trừ phi người thay Tiêu Vân giấu giếm có thân phận đủ khiến người khác sợ hãi.
Cố Duệ nói: "Không nhỏ."
Dạ Vân Sâm vì thế càng thêm hiểu rõ, trong lúc mù mờ bỗng dưng sờ tới một bí mật lớn như vậy, bảo bảo tò mò trong nội tâm lập tức thức tỉnh, cậu nhìn Cố Duệ, muốn nói lại thôi, sự tò mò trong con người không thể nào che giấu, hoặc là nói cậu cũng không nghĩ giấu, "Em có thể gặp vị kia của Tiêu đại thần không?" Cậu đối với người có thể làm cho thần tượng của mình thích sinh ra nồng hậu hứng thú, rất muốn biết người kia là người như thế nào mới có thể thu phục được thần tượng của mình.
Cố Duệ hắc tuyến, rốt cục nhịn không được mà liếc mắt nhìn Dạ Vân Sâm một cái, hắn dẫn cậu tới đây là để cậu nhìn thứ cậu yêu thích khiến cậu thêm vui vẻ, chứ không phải để cậu khiến hắn không thoải mái! Trong vòng một ngày dám to gan đứng trước mặt mình tỏ ra vô cùng hứng thú với hai người đàn ông khác, thật sự nghĩ hắn chết rồi sao?
Dạ Vân Sâm bỗng nhiên "Hì hì" một tiếng bật cười, đón ánh mắt lãnh đạm của Cố Duệ, cười đến mặt mày cong cong, "Sao em lại đột nhiên phát hiện anh rất lòng dạ hẹp hòi?" Trước kia lúc cùng cậu nói chuyện đều giấu núi giấu sông, hiện tại cảm xúc ngược lại lộ ra ngoài hết, tùy tiện nói một câu cũng có thể đủ khiến hắn bày ra vẻ mặt không đồng tình, đột nhiên liền có điểm hoài niệm Cố Duệ lạnh lùng thản nhiên.
Cố Duệ thản nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, "Em không lòng dạ hẹp hòi, anh gọi Trình Khả Di tới đây nhé?"
Dạ Vân Sâm trừng mắt, "Anh dám!" Nói vừa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy trong mắt Cố Duệ chớt lóe một tia ý cười nhạt, trong nháy mắt kịp phản ứng lại, trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu nhịn không được nở nụ cười, lên án: "Quỷ hẹp hòi ấu trĩ!"
Cố Duệ hơi hơi nhướng mày, không thể phủ nhận.
Dạ Vân Sâm cọ đi qua, vươn tay xoa xoa vai hắn, ngửa đầu nhìn, "Trên người anh đều là đóa hoa." Nói xong, vươn tay nhặt một mảnh hoa trên vai đưa tới trước mặt Cố Duệ, "Dính một thân toàn hoa." Hương thơm của hoa Tử Kinh rất nhạt, nhạt đến cơ hồ nghe không thấy, bất quá nếu chú ý vẫn có thể nghe thấy được hương thơm như ẩn như hiện, Dạ Vân Sâm tiến đến cẩn thận ngửi ngửi, nói thầm: "Rất dễ ngửi."
"Phải không?" Cố Duệ cúi đầu, lại lướt qua cánh hoa kia, tiến đến cái chỗ mà cậu đang tựa vào, cái mũi như có như không đụng chạm làn da Dạ Vân Sâm, "Thật sự rất dễ ngửi." Cái cổ ẩn ẩn truyền đến khí tức ấm áp, Dạ Vân Sâm hai má đỏ hồng, "Em là nói mùi hoa dễ ngửi, anh nghe thành cái gì đó?" Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng không hề có ý tứ muốn đẩy Cố Duệ ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích tùy ý Cố Duệ làm gì thì làm.
Cố Duệ không tiếng động nhếch khóe môi, hai tay ôm lấy vòng eo cậu, hơi hơi dùng sức, hai người trong nháy mắt liền khắng khít thân mật, "Em càng dễ ngửi." Tiếng nói thấp thấp mang theo một tia tận lực đè thấp trầm trầm tiến vào trong lỗ tai Dạ Vân Sâm, hai má cậu nóng lên, ngẩng đầu nhìn Cố Duệ một cái, có chút ngại ngùng đồng thời cũng có chút buồn bực, trong khoảng thời gian này Cố Duệ giống như rất thích đối cậu làm một chút động tác ái muội, đặc biệt là sau hôn lễ, quả thật chính là một khi có cơ hội liền làm một chút động tác thân mật với cậu.
Dạ Vân Sâm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói rằng: "Anh là đang đùa giỡn em."
Cố Duệ đình hoạt động một chút nhưng vẫn không có ý tứ muốn buông cậu ra, thản nhiên nói: "Em không thích?"
Dạ Vân Sâm nhất thời tức giận bất bình, "Anh đoạt phân đoạn diễn của em, loại đùa giỡn này hẳn là do bên công làm!"
Cố Duệ: "..." Hắn cơ hồ muốn đỡ trán, "Không, anh không có đoạt phân đoạn của em." Dựa theo lý luận của hắn, này hẳn là phân đoạn của hắn rồi, trong lòng nhịn không được hiện ra một cỗ bất đắc dĩ, thời gian vì sao lại trôi qua chậm thế?
Dạ Vân Sâm cố ý làm bộ như vô cùng bất mãn "Hừ" một tiếng, hai tay dùng sức đem Cố Duệ ấn lên thân cây, kỳ thật lực đạo của cậu cũng không mạnh lắm, bất quá Cố Duệ vẫn ngoan ngoãn phối hợp, Dạ Vân Sâm như vậy đẩy, hắn liền thập phần phối hợp lui về sau một bước, lưng tựa trên thân cây, hơi hơi nhướng mày nhìn Dạ Vân Sâm đang đi về phía mình.
Dạ Vân Sâm mở to đôi con ngươi thập phần nghiêm túc ngửa đầu nhìn hắn, ngắt lời: "Lúc này anh hẳn là phải đỏ mặt!"
Cố Duệ: "..." Chuyện này hắn một chút cũng không muốn phối hợp! Dạ Vân Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Duệ phát hiện da mặt hắn vẫn trắng nõn nhẵn nhụi, một chút đỏ đều không có, thật sâu mà thở dài, bất đắc dĩ nói: "Loại chiêu này đối với loại tiểu thụ mặt dày như anh quả nhiên không hề có chút hiệu quả nào."
Cố Duệ: "...."
Đã không biết đây là lần thứ bao nhiêu thể nghiệm tới loại cảm giác dở khóc dở cười này, Cố Duệ nhận mệnh ở trong lòng thở dài, một chút khí lực cũng không tốn, hắn nắm chặt bả vai Dạ Vân Sâm, đem cậu lôi kéo hướng vào trong lồng ngực mình, thản nhiên nói: "Những cuốn sách mà em xem đều là gạt người."
Dạ Vân Sâm phản bác: "Không có khả năng, những cái đó đều là mẹ tặng em đó!"
Rốt cục tìm được đầu sỏ gây tội! Nguyên lai hết thảy vấn đều để ở trên người mẫu thân nhà mình! Tuy rằng hắn tin tưởng lấy hiểu biết của hắn với Cố phu nhân thì dụng ý mà bà đưa những thứ sách này đó cho Dạ Vân sâm tuyệt đối không phải để cậu tự xem mình là bên công. Những loại đồn đại bất đắc dĩ về hắn có nhiều lắm, mà Dạ Vân Sâm lại hoàn toàn tin tưởng những cái đó đại khái đã hiểu lầm dụng ý của Cố phu nhân rồi, cho nên mới sẽ đem chính mình đầu nhập vào nhân vật công.
Cố Duệ biết vậy cho nên một trận thật sâu cảm thấy vô lực đồng thời lại nhịn không được cảm thấy buồn cười.
Hắn điểm điểm cái mũi cao cao của Dạ Vân Sâm, nhẹ giọng nói: "Có anh ở đây, em hà tất phải đi học ngôn hành cử chỉ trong sách làm chi?"
Nghe vậy, trong nháy mắt Dạ Vân Sâm liền toát ra biểu tình buồn rầu, "Em không có kinh nghiệm trong phương diện này, cho nên chỉ có thể học tập kinh nghiệm từ trong sách vở thôi." Không chỉ chính mình không có kinh nghiệm, bên người cũng không có cái bạn tốt nào chia sẻ kinh nghiệm, trước kia cũng không sao, nhưng hiện tại hai người cũng đã kết hôn rồi, phương thức ở chung ắt hẳn phải thay đổi một chút, nhưng cậu lại không biết vợ chồng ở chung với nhau sẽ như thế nào, vừa vặn Cố phu nhân đưa cho cậu những cuốn sách này, mới nghĩ có lẽ có thể mượn những nhân vật trong sách ra bắt chước một chút.
Cố Duệ nói: "Không cần học, trong lòng em nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế đó." Hắn tiến đến trước mặt Dạ Vân Sâm, nhẹ nhàng liếm liếm môi dưới của cậu, thấp giọng nói: "Tựa như hiện tại anh muốn hôn em, là bởi vì anh nghĩ muốn hôn em cho nên mới hôn."
Nghe vậy, Dạ Vân Sâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, không biết vì cái gì nghe được những lời kia liền cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, theo bản năng vươn ra đầu lưỡi tại môi dưới được Cố Duệ liếm qua liếm liếm một chút, còn không kịp mở miệng, liền nhìn thấy đôi mắt Cố Duệ tối sầm lại, giây tiếp theo đã áp lại đây, đôi môi lương bạc càng dán sát vào môi cậu.
Cùng dán môi tới khi lửa nóng, là ai hít vào khí tức của ai, là ai gặm cắn môi của ai, đã hoàn toàn không thể phân biệt được nữa, mưa hoa Tử Kinh bay đầy trời, hai người tương ủng cùng một chỗ đều phảng phất như mình đang ôm chầm lấy trân bảo trân quý nhất trên đời, mang theo nồng đậm nhung nhớ cùng khát vọng, chờ đến khi nụ hôn chấm dứt, Dạ Vân Sâm đã cả người xụi lơ tựa trong ngực Cố Duệ thở dốc từng ngụm, so với cậu Cố Duệ càng tốt hơn chút, nhưng hô hấp cũng đã sớm bay tán loạn.
؛}h
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...