Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Edit: Thủy Tích

Dạ Vân Sâm không phải người sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện, thấy Cố Duệ vẫn luôn chuyên chú vào đống văn kiện trên tay, cậu cũng liền yên tâm thoải mái không nói gì, thu hồi tầm mắt nhìn Cố Duệ, cậu không chút để ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Phía trước, lái xe cùng trợ lý lại càng trầm mặc, trong lúc nhất thời, trong xe an tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Không biết qua bao lâu, Cố Duệ rốt cục cũng khép lại văn kiện, tầm mắt lãnh đạm dừng ở trên người Dạ Vân Sâm, thanh tuyến trước sau như một lạnh lùng, "Hôn lễ định tại ba tháng sau, hy vọng cậu sớm chuẩn bị." Giọng điệu giải quyết việc chung, thay vì nói cùng bạn đời tương lai bàn bạc chuyện hôn lễ, chi bằng nói là cùng đối thủ đàm phán.

Nguyên bản Dạ Vân Sâm đang nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Cố Duệ, ngây ra một lúc mới kịp phản ứng, quay đầu liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, gương mặt vô cảm gật đầu, "...Tôi biết." Ba tháng sau? So với dự đoán của cậu có hơi sớm hơn một chút, bất quá cũng không quan hệ gì, dù sao không quản sớm hay muộn cũng vẫn phải kết hôn.

"Ân." Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, bởi vì thái độ hợp tác của Dạ Vân Sâm, con ngươi lãnh đạm hiện lên một một tia vừa lòng. Khi Cố phu nhân giúp hắn thu xếp hôn sự, tuy là hắn không phản đối, nhưng trong lòng vẫn là không muốn gặp phải một người bạn đời phiền toái. Lấy ba lần gặp mặt Dạ Vân Sâm, bạn đời tương lai này của hắn là người an tĩnh, không thích nói nhiều, thường chắc cũng không gây chuyện phiền toái đi, chỉ cần điểm này hắn đã cảm thấy thực vừa lòng.

Dạ Vân Sâm cũng không biết những ý tưởng đó trong lòng hắn, bởi Cố Duệ lãnh đạm, cậu cũng không có nhiều nhiệt tình, huống hồ, tràng hôn sự này của cậu cùng Cố Duệ chính là lập nên từ một cuộc giao dịch, điểm này trong lòng mọi người vô cùng rõ ràng.

"Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều việc phải chuẩn bị cho hôn lễ cần cậu đến phối hợp, cho nên trước hôn lễ hy vọng cậu sẽ tận lực bớt ra chút thời gian."

"Tôi biết." Dạ Vân Sâm gật đầu đáp ứng, tuy rằng đối với việc chuẩn bị cho hôn lễ cần phải làm cái gì cậu cũng không biết, bất quá nếu Cố Duệ đã mở miệng cậu cũng không có lý do để từ chối. Nghĩ vậy, cậu quay đầu liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Vậy còn anh?"


Cố Duệ rõ ràng sửng sốt một chút, đối với câu hỏi của cậu cũng có chút bất ngờ, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tôi cũng sẽ cố bớt chút thời gian."

"A." Biểu tình Dạ Vân Sâm có chút thả lỏng, nghiêm túc nói rằng: "Có anh ở, tôi cũng an tâm." Ý của cậu là chỉ việc này cậu đều không hiểu, nếu một đương sự khác cũng có mặt, mọi chuyện liền có thể thương lượng với nhau, lại không nghĩ rằng lời này dừng trong tai người ngoài lại có một tầng ý nghĩa khác.

Tầm mắt Cố Duệ dừng trên người cậu một lúc lâu, như là nghiên cứu xem ý tứ trong lời nói vừa rồi, hơn nửa ngày mới thu hồi tầm mắt. Mà trợ lý ngồi trên ghế phó lái cũng quay đầu nhìn cậu một cái, trong mắt kinh ngạc, cười trêu ghẹo: "Tam thiếu chính là tính toán nhàn hạ sao?"

"Ân?" Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, đối với ý tứ trong lời nói của gã không hiểu lắm, nghiêm trang chững chạc trả lời: "Tôi không nghĩ muốn nhàn hạ."

Trợ lý cười cười, liền quay đầu đi, trong lòng có chút không cho là đúng. Xem ra vị Cố gia Đại thiếu phu nhân này cũng là một con người thô thiển, nhanh vậy đã nói ra lời nói lấy lòng Đại thiếu gia, lời nói này mang loại tín nhiệm vô điều kiện. Còn tưởng người mà Cố phu nhân ngàn chọn vạn tuyển sẽ so với những người muốn ôm đùi trước kia tốt hơn một chút, ai dè kỳ thật cũng cùng một loại người.

Dạ Vân Sâm nhíu nhíu mày, hơi buồn bực mà nhìn thân ảnh trợ lý, không rõ lời vừa rồi cậu nói có chỗ gì kỳ lạ. Cậu quay đầu nhìn Cố Duệ, muốn hỏi hắn một chút vừa rồi bản thân có nói gì sai nhưng suy nghĩ nửa ngày cuối cùng lại đem lời nói nuốt trở vào. Mà lúc này, xe rốt cục ngừng lại.

Quảng trường trang sức Quốc tế, trung tâm đá quý lớn nhất B thị.

Xe mới dừng lại, người tiếp khách đứng trước cửa đã lập tức tiến lên mở cửa giúp họ, Dạ Vân Sâm chui ra khỏi xe, cùng người tiếp khách gật đầu, ngẩng đầu liền thấy Cố Duệ đứng phía trước chờ cậu, vội vàng bước nhanh qua. Cố Duệ chờ cậu đến gần mới xoay người đi vào, dọc theo đường đi, Dạ Vân Sâm thủy chung duy trì khoảng cách nửa bước phía sau Cố Duệ.


Đi vào, đứng trước cửa đã có giám đốc tiêu thụ chào đón. Trong tiệm phỏng chừng vừa trải qua một trận sắp xếp lại, trừ bọn cậu ra chỉ còn có giám đốc tiêu thụ. Giám đốc tiêu thụ liền dẫn bọn cậu đến phòng VIP, mặt khác liền sai người nhanh chóng đem đồ vật đã chuẩn bị tốt đến đây.

"Cố tiên sinh, đây là thứ mà lần trước đã nói qua với ngài, thiết kế mới nhất của đại sư Stephen, độc nhất vô nhị trên thế giới, chỉ có một đôi này." Giám đốc tiêu thụ nụ cười nhanh chóng biến thành đóa hoa cúc, thanh âm lại càng ngọt ngào.

Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, cũng không có vươn tay tiếp nhận đôi nhẫn giám đốc tiêu thụ đưa tới, mà ý là bảo đưa cho Dạ Vân Sâm: "Cậu xem một chút có hợp không?" Ngữ khí bình thản, rất có bộ dáng nếu không thích liền đổi đôi khác.

Dạ Vân Sâm nhịn không được thoáng xấu hổ một chút. Đại sư Stephen là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong và ngoài nước. Những tác phẩm do ông ấy thiết kế ra đều có giá trên trời nhưng trước giờ vẫn là cung không đủ cầu, bởi vì tác phẩm của ông vĩnh viễn chỉ có một, vả lại cho tới bây giờ chỉ bán cho người ông nguyện ý bán, càng khiến người có được kiệt tác của ông thêm tự hào.

Đôi nhẫn này đã cho thấy đại sư Stephen chính là vì hôn sự của Cố gia Đại thiếu mà thiết kế, để ăn mừng Cố gia Đại thiếu đi vào phần mộ hôn nhân.

Không nghĩ một tác phẩm của đại sư nổi tiếng mà mọi người đều ao ước, đến Cố Duệ lại biến thành giống như mấy thứ trang sức bình thường.

Giám đốc tiêu thụ cũng có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng là người làm trong mảng tiêu thụ, rất hiểu cách nhìn sắc mặt người mua, nhìn vào Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ liền rõ ràng ai mới là người quyết định, chỉ cần một cái gật đầu của Dạ Vân Sâm giao dịch này sẽ thành giao. Vì thế, nụ cười càng thêm ngọt ngào, đem đôi nhẫn đưa đến trước mặt Dạ Vân Sâm: "Ngài có thể đeo thử nó một chút."


"...Hảo, cảm ơn." Tay giám đốc tiêu thụ cơ hồ đã duỗi đến trước mặt mình, giơ lâu như vậy giữa không trung phỏng chừng tay đều mỏi, làm khó cô còn có thể bảo trì nụ cười ngọt ngào, trong lòng Dạ Vân Sâm vô cùng bội phục đồng thời nhanh chóng vươn tay nhận lấy.

Bởi vì để hai người đàn ông đeo, đôi nhẫn được thiết kế đến có chút đơn giản hào phóng, cũng không mang cảm giác đặc biệt hoa lệ, nhìn qua phá lệ thoải mái. Nhẫn bạc với hoa văn tinh xảo, nhìn vào bên trong, hai chiếc nhẫn đều có khắc ký tự, nhìn kỹ, không ngoài ý muốn phát hiện là tên viết tắt của hai người.

Quả nhiên là đôi nhẫn đặc biệt vì hôn sự của hai người mà thiết kế.

Dạ Vân Sâm vừa nghĩ, theo bản năng cầm lên chiếc nhẫn hơi nhỏ hơn trong hai chiếc đeo vào ngón áp út tay phải của mình, thế nhưng lại thập phần vừa khít.

Giám đốc tiêu thụ thấy cậu kinh ngạc mà hai mắt hơi hơi trừng lớn, cười một chút, nói: "Trước khi thiết kế, đại sư Stephen có cùng Cố tiên sinh hỏi lấy kích cỡ ngón tay của Dạ tam thiếu."

Dạ Vân Sâm quay đầu nhìn về phía Cố Duệ, lại phát hiện lực chú ý của hắn không ở trong này, biểu tình trên mặt như trước lạnh lùng, hơi hơi hạ mắt, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ gõ bàn, tựa hồ đang trầm tư.

Trợ lý đứng ở một bên ngược lại lập tức giải thích, "Trên tư liệu Dạ Đại tiểu thư đưa qua có." Gã vừa nói như thế, Dạ Vân Sâm liền có chút ấn tượng, Dạ Tư Viện hình như có đi tìm cậu muốn biết một số thứ.

Vừa dứt lời, Cố Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Vân Sâm, thản nhiên hỏi: "Đôi nhẫn như thế nào?"

Dạ Vân Sâm gật đầu, "Không tồi." Cậu không có sự ham thích đặc biệt đối với trang sức nhưng đối với đôi nhẫn do đại sư Stephen thiết kế thực thích, nhịn không được liền muốn giữ lại.


"Ân." Cố Duệ gật gật đầu, dường như đối với đáp án này cũng không ngoài ý muốn, "Liền lấy cái này."

"Hảo, mời đợi một chút." Giám đốc tiêu thụ vui vẻ ra mặt mà đi ra phía sau đóng gói, trợ lý theo cô đi tính tiền. Vì thế trong phòng VIP chỉ còn lại hai người không có gì để nói. Mà ngay tại khoảng không gian an tĩnh một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy này, bỗng nhiên một thanh âm "Lộc cộc lộc cộc" vang lên.

Đối với tầm mắt Cố Duệ, vẻ mặt Dạ Vân Sâm vô cùng bình tĩnh: "Giữa trưa ăn hơi ít." Nếu như trên mặt cậu không nổi lên hai mạt hồng phấn thì bộ dáng bình tĩnh kia có thể khiến người khác không có suy nghĩ nhiều.

Cố Duệ còn chưa nói gì, một thanh âm còn lớn hơn lúc nãy lại vang lên.

Dạ Vân Sâm: "..." Cậu nhớ tới nguyên nhân lúc trưa mình ăn ít, là vì Trần Vũ vẫn luôn truy vấn khiến cậu không có khẩu vị, vì thế yên lặng đem chuyện này tính lên trên đầu Trần Vũ.

Từ trung tâm trang sức đi ra, trợ lý vốn chuẩn bị dựa theo kế hoạch ban đầu phân phó lái xe đưa Dạ Vân Sâm trở về bỗng nhiên nhận được một chỉ thị, tìm một địa điểm dùng cơm ở gần đây.

Trợ lý khó nén kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, đáng tiếc Cố Duệ đã an ổn ngồi trên xe, Dạ Vân Sâm mặt đỏ hồng không lên tiếng cũng theo Cố Duệ ngồi vào sau xe.

Trợ lý: "..." Ai có thể nói cho gã biết chuyện gì xảy ra không? Cố tổng có bệnh khiết phích nghiêm trọng không bao giờ ăn cơm bên ngoài thế nhưng đề xuất tìm một địa điểm dùng cơm ở gần đây?

Đây quả thật so với thiên đại hồng thủy càng dọa người hơn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui