Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Loa loa loa...

Tuần sau tôi đi du lịch nên sẽ không có chương mới. Vì thế trong tuần này tôi sẽ cố edit rồi up truyện cho các cô nhé:*

Đợi tôi đi chơi về tôi úp chương động phòng cho các cô thẩm haha

Yêu thương:*

Edit: Thủy Tích

Câu này của Phụng lão phu nhân hoàn toàn ra khỏi dự liệu của Dạ Vân Sâm, may là bình thường cậu bình tĩnh như vậy mà khi nghe xong cũng không khỏi sửng sốt một hồi lâu, « Lão phu nhân, cháu chưa rõ ý tứ của ngài. »

Phụng lão phu nhân vẫn luôn chú ý tới phản ứng của cậu, đương nhiên là thấy vô cùng rõ ràng biểu tình kinh ngạc trên mặt cậu, bất quá bà cũng không có lập tức giải thích mà là nói một câu khác khiến Dạ Vân Sâm càng thêm buồn bực, bà nói: « Có một việc, có lẽ con phải được biết đôi chút. » Đối với Dạ Vân Sâm mà nói, chỉ mỗi câu "Vì con" của Phụng lão phu nhân cũng đã khiến cậu hết chỗ nói rồi, cậu thật sự không nghĩ ra kế tiếp Phụng lão phu nhân còn sẽ nói ra loại lời nói kỳ quái gì nữa đây, cho nên cậu chỉ không biết nói gì mà nhìn bà chờ bà nói.


Phụng lão phu nhân cũng không để ý tới thái độ của cậu, hoặc là phải nói bà đã sớm dự đoán được cậu sẽ có phản ứng như vậy, thản nhiên mà nhìn xem nghi hoặc trong mắt cậu, cũng không muốn lại thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: « Ta là bà nội của con. »

Dạ Vân Sâm: «... »

« Có lẽ chuyện này quá mức đột ngột với con nhưng lại là sự thật không thể nghi ngờ. » Dù biết nếu nói ra sẽ khiến Dạ Vân Sâm cảm thấy bất ngờ nhưng bà cũng không muốn tiếp tục giấu diếm cậu nữa, đây là thời điểm để Dạ Vân Sâm biết sự thật.

Nghe xong lời này, Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, vô cùng khó hiểu nhìn bà, « Lão phu nhân, bà vừa nói là cháu sao? » Nói thật, lúc vừa mới nghe thấy câu nói kia cậu cứ ngỡ Phụng lão phu nhân là đang kể cho cậu một câu chuyện buồn cười.

Phụng lão phu nhân không ngoài ý muốn với phản ứng của cậu, chỉ thản nhiên nói: « Ta còn chưa đến mức ngay cả ai là cháu mình cũng không biết. »

Dạ Vân Sâm trầm mặc nửa ngày, mới hỏi: « Ba của cháu là con ngài? » Cậu cảm thấy có chút hỗn loạn, một bộ nghiêm túc nhìn Phụng lão phu nhân, rốt cục tin tưởng Phụng lão phu nhân không hề nói giỡn.

Phụng lão phu nhân nhăn chặt mày, có chút không vui với vấn đề mà cậu hỏi, « Dạ Thiểm không phải cha của con, cậu ta không có bất luận quan hệ gì với con cả! » Con trai bà ưu tú như vậy, Dạ Thiểm sao có thể so sánh được?


Dạ Vân Sâm: «... » Cậu càng cảm thấy hỗn loạn thêm, ngẩng đầu nhìn Phụng lão phu nhân, khó hiểu nói: «... Nếu ba cháu không phải là Dạ Thiểm, thì là ai? » Vừa nghe Dạ Vân Sâm nói như vậy, khuôn mặt Phụng lão phu nhân mới rồi còn lạnh lùng bỗng chốc nhiễm một tia bi ai, tuy rằng rất nhanh liền lướt qua, nhưng Dạ Vân Sâm vốn ngồi đối diện bà lại thấy vô cùng rõ ràng, còn chưa kịp đặt câu hỏi, chợt nghe thấy Phụng lão phu nhân thản nhiên mà nói rằng: « Cha của con đã mất do tai nạn xe cộ sau khi con mới sinh được vài ngày. »

Tuy Phụng lão phu nhân đã cố hết sức làm cho ngữ khí của chính mình bình thản hơn nhưng vẫn trộn lẫn một tia thương cảm ở bên trong, đáng tiếc lúc này Dạ Vân Sâm rất khó sinh ra cảm giác đồng tình, mà chỉ cảm thấy càng thêm hồ đồ, «... Cho nên mẹ của con kỳ thật không phải cùng một đôi với Dạ Thiểm? »

Phụng lão phu nhân thấy cậu vẫn là một bộ hồ đồ, giống như một chút cũng không khổ sở bởi nghe được tin tức vừa rồi, liền không vui nhíu mày, « Điền Vân Sương cùng Dạ Thiểm, hai người này không hề có chút liên hệ gì với con, đứa nhỏ mà bọn họ sinh ra bởi vì quá yếu cho nên cũng không còn, con chính là người của Phụng gia chúng ta, lúc trước bởi vì tranh đấu trong gia tộc vô cùng kịch liệt, vô pháp cam đoan an toàn cho con vì thế ta chỉ còn cách trộm long tráo phượng đem con đổi ra ngoài. »

Vừa nói mấy câu đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, mấy câu nói vô cùng đơn giản lại giống như ném một tảng đá lớn lên trên mặt hồ yên tĩnh khơi dậy từng đợt từng đợt gợn sóng, Dạ Vân Sâm lăng lăng nhìn bà, tựa hồ nghe rõ, lại tựa hồ cũng không hiểu được. Một hồi lâu, cậu đột nhiên hỏi: « Cho nên ngài muốn nói là con không phải người Dạ gia có đúng không? »

Môi Phụng lão phu nhân giật giật, trong mắt hiện lên một tia chần chờ nhưng rất nhanh liền kiên định lên, « Đúng, con cùng Dạ gia một chút quan hệ cũng không có. » Bà cho là có một số việc, cũng không cần để Dạ Vân Sâm biết, dù sao biết cũng không để làm gì, cũng sẽ không có ảnh hưởng to lớn gì đến mọi chuyện, huống hồ về sau bà cũng không để cậu cùng xuất hiện với Dạ gia, còn không bằng thừa dịp này đem mối quan hệ giữa Dạ Vân Sâm cùng Dạ gia cắt đứt.

Lời khẳng định như đinh đóng cột của Phụng lão phu nhân càng khiến Dạ Vân Sâm thêm an tĩnh, lúc này cậu trầm mặc một thời gian hơi lâu, Phụng lão phu nhân cũng không thúc giục, đại khái là nghĩ cậu cần phải tốn nhiều thời gian mới tiêu hóa hết đống tin tức này, trên thực tế phản ứng của Dạ Vân Sâm bình tĩnh như vậy đã ra ngoài dự kiến của bà rồi, đáng lẽ bà cho là sau khi biết chuyện này Dạ Vân Sâm sẽ có phản ứng quá khích, không nghĩ tới lại bình thản như vậy, bình thản đến độ bà cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng cũng chỉ còn cách trầm mặc mà thôi.

Dạ Vân Sâm cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, khi lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Phụng lão phu nhân, biểu tình trên mặt cậu đã biến đến sạch sẽ, cậu nhìn Phụng lão phu nhân, ngữ khí thường thường mà hỏi: « Cháu là cháu trai của bà, bởi vì tranh đấu bên trong gia tộc không thể cam đoan an toàn của cháu cho nên mới gởi nuôi ở Dạ gia, ở Dạ gia chỉ có ông nội biết chuyện này, có phải không? »


Phụng lão phu nhân gật đầu.

Dạ Vân Sâm cũng gật gật đầu, vẫn là một bộ không biểu tình, tiếp tục hỏi: « Tranh đấu bên trong gia tộc kéo dài rất lâu sao? »

Phụng lão phu nhân hơi hơi dừng một chút, lắc lắc đầu với biên độ vô cùng nhẹ, « Chưa đến một năm đã kết thúc. » Bà đã ẩn ẩn đoán được vấn đề kế tiếp mà Dạ Vân Sâm muốn hỏi.

Quả nhiên, câu nói của bà vừa chấm dứt, liền nghe thấy thanh tuyến bình tĩnh của Dạ Vân Sâm vang lên: « Nếu đã như vậy vì sao phải chờ tới lúc này mới nói với cháu? Vì sao không mang cháu về ngay sau khi lục đục trong nhà chấm dứt? » Vấn đề của Dạ Vân Sâm "nhất châm kiến huyết", nhất thời Phụng lão phu nhân có chút không biết phải nói gì.

Vì sao không đem cậu trở về ngay sau khi tranh đấu chấm dứt? Không phải bà không nghĩ tới mà là không thể! Lúc ấy bởi vì Phụng gia vừa mới trải qua tranh đấu, thế cục chưa thực ổn định, dẫn đến thế lực suy yếu, huống hồ lúc ấy bà còn cần nhà chồng đến trợ giúp các hạng mục công ty nhằm củng cố thế lực của mình, cho nên dưới tình huống như thế càng không thể để lộ ra chút sai lầm nào, lúc ấy nếu trực tiếp mang Dạ Vân Sâm trở về, thì rất có thể bà sẽ mất đi trợ lực từ nhà chồng, phỏng chừng người hiện tại ngồi trên chiếc ghế đương gia Phụng gia cũng không phải bà.

Tuy rất muốn đem Dạ Vân Sâm trở về nhưng bà không thể không để tâm đến địa vị của chính mình, cứ như vậy mà đem Dạ Vân Sâm trở về sẽ không thể nuôi dưỡng cậu một cách tốt nhất được.

Bà tự cho mình không hề có sai lầm, nhưng giờ phút này khi nghe Dạ Vân Sâm hỏi như vậy bà đột nhiên có chút chột dạ.

Đối mặt với Dạ Vân Sâm cứ như vậy nói trắng ra, Phụng lão phu nhân không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể khô cằn mà nói một câu, « Ta có nỗi khổ của ta. »


Dạ Vân Sâm dừng một chút, khi lần thứ hai ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh ban đầu, cậu nói: « Hôn lễ sắp bắt đầu, lão phu nhân ngài nếu còn chuyện gì muốn nói thì có thể chờ đến sau khi hôn lễ chấm dứt hãy nói được không? »

Nghe vậy, sắc mặt Phụng lão phu nhân liền trầm xuống, « Ta biết con đang tức giận bà nội, vì bà không sớm xuất hiện nhưng con phải biết, bà có một số việc cũng thân bất do kỉ, rất nhiều chuyện không thể khống chế được. »

Sắc mặt Dạ Vân Sâm vẫn thản nhiên, « Lão phu nhân ngài suy nghĩ nhiều, Vân Sâm cũng không tức giận. » Sau khi nghe Phụng lão phu nhân nói xong nếu như nói cậu không chịu chút ảnh hưởng nào thì là gạt người, tâm cậu có chút loạn, nhưng cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ có thể vâng theo trái tim mà né tránh, cậu một chút cũng không muốn lại nói tiếp cái đề tài này.

Phụng lão phu nhân làm gia chủ nhiều năm như vậy, sớm đã hình thành thói quen mọi người đều phải nghe lời bà, cho tới bây giờ cũng chưa có người nào dám không tôn kính bà như vậy, mặc dù biết do mình đuối lý trước, sắc mặt cũng vẫn có chút khó coi, nhưng bà vẫn kiên nhẫn nói: « Vân Sâm, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, con hãy suy nghĩ kĩ càng, chỉ cần con nguyện ý theo ta trở về thì sớm muộn gì Phụng gia cũng sẽ là của con thôi, sao con có thể buông tha quyền thế hơn người đó? »

Phản ứng của Dạ Vân Sâm là trực tiếp đứng lên, đi thẳng tới cửa, thản nhiên nói: « Lão phu nhân, thật xin lỗi, hôn lễ sắp bắt đầu, Vân Sâm còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, mong ngài thông cảm. »

Không vui trong mắt Phụng lão phu nhân đã rõ ràng đến không cần tận lực nhìn đều có thể nhìn ra nhưng bà vẫn cố nén để không phát tác, cũng đứng lên theo, « Ta còn ở lại nơi này một thời gian, chừng nào con nghĩ thông suốt thì cứ đến tìm ta. » Nói xong, bà đi đến trước mặt cậu, biểu tình trên mặt Dạ Vân Sâm lạnh lùng thản nhiên như trước, quả thật khác xa một trời một vực với ánh mắt ôn hòa của lần gặp đầu tiên, hoàn toàn là một bộ đang nhìn người xa lạ.

« Ta không cầu con nhanh như vậy tha thứ cho ta, nhưng mặc dù tức giận con cũng đừng hành động theo cảm tính, chờ con quyết định rồi hãy đến nói cho ta biết. » Về phần hôn lễ, ngay từ đầu bà đã không trông cậy vào việc có thể hủy bỏ nó, mục đích chính yếu đến đây lần này là nhận mặt Dạ Vân Sâm, đem cậu mang về Phụng gia.

Dạ Vân Sâm không nói được lời nào nhìn Phụng lão phu nhân rời đi, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy được thân ảnh Phụng lão phu nhân nữa cậu vẫn đứng tại chỗ, cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên bật mở ra, Cố Duệ đứng sau cửa lẳng lặng nhìn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui