Edit: Thủy Tích
Lời nói của Phụng lão phu nhân không chút lưu tình dường như muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với Dạ lão gia tử, mà Dạ lão trầm mặc nghe xong cũng không hề có chút kinh ngạc, bởi ông hiểu rất rõ cách làm người của Phụng lão phu nhân cho nên không hề ngoài ý muốn khi bị bà tỏ thái độ xa cách. Năm đó chính ông là người làm ra loại chuyện phản bội tình cảm của hai người, cho nên ông biết sẽ có kết quả thế này, muốn bà tha thứ cho mình căn bản không có khả năng.
Nhưng thì sao chứ? Trong lòng Phụng lão phu nhân có chán ghét ông thì có sao? Sự thật bà không cách nào thay đổi, chuyện đã xảy ra bà cũng không thể xoay chuyển gì cả. Bà không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, cũng như không thể thay đổi thân thế của Dạ Vân Sâm, mặc dù có ý giấu diếm nhưng sự thật vẫn cứ phơi bày ra đấy.
"Bà muốn nhận lại Vân Sâm, làm sao tôi có thể không nhìn ra chứ?" Ngữ khí Dạ lão gia tử thản nhiên, biểu tình trên mặt cũng không phát sinh chút biến hóa nào, kỳ thật ông chưa từng hy vọng xa vời rằng mình có thể khôi phục quan hệ như lúc ban đầu với Phụng lão phu nhân, ông chỉ muốn làm dịu đi quan hệ giữa hai người, ít nhất có thể làm cho bà không lại mặt lạnh khi nhìn thấy mình nữa.
Phụng lão phu nhân thanh âm lạnh lùng nói: "Vân Sâm là người Phụng gia, trở về Phụng gia cũng không liên quan gì đến Dạ gia."
Dạ lão gia tử nói: "Vân Sâm là người Phụng gia, cũng là người Dạ gia, bà thật sự cho rằng đến hôm nay tôi còn chưa biết gì sao?" Trong lời nói của ông có ẩn ý khiến trong lòng bà nhịn không được nảy lên một cái, nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại. Mặc dù bà có ý giấu diếm nhưng mười mấy năm qua Dạ Vân Sâm luôn ở Dạ gia cho nên bà cũng không trông cậy chuyện này không bị người phát hiện, chuyện làm bà ngạc nhiên chính là đến tột cùng Dạ lão gia tử biết chuyện này vào lúc nào?
"Thời điểm nào thì ông biết chuyện này?"
Dạ lão gia tử hồi đáp: "Mười một năm trước, cái lần mà Vân Sâm ngã từ trên cầu thang xuống." Bí mật này ông đã biết từ lâu, lần đó Dạ Vân Sâm bị Dạ Tư Viện đẩy từ trên cầu thang xuống phải ở lại trong bệnh viện hơn một tháng, cũng bởi vì chuyện này nên ông mới biết mình cùng Dạ Vân Sâm có cùng nhóm máu, từ đó liền bắt đầu sinh ra hoài nghi, sau đó sai người đi tìm hiểu, kết quả chứng minh điều ông hoài nghi quả không sai.
Nhưng do Phụng lão phu nhân đã có ý giấu diếm cho nên ông cũng không muốn đi vạch trần, nếu hôm nay không phải Phụng lão phu nhân tỏ vẻ muốn cắt đứt hết thảy liên hệ giữa bọn họ thì ông đã không đâm thủng tầng giấy mỏng này rồi.
Nghe vậy, Phụng lão phu nhân dừng một chút, sau đó lại không nhịn được cười lạnh một tiếng, trào phúng: "Từ mười một năm trước ông cũng đã biết Vân Sâm chính là cháu nội của mình, thế mà còn tùy ý để Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang khi dễ nó, quả thật ông cũng đủ nhẫn tâm!" Thanh âm bà vô cùng lãnh tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng tràn thất vọng, thậm chí có chút khống chế không nổi, ngay cả cháu ruột của mình cũng không nguyện ý bảo vệ, thì ra đây mới chính là người mà bà đã từng có thể vì ông ta mà vứt bỏ đi hết thảy!
Dạ lão gia tử im lặng một chút mới giải thích: "Là bởi vì Vân Sâm có huyết thống của tôi cho nên tôi mới không nhúng tay vào chuyện của bọn nó, nó là nam tử hán, rất nhiều chuyện phải hiểu nên phản kháng lại như thế nào, chứ không phải lúc nào cũng ỷ vào người khác." Đáng tiếc sự thật chứng minh, Dạ Vân Sâm chính là một người không hiểu phải phản kháng người khác như thế nào, không quản phải chịu đựng chuyện gì, cũng vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như không thèm để ý chuyện gì cả, điểm này không hề giống với ông ta cùng Phụng lão phu nhân chút nào.
Phụng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Già mồm át lẽ phải."
Dạ lão gia tử không thèm để ý lời nói lạnh nhạt của bà, "Tôi biết bà muốn nhận Vân Sâm về, nếu bà muốn thì tôi có thể giúp đỡ."
Nghe ông nói vậy, Phụng lão phu nhân nháy mắt kinh ngạc, đây không giống như lời nói mà Dạ lão gia tử sẽ nói ra, bà có chút hoài nghi nhìn ông ta, cẩn thận hỏi: "Ông có mục đích gì?"
"Nếu nói tôi hoàn toàn không có mục đích gì chắc là bà sẽ không tin?"
Phụng lão phu nhân không thể phủ nhận, im lặng xem như chấp nhận.
Thấy thế, Dạ lão gia tử có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nói: "Nếu tôi nói tôi chỉ muốn bồi thường thương tổn năm đó cho bà, bà có tin không?"
"Ông thấy sao?" Phụng lão phu nhân trào phúng nhếch môi, "Ông cảm thấy tôi sẽ tin tưởng chuyện một con sói đột nhiên tỉnh ngộ chuyển sang gặm cỏ sao?"
Đáp án như vậy, Dạ lão gia tử một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên ngay cả biểu tình cũng không thay đổi, ngữ khí ông thản nhiên nói: "Không quản bà tin hay không, sự thật là tôi chỉ muốn bồi thường cho bà thôi." Từ khi chỉ có hai bàn tay trắng cho đến đạt được thân phận địa vị như ngày hôm nay, ắt hẳn sẽ phải có lỗi với rất nhiều người, nhưng chân chính khiến ngay cả trong mộng cũng cảm thấy áy náy, trước giờ chỉ có Phụng lão phu nhân mà thôi. Năm đó, ông đối với bà chính là chân ái, đáng tiếc ông ta cũng càng có khát vọng với quyền thế hơn. Đã từng tiếc nuối qua, cũng thống khổ qua nhưng lại chưa từng cảm thấy hối hận, ông tin tưởng nếu ông trời lại cho ông một cơ hội nữa, ông vẫn sẽ như cũ quyết định giữ vững sự lựa chọn này.
Phụng lão phu nhân trầm mặc một lát mới bình bình mà nói: "Không có gì có thể bồi thường đủ." Huống hồ, bọn họ cũng đã sống đến tuổi này rồi, cứ mãi rối rắm chuyện cũ không phải rất buồn cười sao?
"Tôi biết." Dạ lão gia tử nói, "Cho nên, hãy cho tôi cơ hội lần này để bồi thường cho bà, tôi có thể giúp bà đem Vân Sâm trở về Phụng gia."
Ai biết Phụng lão phu nhân một chút cũng không nguyện ý, thản nhiên nói: "Ông không cần lại xuất hiện trước mặt tôi chính là sự bồi thường tốt nhất rồi." Về phần làm thế nào mới có thể khuyên nhủ Dạ Vân Sâm trở về căn bản không cần ông ta lo lắng.
"Ông đi đi, thấy ông đã cảm thấy phiền lòng." Sự xuất hiện của Dạ lão gia tử giống như đang nhắc nhở bà nhớ đến chuyện ngu xuẩn của chính mình mười năm trước vậy, khiến tâm tình bà vô cùng không tốt đẹp.
Cuộc trò chuyện tiến hành đến đây xem như tan rã trong không vui, Dạ lão gia tử muốn bồi thường nhưng cũng không phải là loại người không có lòng tự trọng, Phụng lão đã năm lần bảy lượt đuổi đi, ông ta tự nhiên không có khả năng lại vô sỉ cứng rắn muốn ở lại.
Sau khi Dạ lão rời đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi Phụng lão, bầu không khí nháy mắt trở nên an tĩnh vô cùng, bà đứng trước cửa sổ sát đất mặt không đổi sắc nhìn xuống dòng xe cộ tới tới lui lui bên dưới, trên khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng cẩn thận ẩn ẩn hiện lên một tia ảm đạm.
Điện thoại đột nhiên vang lên, bà cũng không động, hơi hơi nghiêng mặt nhìn cái điện thoại đặt ở đầu giường không ngừng kêu vang, một hồi lâu, mới chậm rãi đi qua cầm điện thoại lên, thanh âm quen thuộc từ trong điện thoại truyền ra, Phụng lão không mở miệng, nhưng mặt không đổi sắc chờ nghe đối phương nói, mãi cho đến khi tốc độ nói của đối phương chậm lại mới thấp giọng trả lời: "Ngày mai trở về."
Bên kia đầu dây dường như nghe được đáp án mong muốn, ngữ khí rốt cục dịu đi một chút, còn chưa mở miệng liền nghe thấy Phụng lão lãnh đạm nói tiếp: "Vân Sâm đi hưởng tuần trăng mật, chờ nó trở về ta lại đến nữa." Dạ Vân Sâm không ở, bà ở B thị cũng không có tác dụng gì, còn không bằng đi về xử lý một số chuyện quan trọng trước, chờ Vân Sâm về tính tiếp.
Người bên kia quả nhiên vừa nghe thấy lời này nháy mắt liền nóng nảy, ngữ khí nháy mắt bối rối, đáng tiếc Phụng lão phu nhân mắt điếc tai ngơ, không đợi đối phương nói xong đã dùng ngữ khí khẳng định đánh gãy lời đối phương: "Ta có đúng mực." Nói đến đây câu chuyện liền kết thúc, đối phương thật hiểu biết tính cách nói một không hai của Phụng lão, biết rõ nói thêm nữa cũng chỉ uổng phí miệng lưỡi, rốt cục thở dài một tiếng cúp điện thoại.
Căn phòng lần thứ hai an tĩnh lại, nhưng biểu tình Phụng lão lúc này có chút phức tạp, dường như trong lòng áp chế vô cùng nhiều chuyện phiền não, đáng tiếc việc này đại để vô pháp kể lể với người khác.
- ----.-----
Lúc máy bay an toàn hạ cánh vừa vặn Dạ Vân Sam cũng tỉnh ngủ, bác sĩ cho cậu uống thuốc an thần vô cùng chuẩn xác, không hề tỉnh trước khi hạ cánh, cũng không quá mức, hết thảy đều rất vừa vặn, nhưng lúc mới vừa tỉnh lại có chút mơ hồ, cả người mông lung có chút không nắm bắt kịp, may mà Cố Duệ luôn thanh tỉnh, ôm cả vai cậu vững vàng đi xuống.
Bất đồng với B thị sắp vào mùa đông thanh lãnh, La thành nơi này khí hậu một năm bốn mùa đều là ấm áp mát mẻ, một năm độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cơ bản sẽ không vượt qua năm độ, ban ngày ấm áp thoải mái, đến ban đêm liền ôn lương như nước, là nơi thích hợp nhất để sinh sống, cư dân ở thành phố này tính tình phần lớn đều thiện lương ôn hòa, đối ngoại đặc biệt nhiệt tình, cảnh sắc cũng vô cùng mỹ lệ. Nhờ vậy, nơi này nằm trong top 10 địa điểm du lịch trong nước rất được hoan nghênh.
Đây là nơi Dạ Vân Sâm lựa chọn đầu tiên, từ trước cậu đã nghe người ta nói qua chỗ này, lần trước Trần Vũ còn dẫn bạn gái nhỏ đến nơi này chơi đùa một đoạn thời gian, sau khi trở về một khoảng thời gian dài luôn nhiệt tình quảng cáo về nơi này, đó cũng là lần đầu tiên trong đời cậu mong muốn được đặt chân tới đây xem thử một chút, nhưng vẫn luôn không thấy cơ hội thích hợp, lần này thừa dịp đi hưởng tuần trăng mật, lúc Cố Duệ hỏi cậu muốn đi nơi nào du lịch cậu không chút do dự nói ra nơi này.
Đây là trạm dừng đầu tiên trong hành trình hưởng tuần trăng mật của bọn họ, bọn họ sẽ ở lại nơi này một tuần.
Lúc hai người đặt chân xuống La thành cũng vừa lúc màn đêm buông xuống. Sau khi xuống sân bay, đã có xe được an bài đưa bọn họ về khách sạn, suy xét đến căn bệnh khiết phích nghiêm trọng của Cố Duệ, trước khi bọn họ đến thì căn phòng trong khách sạn mà họ ngủ lại đã được tiêu độc từ trên xuống dưới mấy lần, nhưng may là như vậy mà khi bước vào Cố Duệ cũng theo bản năng mà nhíu mày lại.
Dạ Vân Sâm tuy rằng đã ngủ một đường nhưng tinh thần vẫn thực không tốt, phỏng chừng là tác dụng của thuốc an thần còn chưa tản hết, bị Cố Duệ thúc giục đi tắm rửa, liền cơm đều không muốn ăn đã muốn nằm lên giường lớn ngủ đến hôn thiên ám địa, đáng tiếc hiện thực tóm lại không theo ý muốn con người. Sau khi tắm rửa xong bởi vì tóc ướt nước, vì thế liền bị Cố Duệ bắt ép đi sấy tóc. Cố Duệ đã giúp cậu sấy tóc rất nhiều lần cho nên lúc này đây hoàn toàn như là cưỡi xe nhẹ đường quen, động tác vỗ về chơi đùa tóc vô cùng thoải mái, Dạ Vân Sâm đầu gật gà gật gù, thiếu chút nữa ngủ mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...