Lời nói đầu:
Dạo này tôi cứ nhận được tin nhắn các cô không đọc được truyện đầy đủ và liên tục, thiệt luôn đó, tôi đã note lại về việc tôi để chế độ riêng tư rồi, mà nhiều khi tôi cũng nhức đầu với watpad lắm, nên tôi chỉ hướng dẫn các cô làm theo cách mà tôi hay làm để đọc truyện khi bị đặt chế độ riêng tư thôi.
Đầu tiên là follow chủ nhà, rồi xóa truyện đi, vào lại nhà đó rồi follow truyện lại, thì sẽ đọc được thôi. Còn nếu không đọc được nữa, thì nếu đọc trên điện thoại, các cô vào phần mấy quyển sách í kéo xuống để cho nó đồng bộ hóa là okie thôi.
Với lại nhiều khi á, mấy chương mà đặt chế độ riêng tư í nó không có thông báo chương mới thì phải, nên mấy cô hãy thường xuyên vào thăm nhà tôi để đọc chương mới cập nhật nhé. Thương yêu:*
Hy vọng mọi người đọc vui~
Đọc truyện thôi nè:3
Edit: Thủy Tích
Triệu Niệm đang nói với thiếu nữ nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra người mà gã hướng tới chính là Dạ Vân Sâm, ánh mắt hơi hơi nâng mang theo xem thường không chút nào che giấu, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm, đi đến gần, tầm mắt tại chỗ ngồi được bố trí tinh mỹ dạo qua một vòng, lại nói với thiếu nữ: « Cho tôi một chén. »
Ngữ khí ra lệnh khiến thiếu nữ không nhịn được nhíu nhíu mày, ấn tượng trong lòng đối Triệu Niệm nháy mắt tụt xuống đáy vực, lạnh lùng nói: « Nếu lá trà này trong mắt cậu là thứ rẻ tiền, nói vậy cậu cũng chướng mắt. Vẫn là không cần làm bẩn miệng ngài! »
Triệu Niệm thật không ngờ, bất quá chỉ là một người pha trà nho nhỏ cũng dám nói chuyện với gã như thế, nhướng mày, sắc mặt hoàn toàn nghiêm túc, « Cô nói cái gì? »
Bộ dáng thiếu nữ hoàn toàn không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng, « Xem ra lỗ tai cậu không được tốt lắm nha. » Hoàn toàn không hề có khí tức dịu dàng như khi nói chuyện cùng Dạ Vân Sâm như vừa rồi, bộ dáng mặt lạnh nhướng mày nói chuyện có chút giống tư thế của Thiết nương tử. Dạ Vân Sâm ở một bên nhìn xem, thầm nghĩ quả nhiên nữ sinh là loại sinh vật hay thay đổi!
Bị thiếu nữ trách móc như vậy, sắc mặt Triệu Niệm càng thêm khó coi, lâu nay làm gì có ai dám nói chuyện với gã như vậy? Lúc nói chuyện với gã đều vô cùng cung kính. Nhưng ngại đối phương là nữ sinh, gã cũng không muốn biểu hiện quá mức rõ ràng, trong lòng lại tức giận cũng chỉ có thể âm trầm nuốt ngược lại vào trong bụng.
Thiếu nữ thấy gã không nói gì, quay đầu nhìn cái chén trống rỗng trong tay Dạ Vân Sâm, lại cười tủm tỉm châm đầy cho cậu, cũng không biết phải cố ý hay không, nói rằng: « Trà của tôi chỉ pha cho người có tâm hồn thưởng thức nó. »
« Hừ! » Triệu Niệm khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực thần tình ngạo mạn nhìn bọn họ, biết rõ chính mình không được hoan nghênh lại không nguyện ý cứ như thế rời đi, nhưng cứ đứng nơi này lại càng thêm không thoải mái.
Dạ Vân Sâm khó hiểu mà liếc mắt nhìn gã một cái, đối với Triệu Niệm thường xuyên tìm mình gây chuyện phiền toái, Dạ Vân Sâm không phải là không biết nhưng cậu cũng không rõ, cậu cũng đâu có đắc tội với Triệu Niệm vì sao đối phương luôn muốn tìm mình gây chuyện chứ? Điểm này cậu thủy chung vẫn không lý giải được.
Trong lúc đôi bên giằng co, điện thoại Dạ Vân Sâm bỗng nhiên vang lên, vào lúc này gọi tới không cần nghĩ cũng biết là ai. Sáng sớm nay Cố Duệ có gọi cho cậu báo rằng hôm nay hắn có chút việc, có khả năng sẽ đến trễ một chút. Hiện tại cách thời gian vũ hội bắt đầu còn nửa tiếng phỏng chừng Cố Duệ đã đến.
Quả nhiên, cẩm lấy di động vừa thấy trên màn ảnh hiển thị chính là tên của Cố Duệ.
« Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được. » Dạ Vân Sâm buông xuống cái chén, cầm điện thoại bước nhanh đi đến góc không người, tầm mắt như bóng như hình nhìn theo phía sau bị cậu triệt để xem nhẹ.
Thiếu nữ thu hồi tầm mắt lại liền phát hiện Triệu Niệm sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm đang đưa lưng về phía bọn họ, nhịn không được nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà nhìn Triệu Niệm một hồi lâu, đột nhiên hỏi: « Còn muốn uống trà sao? »
Nghe vậy Triệu Niệm thu hồi tầm mắt, lạnh lùng mà nhìn cô một hồi, không nói gì bước đi.
Thiếu nữ nhìn theo bóng dáng căm giận rời đi của gã một hồi lâu, khóe miệng hơi hơi gợi lên một độ cung khinh thường, thấp giọng nói thầm: « Quỷ ấu trĩ! »
Dạ Vân Sâm mới vừa cúp điện thoại, trên vai đã bị nặng nề vỗ một cái, nhìn lại chính là vẻ mặt xuân ý nhộn nhạo của Trần Vũ, « Vũ hội sắp bắt đầu, chúng ta chuẩn bị đi vào thôi! »
Nụ cười trên mặt đối phương thật sự là quá mức kỳ dị, Dạ Vân Sâm nhịn không được nghi ngờ nhìn gã thêm vài lần, mới nói: « Cố Duệ còn hơn mười phút nữa mới tới, cậu vào trước đi, tôi đứng đây chờ anh ấy. »
Trần Vũ gật gật đầu, « Được rồi, tớ vào trước vậy. » Nói xong, nụ cười trên mặt gã càng thêm xán lạn, Dạ Vân Sâm buồn bực nhìn theo bóng dáng gã, Trần Vũ bay nhanh đi đến bên cạnh một nữ sinh đứng cách đó không xa, hai người nói nói mấy câu liền cùng nhau đi vào.
Cuối cùng Dạ Vân Sâm cũng hiểu được vẻ mặt vui tươi như hoa nở kia của Trần Vũ là do đâu mà ra rồi, nữ sinh vừa rồi chính là ban ủy lớp bên cạnh, Trần Vũ đã theo đuổi mấy tháng vẫn luôn không thấy suy chuyển gì, lúc này xem bộ dáng kia ắt hẳn đã được người ta đáp ứng làm bạn nhảy rồi, khó trách Trần Vũ cười tới xuân ý nhộn nhạo như thế.
Cố Duệ là một người vô cùng giữ lời hứa, mười phút sau, hắn quả nhiên đã xuất hiện trước mặt Dạ Vân Sâm, mặc chính trang, hiển nhiên là đã có thu thập tỉ mỉ qua, quét nhìn một chút, xem ra không phải bởi vì vũ hội trường học mà có vẻ tùy ý.
Thời điểm hắn chậm rãi đi tới, Dạ Vân Sâm không biết như thế nào trong lòng lại mạc danh kỳ diệu mà hiện ra một tia ngượng ngùng, ánh mắt có chút không biết nhìn hướng nào, mãi đến khi hắn đi đến trước mặt, Dạ Vân Sâm mới ngẩng đầu thật nhanh mà nhìn hắn một cái, cưỡng chế lại cảm xúc không nói rõ được trong lòng, nói rằng: « Vũ hội thật nhanh liền bắt đầu, chúng ta vào đi thôi. »
Cố Duệ thật sâu nhìn cậu một cái, mới chậm rãi gật gật đầu, hai người sóng vai nhau đi vào.
Tuy rằng vũ hội lần này là do trường học tổ chức nhưng vẫn có bài bản hẳn hoi, đại sảnh chính là lễ đường lớn trường học rất ít khi mở ra, bố trí cũng xa hoa cao điệu. Thời điểm Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ bước vào, vừa lúc nhìn thấy người chủ trì đi lên sân khấu, ngọn đèn bên trong cũng theo đó mà tối sầm xuống, tất cả ánh đèn đều tập trung về phía trên đài.
Dạ Vân Sâm đứng ở nơi ít người nhìn lên sân khấu, mới kinh ngạc phát hiện nữ chủ trì chính là thiếu nữ pha trà lúc trước, bỗng nhiên liền cảm thấy thân thể nặng nề bị đụng một cái, trở tay không kịp liền ngã sang bên cạnh, cứ tưởng rằng sẽ bị té xuống, không nghĩ tới lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cậu kinh ngạc mà ngẩng đầu, Cố Duệ nguyên bản đứng bên cạnh không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cậu, vừa vặn tiếp được thân thể cậu ngã xuống, một tay gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu, một tay khác khoát lên vai, vừa nhìn qua, tư thế hai người thật sự có chút ái muội.
Dạ Vân Sâm còn nhớ rõ tính khiết phích của Cố Duệ, nhanh chóng từ trên người hắn rời đi, giả vờ không để ý đến hai gò má nóng lên hầm hập, quay đầu nhìn về phía người vừa đụng vào người mình, lúc này dưới ánh sáng hôn ám chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một nữ sinh gầy yếu đứng ở một bên, trên mặt treo biểu tình thấp thỏm bất an, không ngừng giải thích: « Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi... »
Xem ra đối phương đích thật là bởi không cẩn thận mới đụng tới, biểu tình xin lỗi trên mặt cũng không giống như giả vờ, chính là ánh mắt hơi lóe lên, thường thường mà quét mắt liếc nhìn Cố Duệ, sau đó lại rất nhanh dời mắt đi, nhưng dời chưa tới ba giây lại nhịn không được lại nhìn Cố Duệ thêm cái nữa, khuôn mặt tái nhợt cũng hiện ra một tia đỏ ửng thản nhiên.
Dạ Vân Sâm trong lòng thở dài, bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, đối phương lại giống như không phát hiện cái gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, đối với tầm mắt nữ sinh kia hoàn toàn là bộ dáng xem nhẹ, Dạ Vân Sâm bị hắn nhìn tim đập có chút gia tốc, lại có chút không hiểu toát ra ẩn ẩn vui sướng, xem nhẹ ánh mắt mất mát cùng tiếc nuối của nữ sinh, ba xạo mà đem nữ sinh kia đuổi đi.
Nhìn bộ dáng cẩn thận mỗi bước đi của nữ sinh, Dạ Vân Sâm lại nhịn không được mà thở dài, lấy điều kiện ngoại hình của Cố Duệ, dọc theo đường đích thật là chọc ánh mắt người khác, hơn nữa khí chất cũng tốt, trách không được được nhiều người yêu thương nhung nhớ như vậy, cũng thật sự là đáng tiếc, một người ưu tú như thế, lại có bệnh không tiện nói ra.
May mà lúc bọn họ tiến vào đại sảnh tất cả ánh đèn đã tắt cho nên cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy Cố Duệ, nếu như nhìn thấy không biết toàn bộ đại sảnh có sôi trào lên không? Thời điểm mời hắn lúc trước cũng không nghĩ đến điểm này, đích thật là thất sách.
Dạ Vân Sâm một người đứng nơi đó rung đùi đắc ý suy nghĩ nửa ngày, Cố Duệ vẫn luôn đứng một bên lẳng lặng nhìn cậu, cũng không lên tiếng đánh gãy, con ngươi đen ẩn ẩn mang theo lo lắng, tâm tựa hồ biến đến mềm mại, bình tĩnh không gợn sóng, chỉ cảm thấy tầm mắt như thế nào cũng vô pháp dời khỏi người đối phương, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Người chủ trì trên đài nói một đoạn dài kết thúc, âm nhạc nhu hòa chậm rãi vang lên, càng ngày càng nhiều người lần lượt gia nhập sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ, cũng có người tản ra xung quanh, tìm được người quen tụm lại nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Trừ bỏ Trần Vũ, ở trường học Dạ Vân Sâm cũng không còn người bạn nào, vừa rồi cậu quan sát một chút, Trần Vũ đã lôi kéo nữ sinh mà gã thích đi vào sàn nhảy rồi, trên mặt treo tươi cười ngốc hề hề, đúng là một bộ mặt si tình, Dạ Vân Sâm chỉ nhìn trong chốc lát, thật sự là có cảm giác không nhẫn tâm nhìn thẳng, yên lặng mà thu hồi tầm mắt, chỉ muốn thôi miên chính mình dặn lòng là không quen biết đối phương.
Không khí càng ngày càng tốt, người khiêu vũ cũng càng ngày càng nhiều, nhưng trong sàn nhảy đều là một nam một nữ, hoàn toàn không nhìn thấy hai người đàn ông khiêu vũ ở bên trong. Dạ Vân Sâm hậu tri hậu giác nghĩ một chút, nhất thời có chút xấu hổ, cậu nhìn Cố Duệ, phát hiện hắn đang nhìn chính mình, có chút ngại ngùng mà khụ khụ, nói: «... Hình như là không có cặp nam nam nào khiêu vũ, nếu không chúng ta đi dạo một chút? »
Lúc trước cũng không nghĩ tới điểm này, chỉ nghĩ muốn mời một người bạn nhảy, lại không nghĩ đến cậu cùng Cố Duệ đều là nam, mà cậu sẽ không nhảy bước nữ, cũng không thể để Cố Duệ nhảy chứ? Huống hồ nhìn khí thế của Cố Duệ, cũng không giống như sẽ nhảy bước nữ...
Cố Duệ nhìn nhìn sàn nhảy, lại nhìn nhìn thần tình xấu hổ của Dạ Vân Sâm, ngược lại rất ít khi nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt cậu, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy thú vị, dừng một chút, mới khẽ gật đầu.
Dạ Vân Sâm nhất thời nhẹ nhàng thở ra, liền mang theo Cố Duệ đi đến nơi có ít người. Cố Duệ không nói lời nào đi bên cạnh cậu, tầm mắt thường thường dừng trên mặt Dạ Vân Sâm. Đại khái là muốn tạo ra bầu không khí tốt đẹp, ngọn đèn màu vàng trong đại sảnh vẫn luôn mang điểm ấm áp ái muội, có chút hôn ám, phối hợp với âm nhạc nhu hòa, bầu không khí đích thật rất thích hợp hoa tiền nguyệt hạ.
Đại lễ đường này là lần đầu tiên Dạ Vân Sâm đến, bên trong chứa được rất nhiều người, người đến người đi, Dạ Vân Sâm mang theo Cố Duệ đi nửa ngày, hai người nhiều lần thiếu chút nữa tách ra. Tại khi Cố Duệ lại một lần dừng lại chờ Dạ Vân Sâm theo kịp, Cố Duệ bỗng nhiên vươn tay nắm lấy tay Dạ Vân Sâm.
Dạ Vân Sâm kinh ngạc mà ngẩng đầu, lại chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lúc quay đi của Cố Duệ, trước sau như một lãnh đạm, thản nhiên nói một câu: « Đi thôi. »
«... Ân! » Dạ Vân Sâm đuổi kịp cước bộ của hắn, theo bản năng mà vươn ra một bàn tay khác sờ sờ hai má mình, hơi hơi có chút nóng lên, lại hạ mắt nhìn nhìn tay hai người đang nắm cùng một chỗ, nhiệt độ lại càng tăng cao. Tay Cố Duệ thật ấm, cùng con người hắn rất không giống nhau, một chút cũng không lạnh, ngón tay thon dài hữu lực, thời điểm nắm tay cậu khiến cậu khó hiểu mà mang cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây, tầm mắt cậu nhịn không được mà dao động bất định nhìn tới nhìn lui, nhưng lại không dám nhìn hướng tay hai người đang nắm lấy nhau, tổng cảm giác mình càng ngày càng không bình thường.
Trong lòng mơ mơ hồ hồ hiện ra ý nghĩ như vậy, còn chưa kịp nghĩ lại chung quanh liền biến đến vô cùng an tĩnh, vừa nhấc đầu mới phát hiện Cố Duệ đã dẫn cậu đi ra bên ngoài, gió đêm mát mẻ từ từ thổi tới, thoáng làm nhiệt độ trên mặt cậu hạ đi chút chút.
« Xin lỗi a. » Dạ Vân Sâm vẫn là có chút ngại ngùng, là cậu mời đối phương lại đây, nhưng lại giống như không thể hảo hảo chiêu đãi đối phương vậy, điều này làm cho cậu rất băn khoăn, « Anh nhất định cảm thấy rất nhàm chán... » Cậu có chút uể oải, thời gian một buổi tối đối với loại người bận rộn như Cố Duệ cũng rất quý giá, mắt thấy liền do cậu mà lãng phí mất rồi.
Cố Duệ nói: « Sẽ không. »
Dạ Vân Sâm có chút vui vẻ, lại có chút áy náy, thở dài nói: « Sớm biết vậy tôi đã mời người khác. »
Mâu quang Cố Duệ trầm xuống, môi mỏng hơi hơi nhếch, « Cậu tính mời ai? »
Dạ Vân Sâm cũng không nhận thấy hắn không thích hợp, thở dài nói: « Người có thể mời quá ít, loại vũ hội này vì cái gì nhất định bắt tôi tham gia chứ? »
Sắc mặt Cố Duệ hơi tái, nhưng đôi môi lương bạc vẫn hơi mím lại, con ngươi đen mị mị, âm thanh lạnh lùng nói: « Tôi không thấy nhàm chán. »
« A? » Dạ Vân Sâm ngẩng đầu, nhìn hắn không thể lý giải, nói: « Không phải anh luôn rất ít tham gia các hoạt động như vầy sao? » Chẳng lẽ không phải bởi vì cảm thấy các hoạt động đó rất nhàm chán mới không tham gia sao?
Hắn đích thật là sẽ không tham gia các hoạt động đó, ánh mắt Cố Duệ phức tạp mà nhìn cậu một cái: «...Ân. »
Dạ Vân Sâm rất hiểu ý, « Loại hoạt động như này, về sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa. »
Cố Duệ: «... »
Ý tứ ẩn chứa bên trong lời nói của Cố Duệ Dạ Vân Sâm một chút cũng không rõ ràng, Cố Duệ cũng buông tha, hắn vốn không phải loại người sẽ đi giải thích này nọ, vì thế đề tài này cứ như vậy liền dừng lại.
Hai người một đường đi tới, người bên ngoài tất nhiên sẽ ít hơn người bên trong, căn bản cũng không cần lo lắng sẽ có người bắt gặp bọn họ. Nhưng hai người lại giống như đã quên, ai cũng không chủ động nhắc tới hai người vẫn còn nắm tay lẫn nhau, trong lúc khó được ăn ý như vậy, hai người liền cứ vậy mà dắt tay nhau chậm rãi đi tới.
Gió đêm thổi qua, mang theo khí tức đêm hè, cây cối chung quanh theo gió đêm nhẹ nhàng lay động, giống như là cùng bọn họ chào hỏi, ánh trăng xuyên qua khe hở trên lá cây chiếu rọi xuống mặt đất, tạo thành các bóng râm loang lổ.
Bầu không khí an tĩnh tốt đẹp lại không thể duy trì bao lâu, khi bọn họ đi đến một góc hôn ám, bỗng nhiên chợt nghe thấy một đạo thanh âm mang theo khinh thường: « Bất quá chỉ là một đứa con riêng không thể gặp người, liền tính gả vào Cố gia cũng chẳng có gì thay đổi, cậu còn thật sự nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ bay lên hóa thành phượng hoàng sao? »
Thanh âm rất quen thuộc, ngữ khí qua nhiều năm như vậy Dạ Vân Sâm không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, cho nên cậu lập tức liền nhận ra đây là tiếng của người chị cùng cha khác mẹ Dạ Tư Viện, mà đứa con riêng trong miệng cô ta không cần nghĩ cũng biết là đang nói tới ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...