Quá giống.Người đàn ông sử dụng thẻ tín dụng của Tông Anh để thanh toán trong siêu thị
của bệnh viện, người trong tấm ảnh cũ của gia đình và người trước mắt
này, cực kỳ giống.
Kiểu giống này không phải chỉ là tương đồng về mặt mũi, mà là tất cả, còn đáng sợ hơn.
Thịnh Thu Thật thậm chí không ngờ sẽ gặp lại anh ta, nhưng bây giờ người này đang đứng đối diện, cách anh… Không đến một mét.
Ngọn đèn trắng loá trên trần đại sảng khoa khám khẩn cấp chiếu lên mặt Thịnh Thu Thật, để lộ sự giật mình của anh.
Đối mặt với câu hỏi thăm dò như chất vấn của Thịnh Thu Thật, mặc dù Thịnh
Thanh Nhượng chưa rõ nguyên cớ, nhưng chung quy vẫn thận trọng đáp: “Tôi là bạn của Tông Anh.” Đồng thời cố gắng lảng sang chuyện khác: “Xin hỏi tình trạng hiện tại của cô ấy sao rồi? Đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Nghe anh nhắc tới Tông Anh, Thịnh Thu Thật lập tức lấy lại tinh thần, nhưng
rõ ràng không định dừng cuộc truy vấn ngay lúc này, nhanh chóng điều
chỉnh tư thế cầm bút, nói: “Giấy tờ này cần thông tin của anh, xin hỏi
anh tên gì?”
Suốt thời gian qua, Thịnh Thanh Nhượng luôn cảnh giác với người ở thời đại này, ngoại trừ Tông Anh, anh không để lộ thân
phận, kể cả tên, cho bất kỳ ai.
Nhìn vào mắt Thịnh Thu Thật, nhanh chóng đưa mắt nhìn bảng kê khai trong tay đối phương, anh ngước mắt lên tổng kết: “Hình như cũng không cần thông tin của tôi.”
Thịnh Thu
Thật bỗng thu lại phiếu khám bệnh, nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, nói:
“Anh trông rất quen mắt, hình như trước kia tôi đã từng gặp anh, tôi là
sư huynh của Tông Anh, chào anh…”
Nói xong, anh vươn tay ra một
cách hữu hảo, Thịnh Thanh Nhượng thu hết sự thay đổi trong thần thái của anh vào đáy mắt, lại nhìn thẻ công tác trên ngực anh, hỏi ngược lại:
“Anh gặp tôi trong cửa hàng của bệnh viện đúng không? Trí nhớ của anh
tốt thật đấy, bác sỹ Thịnh.”
Thịnh Thu Thật không ngờ đối phương
cũng nhớ, còn cất lời tán dương, anh suýt không biết nên đáp lại thế
nào, nhưng anh vẫn cố gắng tiếp tục đề tài này: “Hôm đó anh tính tiền
bằng thẻ tín dụng của Tông Anh, tôi liền để ý mấy lần.”
Nghe anh
kể đến đây, Thịnh Thanh Nhượng đã đoán được một chút manh mối, vị “khách không mời” đến chung cư 699 đêm đó, khi ấy anh đang tắm, Tông Anh ra
đón người này.
Nếu anh đoán không nhầm, vị khách này chính là Thịnh Thu Thật.
Hôm đó họ thậm chí còn nhắc tới Thanh Huệ, nguyên văn là: “Ý em là bà Thịnh sao? Bà là mẹ nuôi của ông anh.”
Vì vậy, người này là cháu của đứa trẻ Thanh Huệ nhận nuôi?
Trong đầu chợt hiện lên ý niệm kỳ diệu về thời gian nối liền, Thịnh Thanh
Nhượng lập tức vươn tay ra, vô cùng lịch sự bắt tay đối phương một cái.
Thịnh Thu Thật thu tay lại, cụp mắt xuống, lưu ý thấy chân Thịnh Thanh
Nhượng, anh đi một đôi giày Derby cỡ 42 hoặc 43 – chính là đôi giày mà
anh trông thấy trước cửa nhà Tông Anh đêm đó.
Quan hệ của hai người đã thân mật đến mức này, vị tiên sinh không biết tên này rốt cuộc là gì của Tông Anh?
Ngay khi Thịnh Thu Thật định thăm dò sâu hơn, y tá lại đến, thúc giục anh đi xem phim chụp x-quang, Tiết Tuyển Thanh cũng hoả tốc chạy tới.
Cô nhận ra Thịnh Thu Thật, mở miệng liền hỏi: “Tình trạng hiện tại sao rồi? Tông Anh đang ở đâu?”
Thịnh Thu Thật nói bằng giọng khách quan: “Đưa đến kịp thời, cá nhân anh cho
rằng không có vấn đề gì lớn, nhưng tình hình cụ thể còn phải đợi kết quả hội chẩn, dù sao…”
Tiết Tuyển Thanh nào có kiên nhẫn nghe anh
dong dài, bỗng nhiên đoạt lấy phiếu khám bệnh trong tay anh, nhìn từ đầu tới đuôi, một chữ cũng không bỏ sót.
Đọc xong, cô nín một hơi,
trả bệnh án lại cho anh, xoay người hận không thể tìm bao cát đấm đá một hồi, cuối cùng chỉ đưa tay vỗ mạnh vào hàng ghế cạnh tường, chấn động
đến mức đứa bé ngồi trên chiếc ghế gần ngoài cùng khóc oà lên.
Lòng bàn tay Tiết Tuyển Thanh đỏ bừng, vừa đau vừa tức, suốt hai tháng qua,
Tông Anh vẫn giấu giếm cô, bị bệnh tại sao phải chịu đựng một mình? Rốt
cuộc làm thế nào mà chịu được?!
Đứa bé khóc to, trong phòng cấp cứu người ra người vào, người lớn vội chạy tới bế đứa bé đi, ghế dài lập tức trống rỗng.
Tiết Tuyển Thanh ngồi phịch xuống, ngẩn người nhìn bức tường trắng phía đối diện.
Cô đại khái vừa từ đơn vị chạy đến, đồng phục cũng chưa kịp thay, tóc ngắn thoạt nhìn đã hai ba ngày chưa gội, mắt thâm quầng đầy mỏi mệt, ánh mắt mất tiêu cự, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, vô thức lấy hộp thuốc
lá ra khỏi túi áo.
Lúc này, y tá lại tới giục Thịnh Thu Thật, sau
khi anh đi, cô lập tức quay sang nhìn Tiết Tuyển Thanh, nhắc nhở: “Đồng
chí cảnh sát, ở đây không được hút thuốc, muốn hút thì ra ngoài.”
Tiết Tuyển Thanh lập tức nhét bao thuốc lá nhét vào túi, vừa ngẩng đầu,
trông thấy Thịnh Thanh Nhượng, cô cố gắng ổn định tâm trạng lo âu hỏi:
“Anh đến lâu chưa?”
Thịnh Thanh Nhượng trả lời: “Khoảng nửa tiếng.” Ngập ngừng một lát, anh hỏi: “Tông Anh có người thân nào để liên lạc không?”
Tiết Tuyển Thanh không do dự đáp bốn chữ: “Có cũng như không.”
Từ trước đến nay, đám người nhà họ Tông đâu thèm để ý xem Tông Anh sống ra sao, còn mấy người họ hàng bên nhà mẹ cô cũng ở ngàn dặm xa xôi, không
phải lựa chọn tốt nhất để liên lạc trong trường hợp khẩn cấp.
Mấy năm qua, cột người để liên hệ trong trường hợp khẩn cấp của Tông Anh chỉ có một – Tiết Tuyển Thanh.
Thịnh Thanh Nhượng từ bỏ ý định gọi người nhà cô đến.
Nhưng lúc này y tá lại gọi: “Mời người nhà chị Tông Anh đến làm thủ tục.”
Nghe thấy tiếng gọi, Thịnh Thanh Nhượng quay đầu lại, Tiết Tuyển Thanh cũng đã đứng dậy đi đến quầy y tá.
Thịnh Thanh Nhượng chỉ có thể đứng từ xa nhìn Tiết Tuyển Thanh trình giấy
chứng nhận trước quầy, điền giấy thanh toán viện phí, mà anh, ở thời đại này, anh không có thân phận, không có mối quan hệ, cũng không đủ tiền,
những chuyện có thể làm vì Tông Anh thật sự quá ít.
Làm thủ tục
xong xuôi, Tiết Tuyển Thanh đứng chờ trong hành lang, mãi đến khi y tá
nói với cô “Hội chẩn không ra kết quả nhanh như vậy đâu, chị không cần
đứng đây chờ, sẽ cản trở lối đi”, lúc này cô mới xoay người, đi đến chỗ
Thịnh Thanh Nhượng.
Thịnh Thanh Nhượng hỏi cô: “Còn phải đợi bao lâu?”
Tiết Tuyển Thanh vừa nói vừa đi ra ngoài: “Sau đây phải chuyển đến khoa giải phẫu thần kinh, họ nói đến lúc đó sẽ thông báo.” Cô không quay đầu lại, chỉ mải tiến về phía trước, lúc ra ngoài cửa, đối diện với một chiếc xe cứu thương lái vào cửa, nó đột ngột dừng lại, trong tiếng thúc giục
liên tiếp “Xin tránh đường, xin tránh đường…”, cửa khoa khám gấp người
đến người đi nhường ra khoảng trống, đón bệnh nhân cấp cứu mới.
Tiết Tuyển Thanh và Thịnh Thanh Nhượng cũng tránh sang một bên, chờ tiếng
còi ngừng nghỉ, ngoài cửa một lần nữa lấy lại trật tự, Tiết Tuyển Thanh
hơi ngả ra đằng sau, dựa lưng vào tường, lấy bao thuốc lá và bật lửa ra, ngón cái nhấn một cái, một tiếng “cạch” vang lên, ngọn lửa màu lam sẫm
sáng lên trong bóng đêm.
Cô châm thuốc, cúi đầu hít sâu một hơi, khói thuốc đi xuống phổi, lại chậm rãi bay ra từ xoang mũi.
“Mấy năm trước tôi cũng đưa Tông Anh tới khoa khám khẩn cấp như thế này.” Cô đột nhiên lên tiếng, khói thuốc bị bóng đêm pha loãng: “Thời gian trôi
qua quá nhanh.”
Thịnh Thanh Nhượng cảm nhận được sự thay đổi tâm
trạng tế nhị qua giọng nói của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, thận trọng
hỏi: “Tôi có thể biết lý do không?”
“Vì một sự cố.” Tiết Tuyển
Thanh nhíu chặt mày, mím chặt môi, nhưng đôi môi bất giác run khẽ vì
kiềm chế nỗi bất an mà hồi ức mang lại, bởi vậy lại cúi đầu hút thuốc.
Sự cố? Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên nhớ đề tài họ từng tán gẫu trong đêm sinh nhật Tông Anh.
Khi đó anh hỏi cô vì sao không còn là bác sỹ nữa, cô trả lời rằng: “Đã xảy ra một sự cố.”
Anh lại hỏi cô thích môn thể thao gì, cô nói: “Leo núi.”
Liên tưởng tới sự thay đổi nét mặt rất nhỏ khi Tông Anh trả lời, Thịnh Thanh Nhượng hỏi Tiết Tuyển Thanh: “Vì leo núi sao?”
Tiết Tuyển Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh biết ư?”
Thịnh Thanh Nhượng lắc đầu: “Không, tôi chỉ đoán thôi.” Anh ngập ngừng rồi
nói: “Tông tiểu thư bị thương ở tay trong qua trình leo núi, không thể
lên bàn mổ nên mới đổi nghề ư?”
Nghe anh nói xong, Tiết Tuyển Thanh nhanh chóng cúi đầu rít mấy hơi, động tác chứa đầy lo âu và phiền muộn.
Cô liên tục phủ định: “Không, không phải vậy…” Nói xong cô đột nhiên ngẩng đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc, nói tiếp: “Hôm đó là lần cuối cùng Tông
Anh đi cùng đội, nói leo nốt lần này rồi bỏ, bởi leo núi tạo áp lực rất
lớn lên đốt ngón tay, hết sức mỏi tay.
Phẫu thuật ngoại khoa yêu
cầu vô cùng cao về sức chịu đựng và khả năng giữ vững tay, tay của bác
sỹ khoa giải phẫu thần kinh đặc biệt quý giá.
Cô ấy thích khoa giải phẫu thần kinh từ đáy lòng, có lẽ lựa chọn này là tất yếu.”
Tiết Tuyển Thanh giải thích một lượt, nói xong lại cúi đầu hút hai hơi thuốc mới rồi nói tiếp: “Tôi còn nhớ, hôm đó thời tiết rất đẹp. Trời vừa đổ
mưa, không khí vô cùng trong lành, chúng tôi chọn con đường như mọi lần. Độ khó của con đường này vừa phải, tôi đã leo rất nhiều lần, vô cùng
quen thuộc, chỗ nào khó tôi đều biết rất rõ.”
Lời kể của cô bắt
đầu hơi mất trật tự: “Vì quá quen thuộc, mọi người lại kích vào nên tôi
liền bỏ đai bảo vệ, nhưng không khéo là chân tôi bị chuột rút, mặc dù
trên vách đá có móc treo…”
Mặt Tiết Tuyển Thanh bị khói thuốc bao
phủ, sau phút im lặng khá dài, khói thuốc đã tản đi, giọng cô trở nên uể oải: “Tông Anh đã cứu tôi, nhưng lại bị thương ở tay.”
Nghe đến đó, Thịnh Thanh Nhượng nhớ tới dáng vẻ của Tông Anh khi nói “một sự cố”.
Tiết Tuyển Thanh thở dài: “Tổn thương hết sức nghiêm trọng, sonh khi đó cô
ấy rất lạc quan về khả năng hồi phục, nhưng thời gian hồi phục quá dài,
đợi đến lúc các hạng mục kiểm tra đều bình thường, cô ấy lên bàn mổ. Ca
bệnh kia hết sức phức tạp, hệ số nguy hiểm rất cao, phương án chuẩn bị
nhiều, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Lúc đó huyên náo rất lớn, không rõ
người nhà bệnh nhân nghe được từ đâu chuyện cô ấy từng bị thương, lôi
chuyện này ra chỉ trích cô ấy và bệnh viện, chất vấn tại sao lại để bác
sỹ như vậy lên bàn mổ.
Cô ấy giam mình một tháng, một tháng sau
tôi đến tìm cô ấy, trên bàn cô ấy để một chồng sách, nói muốn thi lại,
còn bảo tôi ‘Không có con đường không đi được, chỉ cần muốn, chung quy
sẽ có cách’.”
Tiết Tuyển Thanh nói, tiếp tục châm một điếu thuốc
khác, Thịnh Thanh Nhượng thay cô tổng kết: “Vì thế cô dẫn Tông Anh vào
ngành, cô ấy và cô trở thành đồng nghiệp.”
“Phải.” Kể xong toàn bộ câu chuyện, giọng Tiết Tuyển Thanh bình tĩnh hơn, chỉ có ngón tay kẹp
điếu thuốc vẫn không ngừng run rẩy: “Cô ấy rất thông minh, chịu khó,
năng lực lĩnh hội rất tốt, làm việc ổn thỏa, chuyên tâm, tại một số
phương diện thậm chí còn chuyên nghiệp hơn chúng tôi.”
Theo lời kể của cô, Thịnh Thanh Nhượng chìm vào dòng hồi tưởng, trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ tập trung làm việc của Tông Anh, hình ảnh xuất hiện cuối
cùng là khuôn mặt trông nghiêng của cô khi đứng lẻ loi ngoài ban công
hút thuốc.
Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên dừng suy nghĩ, hỏi Tiết Tuyển Thanh: “Tông tiểu thư bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”
Tiết Tuyển Thanh búng tay phủi tàn thuốc, nói: “Lần đầu tiên đến hiện trường vụ án liền thấy thi thể hư thối mức độ cao, mùi quá khó ngửi, hơn nữa
hôm đó liên tục làm việc trong thời gian dài, quần áo cũng không kịp
thay, cộng thêm thay ca mệt mỏi, cô ấy bắt đầu hút thuốc. Mấy năm qua
đi, ít nhiều có chút nghiện thuốc lá, nhưng gần đây tôi không thấy cô ấy hút mấy, có vẻ cô ấy muốn cai.” Nói đến đây, Tiết Tuyển Thanh nhớ tới
bệnh án vừa xem qua: “Đại khái là vì bị bệnh.”
Tiết Tuyển Thanh
hiểu mâu thuẫn của Tông Anh, một mặt cô khát vọng phẫu thuật thuận lợi,
mặt khác lại lo phẫu thuật thất bại nên muốn chuẩn bị toàn bộ hậu sự ổn
thoả trước khi phẫu thuật.
Thịnh Thanh Nhượng hỏi: “Tôi có thể biết tình trạng bệnh của Tông Anh không?”
Tiết Tuyển Thanh xoay người lại, vẻ mệt mỏi trong giọng nói càng thêm rõ ràng, thở dài bất đắc dĩ: “Anh tự hỏi cô ấy đi.”
Vừa dứt lời, di động của cô đổ chuông – y tá ở quầy khám khẩn cấp gọi tới.
Y tá nói: “Khoa giải phẫu thần kinh đã đón bệnh nhân đi, chuyển sang nơi khác ngay bây giờ, chị tới một chuyến.”
Tiết Tuyển Thanh cúp điện thoại, nhanh chóng quay vào, Thịnh Thanh Nhượng đi theo sau.
Từ toà nhà khu khám khẩn cấp đến khoa giải phẫu thần kinh, Tông Anh vẫn đang ngủ say.
Sau khi dàn xếp mọi việc xong xuôi, đồng hồ treo tường trong hành lang
phòng bệnh đã chạy qua 0 giờ, con số đỏ rực hiển thị “00:00:05”, ngoài
phòng bệnh, nhà nhà cũng dần tắt đèn.
Đêm dần sâu, đến hơn năm giờ sáng, Tiết Tuyển Thanh đột nhiên nhận được điện thoại của đơn vị nên
phải ra ngoài, lúc này Thịnh Thanh Nhượng đang tựa vào gường bệnh ngủ,
đột nhiên phát hiện Tông Anh hơi động đậy, anh vội đứng dậy bật đèn
sáng.
Tông Anh mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà phòng bệnh của bệnh
viện, đưa mắt nhìn sang bên phải, lại bắt gặp khuôn mặt Thịnh Thanh
Nhượng, sau một thoáng ngẩn ngơ, cô đại khái đã rõ…
Chắc hẳn sau khi hôn mê, cô được đưa đến bệnh viện; người đưa cô đến bệnh viện là Thịnh Thanh Nhượng.
Giọng nói của Thịnh Thanh Nhượng từ trên đầu vọng lại: “Tông tiểu thư, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tông Anh trước tiên đáp lại anh qua mặt nạ ô xy, cuối cùng dứt khoát giơ tay tháo mặt nạ ô xy xuống, khàn giọng nói: “Tôi nghe thấy, phiền anh đỡ
tôi ngồi dậy.”
Thịnh Thanh Nhượng làm theo lời cô, Tông Anh quay
đầu nhìn ra cửa phòng bệnh, cách tấm kính thủy tinh trông thấy Tiết
Tuyển Thanh đứng trong hành lang gọi điện thoại: “Tuyển Thanh cũng tới
sao?”
“Đúng.” Thịnh Thanh Nhượng lại lấy cái đệm cho cô dựa lưng, “Là tôi gọi điện thoại bảo cô ấy đến.”
Tông Anh giơ cổ tay lên định nhìn thời gian, song trên cổ tay chỉ có chiếc vòng lỏng lẻo dành cho bệnh nhân nằm viện.
Thịnh Thanh Nhượng đưa cốc nước cho cô, hiểu ý báo cho cô thời gian: “Bây giờ là năm rưỡi.”
Cô đón lấy cái cốc, thong thả điều độ uống nước.
Thịnh Thanh Nhượng lặng lẽ nhìn cô uống nước, Tông Anh bị anh nhìn mất tự nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
Anh nói: “Tôi rất lo lắng, hy vọng cô có thể khỏi hẳn, nhưng…”
“Nhưng anh không biết rốt cuộc tình trạng của tôi ra sao.” Tông Anh tiếp lời
anh, nghiêng người đặt cốc nước xuống: “Nói đơn giản là…” Cô chỉ vào đầu mình: “Trong này chôn một quả bom không hẹn giờ.”
“Có thể chữa được, phải không?”
“Có thể, nhưng phải gánh một ít mạo hiểm.” Giọng Tông Anh khàn khàn, cô
thản nhiên thừa nhận: “Tình trạng của tôi tương đối phức tạp, do đó mức
độ nguy hiểm càng cao.”
Vì vậy mới muốn lập di chúc trước, muốn khám phá câu đố về sự qua đời đột ngột của Nghiêm Mạn.
Thịnh Thanh Nhượng hiểu, đang định mở miệng an ủi cô, ngoài cửa đột nhiên
truyền đến tiếng Tiết Tuyển Thanh: “Bà tới đây làm gì?”
Ngữ điệu đầy địch ý, Thịnh Thanh Nhượng và Tông Anh nhìn về phía cửa, thấy Tiết Tuyển Thanh đang giằng co với người nào đó.
Ngay sau đó tiếng bác cả đột nhiên vang lên: “Tao là bác nó, vì sao lại không được tới? Tao đang định hỏi, mày là đứa nào?”
Tiết Tuyển Thanh vội vàng cản lại: “Hiện tại Tông Anh đang nghỉ ngơi, muốn thăm bệnh, bà chọn thời gian thích hợp được không?”
“Nghe nói con bé hôn mê tao mới đến!” Bác cả thừa dịp Tiết Tuyển Thanh không
đề phòng, đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thấy Tông Anh ngồi mà không phải
nằm, thở phào một hơi: “Chẳng phải nó đã tỉnh rồi sao!” Bà ta đi vào
phòng, không đếm xỉa gì đến sự ngăn cản của người khác, lúc trông thấy
Thịnh Thanh Nhượng lại hỏi: “Còn anh là ai? Mời anh tránh sang một bên
được không?”
Thịnh Thanh Nhượng vừa đứng dậy, bác cả bỗng nhiên
ngồi xuống ghế, bắt lấy tay Tông Anh, nói: “Vừa rồi ở tầng trên, bác
nghe y tá nói cháu hôn mê nên được đưa vào đây, bác sốt ruột quá liền
xuống xem, mày tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”
Tông Anh không lên tiếng.
Bác cả nói: “Mày còn giận bác vì chuyện lần trước à? Lần trước bác không
đúng, bác không nên nói những chuyện kia với bà ngoại mày.”
Giọng
bà ta ôn hòa khác hẳn ngày thường, vẻ mặt thậm chí nặn ra vài phần chân
thành, hỏi: “Bây giờ mày thấy khá hơn chút nào chưa?”
Tông Anh vẫn không lên tiếng.
Thịnh Thanh Nhượng nhận ra Tông Anh cũng không hoan nghênh vị khách này, liền trả lời thay cô: “Cô ấy vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi, hay hôm khác bác lại
đến?”
Anh vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn ra, Thịnh Thu Thật và một y tá đi đến.
Thịnh Thu Thật nói: “Tỉnh rồi sao không báo một tiếng?” Sau đó liếc thiết bị
giám sát, nhìn lướt qua bác cả rồi nhìn về phía Tông Anh, nhắc nhở đồng
thời an ủi cô: “Càng kéo dài càng nguy hiểm, bọn anh sẽ mau chóng định
ra phương án phẫu thuật, tuy tình trạng phức tạp, nhưng em cứ lạc quan,
thả lỏng tinh thần.”
Bác cả nghiêng đầu nhìn anh, quan tâm hỏi: “Phẫu thuật nguy hiểm lắm sao? Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Thịnh Thu Thật lạnh lùng trả lời bà ta: “Với trường hợp của mỗi người, tỷ lệ
phẫu thuật thành công chỉ có giá trị tham khảo, không có ý nghĩa thực
tế.” Nói xong, anh dặn dò Tông Anh: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Đoạn chỉ ống
truyền dịch, bảo y tá: “Cô giúp cô ấy điều chỉnh lại tốc độ truyền
dịch.”
Nói xong, anh đi ra ngoài, lúc tới cửa, anh kéo Tiết Tuyển
Thanh lại rồi nói với cô: “Hiện tại không nên để tâm trạng Tông Anh dao
động quá lớn, bác cả nói chuyện không có chừng mực, em chú ý một chút.”
Tiết Tuyển Thanh nói “Biết rồi, anh đi làm việc đi”, quay lại phòng, thấy
Tông Anh nhìn thẳng bác cả, nói: “Hiện tại cháu không muốn nói đến
chuyện này, mời bác ra ngoài.”
—
Lời tác giả:
– Anh Thanh: Quan tâm quá trớn ắt có vấn đề, dám bắt nạt Tông Anh, tôi xé xác bà @Bác cả
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...