Đi làm vìa thấy truyện vẫn còn, mừng còn hơn nhặt được tiền nữa, cảm ơn mọi người nhiều. Còn có cô bé namnam6593 gửi truyện qua tin nhắn cho tôi nữa, cảm ơn em.:* Tối qua bị wattpad hù một cú buồn dễ sợ -__- còn giờ vui trở lại rồi, yêu yêu:*
Edit: Thủy Tích
Tay Cố Duệ cứng đờ dừng giữa không trung.
Hắn nhìn Dạ Vân Sâm, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, Dạ Vân Sâm ngược lại cũng không đợi hắn mở miệng đã nói trước: « Tôi muốn về trường, có chuyện gì thì nói sau nhé! » Nói xong xoay người muốn đi, tay lại đột nhiên bị người mãnh liệt kéo lại.
Cậu ngạc nhiên quay đầu, Cố Duệ mày nhíu lại nhìn cậu, khuôn mặt trước giờ vốn lãnh đạm giờ đây lại hiện lên phần nhiều là không hiểu rõ, thanh tuyến lạnh lẽo nhưng chỉ cần người quen của hắn nghe thấy liền có thể nhận ra hắn đang rất để ý tới cậu: « Cậu đang không vui? »
« Không có! » Trả lời vô cùng nhanh chóng sau đó mới phát hiện mình giống như là đang giận dỗi, giương mắt liếc nhìn Cố Duệ một cái, nhỏ giọng nói thêm: « Đã sắp muộn giờ lên lớp, có cái gì cần nói thì để sau đi. » Nói xong nhẹ nhàng động động cổ tay, ý bảo hắn buông ra nhưng bàn tay đã bắt lấy cổ tay cậu một thời gian vẫn không có ý định muốn buông ra.
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Duệ hơi hơi mím môi, con ngươi đen không hề chớp nhìn cậu, rất rõ ràng ý tứ hắn nhất định không buông tay. Đây là lần đầu tiên Dạ Vân Sâm phát hiện thì ra Cố Duệ cũng sẽ có thời điểm cứng rắn như vậy.
« Duệ ca, nếu anh cứ kéo không cho Vân Sâm đi thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối kỳ của cậu ấy đó, đến lúc không thể tốt nghiệp thì anh sẽ bồi thường cho cậu ấy như thế nào đây? » Người chen vào trêu ghẹo chính là Mộc Khiết Ninh cùng uống trà với Cố Duệ, chỉ thấy cô mang theo vẻ mặt mỉm cười có thâm ý, chậm rì rì đi về phía bọn họ.
Nghe được giọng nói của cô, Cố Duệ giống như lúc này mới nhớ tới là còn có một người như thế tồn tại, mặt không đổi sắc liếc nhìn cô một cái, nói: « Vân Sâm có việc, em nói với chủ nhiệm lớp cậu ấy một tiếng. »
Mộc Khiết Ninh: «... »
Cô hơi hơi trừng mắt, bất mãn nói: « Duệ ca, không thể lạm dụng chức quyền như vậy nha, anh quá càn rỡ rồi. » Cứ cho cô là giáo vụ mới nhậm chức của trường đi, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền như vậy được! Huống chi, cô chính là người "nhảy dù da" (*), có bao nhiêu người đang chờ nắm lấy bím tóc của cô chứ! Rốt cục có suy nghĩ giúp cô hay không vậy?!
(*) kiểu như người có ô dù đi cửa sau í
Cố Duệ nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, lôi kéo tay Dạ Vân Sâm rời đi, lúc đi ngang qua người Trần Vũ, lạnh lùng mà quét mắt nhìn gã một cái, vì thế Trần Vũ sau khi nhìn thấy Cố Duệ luôn cố gắng khiến mình mờ nhạt đi thân thể liền cứng đờ, nháy mắt động cũng không dám động, nhịn không được ở trong lòng rơi lệ đầy mặt không ngừng than khóc. Rõ ràng gã không có đắc tội với vị Cố gia Đại thiếu này nha! Nhưng vị này mỗi lần nhìn thấy gã, ánh mắt đều giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, là như thế nào chứ!
Dạ Vân Sâm mắt mở trừng trừng nói phải trở về đi học bị Cố Duệ mặt không đổi sắc lôi đi, tuy rằng khiếp đảm với khí tràng cường đại của Cố Duệ nhưng căn cứ vào bổn phận bạn tốt của mình, gã vẫn kiên trì lên tiếng nhắc nhở Dạ Vân Sâm: « Vân Sâm, cậu muốn đi đâu? Phải vào lớp mau... » Chưa nói xong lời đã bị tầm mắt lãnh ngạnh của Cố Duệ liếc một cái đành nuốt ngược trở về.
Bạn tốt cái gì, kỳ thật an toàn bản thân vẫn tương đối quan trọng hơn!
« Vân Sâm, cậu yên tâm đi đi, tớ sẽ giúp cậu xin phép! » Gã không hề thấy hành động bán bạn cầu vinh có gì hổ thẹn cả, cười đến vô cùng xán lạn, vừa nói vừa phất tay rất có bộ dáng vui vẻ khi hai người rời đi.
Dạ Vân Sâm: «... » Cái gì gọi là bán bạn cầu vinh, cuối cùng hôm nay cậu đã hiểu rõ!
Nghe vậy, Cố Duệ mặt không đổi sắc quét mắt liếc Trần Vũ một cái, rõ ràng vẫn là ánh mắt lạnh lùng nhưng Trần Vũ vô cùng mẫn cảm mà cảm nhận được trong mắt hắn ẩn ẩn một tia vừa lòng, nhịn xuống một hơi xúc động đang sắp trào ra, gã tươi cười càng thêm xán lạn nhìn theo hai người nắm tay nhau rời đi, mãi đến lúc không còn nhìn thấy người mới như được đại xá mà phun ra một hơi, phun tào: « Ánh mắt đó quả nhiên lạnh cóng như băng tuyết mùa đông, thật sự vô cùng đáng sợ! Nếu muốn theo người như vậy mà qua cả đời chẳng phải mỗi ngày sẽ phải sống như trong hầm băng sao? »
« Cậu muốn cùng người như vậy qua cả đời cũng phải nhìn xem người ta có nguyện ý cùng cậu qua cả đời hay không đã! » Thanh âm hơi trào phúng du du truyền tới, Trần Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một nữ sinh mặc trang phục pha trà màu xanh đang tựa vào trên khung cửa, ánh mắt mang theo ba phần khinh thường, bảy phần lạnh lùng.
Đổi lại bất cứ người nào bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn đại khái sẽ sinh ra cảm giác bất mãn, Trần Vũ thân có chút chủ nghĩa đàn ông cũng không ngoại lệ, bất quá gã cũng chưa bao giờ so đo cùng phụ nữ, đặc biệt là nữ sinh xinh đẹp.
Áp chế khó chịu trong lòng, gã cao thấp đánh giá Mộc Khiết Ninh, ngoài ý muốn không có bất luận ấn tượng gì, gã luôn rất có tự tin đối với quan hệ rộng của mình, người trong trường rất nhiều nhưng trên cơ bản gã đều sẽ có chút ấn tượng, nếu lúc này gã không có chút ấn tượng nào với cô nữ sinh này thì đại khái liền do cô không phải nữ sinh trường bọn họ.
Thu hồi tầm mắt đánh giá đối phương, gã gọn gàng dứt khoát hỏi: « Cậu không phải sinh viên trường tôi? »
« Liên quan gì đến cậu? » Sắc mặt Mộc Khiết Ninh thản nhiên, nâng lên mí mắt trả lời.
Trần Vũ bị lời nói của cô làm nghẹn một chút, nhịn không được trừng mắt: « Không phải do cậu nói chuyện với tôi trước sao? » Cô nữ sinh này là xảy ra chuyện gì chứ? Rõ ràng cô nói chuyện với gã trước, lúc này lại còn nói lời như thế, quả nhiên lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển mà! Vô cùng khó chơi!
Mộc Khiết Ninh cười nhạo một tiếng, nụ cười trên mặt cũng không còn ôn nhu ngọt ngào như lúc nhìn Dạ Vân Sâm nữa, mà mang theo ý lạnh, hơi hơi nâng lên mí mắt, là một ánh mắt lạnh lùng xa cách, mà Mộc Khiết Ninh như thế nhìn qua lại càng thêm thành thục, chỉ thấy cô thản nhiên hỏi: « Đang trong thời gian lên lớp, cậu cùng Dạ Vân Sâm ở đây làm gì? » Ngữ khí lãnh liệt vô cùng giống ngữ khí của giáo sư lớp Trần Vũ thường xuyên dùng.
Trần Vũ vô cùng khó hiểu nhìn cô, nói rằng: « Chuyện này đâu liên quan đến cô? » Ánh mắt của Mộc Khiết Ninh thật sự khiến gã không thoải mái, nữ sinh không phải đều nên ôn nhu ngọt ngào sao? Làm sao mà nữ sinh này lại không giống như người thường? Cứ cho là cao ngạo đi lại còn một bộ xem thường người khác nữa!
Mộc Khiết Ninh mới không rảnh đi quản Trần Vũ đang suy nghĩ cái gì, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nói rằng: « Còn 15 phút nữa là tiết học tiếp theo sẽ bắt đầu, lúc này nếu cậu đi từ nơi này về trường hẳn cũng sẽ không sai biệt lắm, nhưng nếu lại trì hoãn sẽ rất khó nói, nếu đi trễ sẽ bị phạt chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng nha! »
« Ai nói? Căn bản không có nội quy như thế! » Trần Vũ tràn đầy tự tin phản bác, làm một học sinh thích len lỏi qua các khe hở nội quy, gã đối với nội quy trường học thuộc làu đến độ không có người thường nào có thể so!
Mộc Khiết Ninh mỉm cười, nói: « Tôi nói, nội quy vừa mới định ra. »
« Bệnh thần kinh. » Trần Vũ càng thêm khó hiểu, nghĩ thầm rằng nữ sinh này ắt hẳn đầu óc có vấn đề rồi, gã cũng không muốn cùng cô nói thêm cái gì, liền lập tức chạy lấy người, có điều cô cũng không nói sai, tiết học kế tiếp chỉ còn mười mấy phút đồng hồ, nếu gã không đi thật sự sẽ không kịp nữa.
Đáng tiếc mặc kệ gã chạy nhanh cỡ nào cuối cùng vẫn bị muộn hai phút, thời điểm gã đi tới phòng học, giáo sư Nhâm đang đen mặt canh giữ ở trước cửa lớp học, lạnh lùng nói: « Đến trễ, chạy mười vòng quanh sân thể dục. »
Trần Vũ: «... »
« Nội quy này ở đâu ra, như thế nào em chưa từng nghe qua? »
« Giáo vụ trường vừa đưa ra nội quy mới. » Nghĩ nghĩ, lại nói thêm: « Cậu chính là người đầu tiên thực hành. »
« A? Sao lại bị nữ sinh nói đúng rồi! » Trần Vũ kêu thảm một tiếng nhưng trong ánh mắt giáo sư có một tia hơi đồng tình lại có chút vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng gã cũng chỉ có thể lựa chọn nhận mệnh đứng lên chạy đi.
Đương nhiên, lúc này gã cũng chưa có bất luận cái gì hoài nghi, chờ đến lúc gã biết giáo vụ trường chính là nữ sinh đầu óc có vấn đề kia, gã mới hiểu được nguyên lai cái nội quy mới ra này là do Mộc Khiết Ninh khó chịu khi nhìn gã cho nên mới lâm thời ghi thêm thôi.
Mà tại thời điểm này gã mới rốt cục hiểu rõ câu mà Mộc Khiết Ninh hô lên với Cố Duệ "Duệ ca, không thể lạm dụng chức quyền như vậy nha, anh quá càn rỡ rồi" là có ý gì.
Thì ra nữ sinh mà gã cho rằng tuổi tác cũng không sai biệt với gã lắm chính là giáo vụ mới của trường mình! Trong nháy mắt đó gã chỉ còn một ý nghĩ chính là thế giới này toàn lừa đảo!
- ----.-----
Một đầu khác, Dạ Vân Sâm bị Cố Duệ kéo đi, phát hiện ý đồ kháng nghị một chút kết quả cũng không có sau đó mới rốt cục trầm mặc hẳn, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc cậu đã thỏa hiệp. Dọc theo đường đi đều chọn dùng phương thức trầm mặc mà kháng nghị.
Từ quán trà đi đến bãi đỗ xe trường học, dọc đường đi hai người đều trầm mặc, bởi vì là thời gian lên lớp, một đường đi tới này cũng không bị người phát hiện, ngắn ngủi mười mấy phút đồng hồ lại giống như bị kéo dài vô hạn.
Khi sắp đi đến chiếc xe hơi quen thuộc, Dạ Vân Sâm liền phát hiện lái xe riêng của Cố Duệ không có cùng lại đây, trong nháy mắt đó tâm tư không thoải mái của cậu lại càng thêm nặng nề hơn, bởi vì chuyện đó đại biểu cho Cố Duệ đã một mình đến rước Mộc Khiết Ninh.
Có chuyện gì mà cần phải gặp mặt Mộc Khiết Ninh chứ? Rõ ràng ngay cả thời điểm cùng cậu đi ra ngoài Cố Duệ cũng không bảo mọi người rời đi.
Cố Duệ đang đưa lưng về phía cậu cho nên cũng không nhận thấy được suy nghĩ của cậu đang có chuyển biến, sau đó một giây hắn phát hiện Dạ Vân Sâm cả đường đi đều an an tĩnh tĩnh tùy ý hắn dắt đi bỗng nhiên dùng sức giãy dụa, không khỏi dừng bước lại, nghi hoặc xoay người nhìn về phía cậu, hỏi: « Làm sao vậy? »
Trong nháy mắt xoay người nhìn Dạ Vân Sâm đó, hắn sắc bén nhận thấy được cảm xúc Dạ Vân Sâm ngày càng suy sụp, điểm này thể hiện rõ nhất là đôi môi đang mím chặt của cậu.
« Không có gì. » Cậu không hề ý thức được hành vi này của mình chính là cái gọi ăn dấm, Dạ Vân Sâm chưa bao giờ trải qua loại chuyện này lại theo trực giác mà cảm thấy bởi vì loại chuyện này mà không vui ngược lại lại có vẻ mình quá nhỏ nhen rồi, bởi vậy liền tình nguyện trộm sinh hờn dỗi cũng không nguyện ý nói cho Cố Duệ biết nguyên nhân khiến mình không thoải mái.
Đáng tiếc Cố Duệ không thể hiểu được ý tứ của cậu, khi nhìn đến Dạ Vân Sâm chính là tâm tình không tốt lại không nguyện ý nói thẳng với mình, hắn chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân, lại lập tức nghĩ đến Dạ Vân Sâm cùng một chỗ với Trần Vũ, mày theo bản năng nhíu lại, « Là liên quan đến nam sinh đi cùng em? » Những lời này khi hỏi ra khỏi miệng, đồng thời trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, quả nhiên không thể để Dạ Vân Sâm tiếp xúc nhiều với người này!
- --- Phải để Vân Sâm giữ khoảng cách với người này mới được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...