Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Edit: Thủy Tích

Mọi thứ đều trong dự liệu của Dạ Vân Sâm.

Từ khi cậu bước vào cổng lớn Dạ gia đã bắt đầu cảm nhận được một bầu không khí vô cùng mất tự nhiên. Dạ lão gia tử, Dạ Thiểm, Dạ Nguyên Giang cùng Dạ Tư Viện đều có mặt, khi nhìn thấy cậu, trừ bỏ Dạ lão gia tử thản nhiên hỏi một câu "Đã trở về? » thì cơ hồ không ai thèm phản ứng tới cậu.

Dạ Tư Viện hai tay ôm ngực ngồi trên ghế salon, một gương mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì. Dạ Nguyên Giang ngồi nghịch di động bên cạnh nhìn cũng không nhìn Dạ Vân Sâm một cái, giống như căn bản không hề nhìn thấy cậu. Ngược lại, Dạ Thiểm từ khi Dạ Vân Sâm bước vào cửa liền dùng một loại ánh mắt cười như không cười nhìn cậu.

« Ông nội, ba. » Dạ Vân Sâm hướng về bọn họ chào hỏi một câu, vừa định giống như trước kia chào hỏi xong liền trực tiếp đi lên lầu, chợt nghe thấy Dạ lão gia tử lên tiếng: « Vân Sâm, khó khăn lắm mới trở về một chuyến, lại đây ngồi tâm sự với ta một chút. »

Dưới chân vừa mới nhích một chút liền bị gọi ngược trở lại, Dạ Vân Sâm quay đầu nhìn về phía Dạ lão gia tử, đối với hành động của ông cảm thấy rất khó hiểu, bất quá nếu Dạ lão gia tử đã gọi thì cậu cũng không thể nào cự tuyệt, vì thế gật gật đầu, tìm một vị trí ngồi xuống.

Phòng khách Dạ gia vô cùng lớn, hai người Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang chiếm cứ một băng ghế dài, mà Dạ Thiểm thì một người ngồi một băng ghế đơn, Dạ lão gia tử có ghế chuyên thuộc của mình, Dạ Vân Sâm chỉ có thể ngồi xuống ghế sofa hai người đối diện với Dạ Thiểm, một khi ngồi xuống liền có thể nhìn thấy Dạ Thiểm đang nhìn mình với một ánh mắt mang theo thâm ý cùng trào phúng, là cái loại sẽ khiến cho người đối diện cảm thấy vô cùng không thoải mái, mà đó cũng không phải là ánh mắt mà người làm cha dùng để nhìn con mình.

Không quản phải đối diện bao nhiêu lần, trong lòng Dạ Vân Sâm vẫn có chút không thoải mái. Trên thực tế, mỗi lần trở về Dạ gia cậu đều cảm thấy vô cùng áp lực, dù là ánh mắt mang thâm ý của Dạ Thiểm hay sự chán ghét của hai chị em Dạ Tư Viện đều khiến cậu không muốn tiếp xúc, nếu không phải có chuyện quan trọng cậu cũng chẳng muốn quay về cái nhà này.


Trước kia, cậu không thích nhất là thời điểm mà trường học cho nghỉ, bởi điều đó có nghĩa là cậu không thể không trở về Dạ gia, mà hiện giờ cậu đã có Cố Duệ rồi, cũng ở lại chỗ của Cố Duệ một đoạn thời gian, chỉ cần Cố Duệ không có ý định đuổi thì cậu vẫn tiếp tục giả ngu không rời đi, thà là mỗi ngày đều bị giám sát uống thứ thuốc đắng chát kia, còn tốt hơn là đi lại trong Dạ gia.

« Vân Sâm, ảnh cưới lúc trước đi Lê Nguyên trấn chụp đã có chưa? »

Dạ Vân Sâm gật gật đầu, « Mấy hôm trước đã đưa đến, nhưng hiện tại Cố phu nhân đang giữ, ông nội muốn xem à? »

« Thôi, lần sau xem cũng được. » Kỳ thật Dạ lão gia tử cũng không phải quá muốn xem, nhưng do không tìm thấy đề tài để nói, nghĩ nghĩ, lại hỏi: « Đã bàn với Cố gia khi nào đi đăng ký chưa? »

« Ân, đã bàn bạc rồi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tuần sau đi. »

Dạ lão gia tử gật gật đầu, « Còn chưa tới một tuần nữa, những việc trong hôn lễ dường như đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi. » Những việc phải chuẩn bị cho hôn lễ đều do Cố phu nhân lo liệu, Dạ lão gia tử chỉ phái một người qua giúp đỡ thôi, cách một đoạn thời gian sẽ báo cáo lại với ông, vì thế cho nên ông mới biết rõ mọi chuyện như vậy.

Ngược lại đương sự là Dạ Vân Sâm lại không biết nhiều lắm, trừ bỏ một ít chuyện phải tự mình quyết định tỷ như chụp ảnh cưới, thử lễ phục ra thì những chuyện khác cậu không hề nhúng tay vào, đặc biệt nhàn nhã.

« Con nhìn cái này đi, là đồ cưới chuẩn bị để con mang đi, con chỉ cần ký tên vào là được. » Dạ lão gia tử vô cùng thuận tay đem văn kiện đưa đến trước mặt Dạ Vân Sâm, trên thực tế gọi cậu về ăn cơm chỉ là ngụy trang thôi, cái này mới là mục đích chính yếu ngày hôm nay.


Ngay từ đầu đối với hành động của Dạ lão gia tử, Dạ Vân Sâm rất ngoài ý muốn, cậu chưa bao giờ nghĩ qua Dạ gia sẽ chuẩn bị đồ cưới cho mình, cho nên sau khi sửng sốt một hồi lâu cậu mới kịp phản ứng lại, cầm lấy tập văn kiện từ tay Dạ lão gia tử.

Dạ lão gia tử nói: « Một phòng ở, một chiếc xe, còn có phần trăm hoa hồng hằng năm sẽ chuyển vào tài khoản con. »

Dạ Vân Sâm không biết phải phản ứng như thế nào với loại trường hợp này, cầm tập văn kiện trên tay như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, lấy cũng không phải, không lấy cũng không phải, mà Dạ lão gia tử không đợi cậu mở miệng liền nói tiếp: « Dạ gia chúng ta so ra kém Cố gia, nhưng cũng không thể để bọn họ khinh thường được. »

Ông vừa nói như thế, Dạ Vân Sâm càng không biết phải cự tuyệt như thế nào, nhưng cậu cũng không muốn lấy mấy thứ này, không phải là cậu thanh cao xem tiền tài là cặn bã, mà là cậu đối với những thứ này căn bản không có chút khái niệm nào, với cậu mà nói chỉ cần ngày trôi qua êm đềm, không trở ngại là tốt lắm rồi, đột nhiên đem mấy thứ này cho mình, cậu ngược lại cần phải suy nghĩ kỹ phải xử lý như thế nào mới ổn đây.

"Binh" một tiếng, cái tách nặng nề bị ném lên trên mặt bàn, nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, Dạ Nguyên Giang từ trong trò chơi ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Tư Viện sau khi ném cái tách liền mặt không đổi sắc đứng lên chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói Dạ lão gia tử trầm thấp vang lên, « Đứng lại! » Bất đồng với ngữ khí nói chuyện với Dạ Vân Sâm lúc mới rồi, trong thanh âm Dạ lão gia tử giờ phút này mang theo một tia không vui.

« Đến giờ ăn cơm rồi, còn muốn đi đâu? »

Dạ Tư Viện dừng bước, sắc mặt không vui nhìn về phía Dạ lão gia tử, thanh âm bình tĩnh nói rằng: « Con vừa mới xuất viện thân thể còn chưa thoải mái, muốn trở về phòng nghỉ ngơi. »


Sắc mặt Dạ lão gia tử hơi hoãn chút, nhưng vẫn nói rằng: « Ăn cơm xong rồi về nghỉ ngơi. »

Dạ Tư Viện mỉm cười lạnh lùng, như có như không liếc mắt nhìn Dạ Vân Sâm một cái, « Vẫn thôi đi, không có khẩu vị. »

Sắc mặt Dạ lão gia tử vừa hoãn xuống nháy mắt liền trầm hẳn, « Con có ý gì? » Dạ lão gia tử có chỗ nào mà nghe không rõ ý tứ trong lời nói của Dạ Tư Viện, nhưng dám đứng trước mặt ông nói kiểu đó, vậy thời điểm ông không ở thì nó có bao nhiêu cay nghiệt đây!

Nếu là trước kia, khi nhìn thấy sắc mặt Dạ lão gia tử lộ ra tia không vui, Dạ Tư Viện đã sớm thu liễm lại, nhưng do thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng vốn còn nghẹn khuất, lúc này lại nhìn thấy Dạ lão gia tử đối xử với Dạ Vân Sâm tốt ngoài dự đoán như vậy càng thêm tức giận, liền không thể khống chế được mà nói không hề lựa lời, « Con nói có gì sai? Trong đây ai là người ngoài, mọi người đều rõ ràng cả, con chỉ có một đứa em trai, Dạ gia chỉ có một thiếu gia, nhìn thấy dã loại không biết xấu hổ lúc ẩn lúc hiện trước mắt liền không còn khẩu vị không phải là chuyện bình thường sao? »

« Câm mồm! » Dạ lão gia tử cầm quải trượng nặng nề vung lên một cái khiến bốn phía nháy mắt an tĩnh lại. Cảm nhận của mọi người về Dạ lão gia tử chính là một ông lão trong uy nghi còn mang theo sự nghiêm khắc, lúc tức giận càng có khí thế hơn, chung quanh không ai dám lên tiếng, mà ngay cả Dạ Tư Viện đang nổi nóng cũng theo bản năng co rúm lại, trong lòng ẩn ẩn hiện ra một tia sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là không cúi đầu chịu thua.

« Nếu không có khẩu vị thì không cần ăn nữa, đi về phòng suy nghĩ lại cho ta! Thím Vương, trông chừng tiểu thư! » Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dạ Tư Viện trong nháy mắt thay đổi, trước mặt Dạ Vân Sâm bị mắng như vậy khiến cô ta không thể nào chịu đựng được, mà cô ta cũng biết, bộ dáng hôm nay của Dạ lão gia tử chính là quyết tâm xoa dịu cơn giận của Dạ Vân Sâm, cô ta mãnh liệt quay đầu trừng mắt nhìn Dạ Vân Sâm một cái, oán hận xoay người chạy như bay về phòng.

Dạ Nguyên Giang nhìn chị gái mình bị đuổi về phòng, nhịn không được nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc Dạ Vân Sâm, không nói gì. Dạ lão gia tử đột nhiên nhìn về phía y, « Con cũng không có khẩu vị sao? »

« Sao lại vậy? » Dạ Nguyên Giang lập tức thay đổi biểu tình trên mặt, mỉm cười, « Con đều nhanh chết đói. » Nói xong, nhìn về phía Dạ Thiểm, cười đến đáng yêu, « Ba hẳn là cũng đã đói rồi đi? »

Dạ Thiểm từ đầu đến giờ vẫn luôn yên lặng, từ chối cho ý kiến, cười cười, « Vừa nhắc tới liền thấy đói rồi. »


Hai cha con phối hợp khiến sắc mặt Dạ lão gia tử vui vẻ hơn, « Nếu đói bụng rồi thì đi ăn cơm thôi. »

Không chỉ hai cha con Dạ Thiểm mà ngay cả Dạ Vân Sâm cũng nhẹ nhàng thở ra, rất ít khi nhìn thấy Dạ lão gia tử tức giận, tuy rằng cũng không phải phát hỏa với mình nhưng cổ khí thế này vẫn rất dọa người nha, Dạ Vân Sâm cầm trên tay tập văn kiện, yên lặng đem mấy lời cự tuyệt trong lòng ém nhẹ trở về.

Trong bầu không khí căng thẳng này, cậu không dám ngỗ nghịch Dạ lão gia tử đâu!

Nói là làm tiệc tẩy trần cho Dạ Tư Viện nhưng kết quả nhân vật chính lại không có mặt, một bữa cơm ăn đến vô cùng xấu hổ, Dạ Vân Sâm có chút tiêu hóa không được, trong bầu không khí như thế này, cứ cho là sơn trân hải vị cũng nhạt như nước ốc mà thôi, cậu hận không thể nhanh chóng ăn xong chạy lấy người, giờ khắc này cậu vô cùng hoài niệm khoảnh khắc cùng Cố Duệ ăn cơm.

Cơm nước xong, Dạ Vân Sam đang suy nghĩ tìm cớ chạy lấy người, lại không nghĩ tới bị Dạ lão gia tử gọi vào thư phòng, hai ông cháu tâm sự một chút liền làm Dạ Vân Sâm cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lần tán gẫu này, Dạ lão gia tử thế nhưng toàn nói về chuyện của Phụng lão phu nhân ở Lê Nguyên trấn, càng làm cho cậu nghi hoặc chính là, Dạ lão gia tử lại hỏi cậu cảm thấy Phụng lão phu nhân là loại người như thế nào?

Có cảm giác vô cùng quái dị.

Nhưng Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ vẫn nói ra ý nghĩ của mình: « Phụng lão phu nhân rất bình dị, gần gũi, hẳn là rất dễ ở chung. » Là một trưởng bối rất hòa ái, tuy rằng chỉ mới thấy qua một mặt như vậy vẫn để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu, không giống trong tưởng tượng chút nào.

Nghe xong câu trả lời của Dạ Vân Sâm, ánh mắt Dạ lão gia tử nhìn cậu biến đến có chút phức tạp, trầm mặc một khắc, lại hỏi: « Bà ấy... có nhắc tới ta không? » Loại cảm giác cẩn thận lại mang theo chờ mong này khiến Dạ Vân Sâm có chút nghi hoặc, mày hơi hơi nhíu lại, cậu cố gắng hồi tưởng rồi lắc lắc đầu.

Dạ lão gia tử vừa hỏi như vậy cậu mới kịp phản ứng lại, từ khi bọn họ gặp mặt cho đến khi rời đi, Phụng lão phu nhân thật sự không hề nhắc một câu nào tới Dạ lão gia tử cả, chuyện này tựa hồ có chút không quá bình thường. Theo lý thuyết, nếu Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân là bạn bè thì ít nhất Phụng lão phu nhân cũng phải hỏi thăm vài câu chứ, đằng này một câu hỏi cũng không có nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui