Lúc anh ngoảnh đầu lại, Tông Anh căn bản không lưu ý anh nói gì,
khoảng cách giữa hai người quá gần gũi, thứ duy nhất có thể cảm nhận rõ
ràng là hơi thở của đối phương trong ánh sáng tối mờ.
Có chút hơi thở, khiến người ta vô thức muốn theo đuổi.
Nhưng sau ba giây đối mặt, Tông Anh đứng thẳng lên, Thịnh Thanh Nhượng cũng
dịch ra, cúi đầu vặn nắp bút, tiếp tục viết như chưa có chuyện gì xảy
ra.
Anh nói: “Nếu coi Hình Học Nghĩa là hướng đột phá, hẳn sẽ có
hai manh mối để truy nguyên, một là vụ tai nạn của mẹ cô năm đó, cái còn lại là vụ tai nạn chính ông ta gặp phải.
“Nếu năm đó xe của ông
ta và xe của mẹ cô ra ngoài cùng một lúc, vậy có thể điều tra thời gian
ông ta trở về, cùng những việc ông ta đã làm hôm đó – có thể bắt đầu
bằng việc hỏi những người quen cũ.
Về phần vụ tai nạn của chính
ông ta, tôi nghĩ cảnh sát cũng đang điều tra, gạt nguyên nhân vụ tai nạn sang một bên, nếu chỉ tra di vật, đại khái cũng tìm được vài hướng đi…”
Anh viết lên quyển sổ, Tông Anh cúi đầu đọc.
Trước tiên anh viết “vật chứng quan trọng để lại hôm đó”, Tông Anh lập tức
nghĩ đến túi ma tuý chưa kịp mở ở hiện trường vụ tai nạn, theo lẽ
thường, không ai lại mang túi ma tuý to bên người trong thời gian dài
như vậy. Qua đây có thể thấy, rất có thể thứ này vừa xuất hiện trong tay Hình Học Nghĩa trước khi vụ tai nạn xảy ra không lâu, bởi vậy những
người từng tiếp xúc với Hình Học Nghĩa trong khoảng thời gian đó tương
đối khả nghi. Kẻ cung cấp ma tuý có liên quan đến sự cố không, y có lai
lịch như thế nào, đây đều là chuyện cảnh sát đang điều tra, việc Tông
Anh có thể làm chỉ là chờ đợi.
Anh lại viết “sổ ghi chép thứ tự công việc cần làm trong ngày”, Tông Anh mím môi.
Cô không biết thói quen làm việc của Hình Học Nghĩa, nhưng trong tay thư
ký của ông ta nhất định có sổ ghi chép nhật trình liên quan, nếu muốn
thăm dò chuyện này, ắt phải đến Tân Hi một chuyến.
Cuối cùng anh viết “thứ Hình Học Nghĩa chủ động giấu giếm”, Tông Anh khẽ nhíu mày.
Anh nói: “Thông thường, nếu có bí mật không muốn để người khác biết, chúng
ta thường chủ động giấu đi, nhưng điều tra nằm trong phạm trù xâm phạm
riêng tư cá nhân, với người không có quyền xử lý di vật mà nói, độ khó
rất cao. Trên đây chỉ là suy đoán của tôi, những thứ này có lẽ sẽ cho cô một vài ý tưởng, cụ thể tìm bằng cách nào, cô chuyên nghiệp hơn tôi.
Đương nhiên…”
Thịnh Thanh Nhượng xoay người lại, nói: “Nếu cô cần hỗ trợ, tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình.”
Tông Anh bừng tỉnh, nhưng không lên tiếng, cúi đầu đi vài bước, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Thịnh Thanh Nhượng không biết cô muốn làm gì, nhưng anh đã nói hết những gì
muốn nói. Hai người lẳng lặng ngồi, căn phòng rơi vào trạng thái ngưng
trệ, chỉ nghe được tiếng hít thở và lác đác tiếng ô tô phóng qua như
bay.
Tông Anh vẫn ngồi im lặng, không hề có ý đứng dậy rời đi.
Thịnh Thanh Nhượng nhận ra, giờ phút này Tông Anh cần một người bầu bạn,
nhưng công việc trong tay vẫn chưa xong, tiếng máy đánh chữ có thể sẽ
quấy nhiễu cô, anh nói: “Tôi còn một số việc chưa làm xong, nếu cô không để ý tiếng ầm ĩ của máy đánh chữ, vậy tạm thời nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh ngập ngừng: “Tôi ở đây với cô.”
Tông Anh gật đầu.
Cô nói: “Nếu tôi không cẩn thận ngủ thiếp đi, trước khi anh đi, hãy đánh thức tôi.”
Thịnh Thanh Nhượng nhìn cô một cách khó hiểu.
Cô cúi xuống rồi ngẩng đầu lên: “Tôi không hy vọng mỗi lần tỉnh dậy, anh
đã vắng mặt.” Cô ngập ngừng rồi nói tiếp: “Ngay cả cơ hội cáo biệt cũng
không có.”
Nghe vậy, bàn tay đang đặt trên sổ tay của Thịnh Thanh Nhượng vô thức nắm chặt lại.
Anh nói: “Được.”
Tông Anh ngả ra phía sau, Thịnh Thanh Nhượng vừa định đứng dậy lấy chăn cho
cô, lại thấy cô đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến bàn anh, cầm chiếc di
động đang sạc điện, mở khóa màn hình, vào cửa hàng ứng dụng, download
một app định vị, lại mất thêm hai phút để đăng nhập và hoàn thành mục
cài đặt liên quan, cuối cùng trả di động lại cho Thịnh Thanh Nhượng,
nói: “Nếu muốn tìm tôi, anh chỉ cần bật nó lên là tìm được vị trí, tôi
đã mở quyền hạn cho anh rồi.”
Thịnh Thanh Nhượng nhìn màn hình, nói: “Cô cũng có thể thấy vị trí của tôi sao?”
Tông Anh đáp: “Đúng.”
Nói xong, cô quay lại ghế và ngồi xuống, mở di động của mình, bật ứng dụng, lúc này, trên bản đồ hiển thị hai chấm đỏ đại diện cho vị trí của hai
thiết bị đang kề sát bên nhau.
Căn phòng lại vang lên tiếng máy
đánh chữ, thỉnh thoảng tạm dừng, không hiểu sao lại khiến người ta cảm
thấy an tâm, Tông Anh đặt di động xuống, gối lên tiếng máy đánh chữ, bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng, Tông Anh ngồi dậy, trong phòng không một bóng người.
Cô cho rằng Thịnh Thanh Nhượng đã đi rồi, nhưng vừa nhìn đồng hồ, còn vài
phút nữa mới đến sáu giờ sáng. Đột nhiên, cô nghe thấy ngoài phòng
truyền đến tiếng bước chân, chẳng mấy chốc liền thấy Thịnh Thanh Nhượng
bưng một đĩa đồ ăn vào.
Anh đặt đĩa lên bàn nhỏ: “Tiện tay làm bữa sáng, cô mau tranh thủ ăn lúc còn nóng.” Đoạn anh cầm cặp tài liệu,
chào từ biệt: “Tôi phải đi đây.”
Tông Anh nói: “Bảo trọng.”
Thịnh Thanh Nhượng đáp “Ừ”, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng xuống tầng dưới trước khi tiếng chuông vang lên.
Mãi đến khi đồng hồ đổ chuông, Tông Anh lấy di động ra, bật ứng dụng lên,
hai chấm đỏ trên bản đồ nay chỉ còn một chấm online, một chấm khác đã
logout và biến mất.
Cứ đến ban ngày, thành phố này lại trở thành chiến trường của một mình cô.
Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, Tông Anh ra khỏi nhà, đến Tân Hi.
Logo trên toà cao ốc đã tắt đèn, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ thuỷ tinh của toà nhà, sáng đến chói mắt.
Vì dính líu đến chuyện lấp liếm số liệu chi tiêu, nay bị đưa ra ánh sáng,
mấy ngày qua Tân Hi mệt mỏi ứng phó với một loạt chất vấn của giới
truyền thông, nhân viên lễ tân tỏ ra đầy thù địch với những vị khách tới chơi, huống hồ Tông Anh còn chỉ đích danh, nói muốn tìm thư ký viện
trưởng viện nghiên cứu thuốc.
Là bộ phận quan trọng của Tân Hi, kế tiếp vụ án Hình Học Nghĩa chở ma tuý qua hầm 732, viện nghiên cứu thuốc lần thứ hai trong quý này bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nghiễm
nhiên trở thành đề tài nhạy cảm của Tân Hi.
Nhân viên lễ tân không biết Tông Anh, lên giọng trịch thượng hỏi cô: “Xin hỏi chị có hẹn trước không?”
“Không.”
“Vậy mời chị hẹn trước rồi hẵng đến.”
Tông Anh cầm điện thoại lên, đang định gọi cho một người quen ở Tân Hi, lúc
này đột nhiên có người gọi cô: “Tiểu Anh? Sao cháu lại tới đây?”
Tông Anh cất di động, nhìn đối phương, chào: “Chú Trần.”
Chú Trần công tác ở Tân Hi đã nhiều năm, trước mắt đang là một trong những
người phụ trách phòng nhân sự, ông bắt chuyện với Tông Anh: “Lên phòng
chú ngồi một lúc nhé?”
Mọi việc luôn cần một hướng đột phá, cho dù tạm thời không gặp được thư ký của Hình Học Nghĩa, nhưng có thể thăm dò một vài tin tức bên lề cũng coi như không đến vô ích.
Tông Anh đáp “Được ạ”, lập tức đi theo ông về phía thang máy.
Sàn đá cẩm thạch sáng ngời bóng loáng, vết máu năm xưa đã biến mất từ lâu.
Tông Anh không kìm được ngẩng đầu lên, hành lang hình vòng cung trên tầng đã lắp lan can, hiện tại cho dù muốn nhảy xuống cũng phải phí khá nhiều
công sức.
Chú Trần quay đầu lại, thấy cô nhìn lên tầng trên, chỉ cho rằng cô tức cảnh sinh tình, nói: “Mẹ cháu rời đi cũng nhiều năm rồi.”
Tông Anh thu hồi tầm mắt, gật đầu.
Đến cửa thang máy, chú Trần lại hỏi: “Nghe nói một thời gian trước cháu bán cổ phần của mình?”
Tông Anh đáp: “Cầm trong tay cũng không có tác dụng gì, cháu định giải quyết sạch sẽ.”
Thấy cô trả lời vậy, đối phương cũng cũng không còn gì để hỏi.
Cửa thang máy mở ra, Tông Anh mời ông vào trước, sau đó đi theo, ấn nút khép cửa, hỏi: “Chú vẫn làm ở phòng làm việc cũ ạ?”
Chú Trần đáp: “Ừ.”
Tông Anh ấn đến tầng tương ứng.
Nếu cô nhớ không nhầm, phòng làm việc của Hình Học Nghĩa tại Tân Hi cũng nằm ở tầng này.
Hai người ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang đến phòng làm việc của
chú Trần, trên đường đi ngang qua phòng làm việc của Hình Học Nghĩa, tấm biển trên cửa vẫn chưa bị gỡ xuống.
Tông Anh hỏi: “Hiện tại ai dùng phòng làm việc này hả chú?”
“Tạm thời chưa có ai sử dụng, đồ đạc của lão Hình vừa được dọn sạch, tối qua người nhà chú ấy vừa đến chuyển chúng đi.”
Chú Trần nói, đoạn dẫn Tông Anh vào phòng làm việc bên cạnh, dặn trợ lý đi pha trà rồi mời Tông Anh ngồi xuống.
Tông Anh ngồi xuống ghế sô pha da, chú Trần lại hỏi cô: “Hôm nay cháu tới tìm ai?”
Tông Anh đáp: “Đúng lúc đi ngang qua đây, cháu vào xem thôi.”
Lý do cô đưa ra hiển nhiên có độ tin cậy không cao.
Chú Trần cười nói: “Cháu không phải người nhàn rỗi như vậy, muốn hỏi chuyện gì nên mới đến đúng không?”
Lúc này trợ lý bưng trà vào, Tông Anh nhận chén trà, nói: “Vậy cháu đành nói thật, hôm mẹ cháu mất, chú có gặp chú Hình không?”
Đối phương vô thức cầm một cây bút, thong thả vặn hai đầu: “Có.”
“Gặp ở đâu ạ?”
“Toà nhà cũ.”
“Lúc nào vậy chú?”
“Chạng vạng.” Chú Trần nói, đoạn ngả lưng ra sau, tựa vào thành ghế, tiếp tục
hồi tưởng: “Hôm đó chú tan ca, cậu ta vội vàng quay về, nói là làm thêm
giờ. Vì chỉ gặp nhau ngoài cửa nên chú cũng không hỏi kỹ. Cháu hỏi
chuyện này làm gì? Lão Hình có liên quan đến vụ tai nạn của mẹ cháu
sao?”
Tông Anh siết chặt hai bàn tay: “Gần đây cháu nghe được một vài tin đồn, có chút tò mò nên mới hỏi chú.”
Chú Trần cầm chén trà lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn cô: “Cháu nghe được gì?”
Tông Anh trả lời qua quít: “Quá nhiều, cháu thấy không có đầu mối, không biết nên nói thế nào.”
Chú Trần nói: “Gần đây trong công ty cũng có không ít lời đồn khiến lòng
người bất an, cảm giác như có người cố ý tung tin đồn, cứ nghe thôi,
cháu không cần quá để tâm.”
Lúc này điện thoại để bàn riêng của
ông đột nhiên đổ chuông, ông cầm điện thoại lên nghe mười mấy giây rồi
cúp máy, ngẩng đầu nói với Tông Anh: “Chú có cuộc họp, cháu ngồi thêm
một lúc hay thế nào?”
Tông Anh đứng dậy: “Thôi ạ, cháu còn có việc, làm phiền chú.”
Nói xong, cô cùng chú Trần rời khỏi phòng làm việc, lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, cô không kìm được nhìn thoáng qua.
Đồ dùng cá nhân của Hình Học Nghĩa đã bị người nhà mang đi ư?
Theo những gì Tông Anh biết, người nhà của Hình Học Nghĩa chỉ còn lại mình
mẹ Tông Du, bà ta chuyển di vật của Hình Học Nghĩa đi rồi sao? Chuyển đi đâu? Nhà bà ta hay nhà Hình Học Nghĩa?
Tông Anh vừa nghĩ vừa rẽ
vào nhà vệ sinh, cách cánh cửa, cô nghe thấy có người xì xào bàn tán:
“Trước kia là phòng nghiên cứu phát triển, hiện tại là viện nghiên cứu
thuốc, hai đời lãnh đạo đều chết oan, quá trùng hợp ấy chứ? Trùng hợp
hơn là họ đều chết trước khi đưa loại thuốc mới ra thị trường, thật ma
quái!”
“Nghe nói hôm qua sếp tổng còn nổi trận lôi đình vì chuyện này, bảo ở công ty không được nói linh tinh.”
“Mọi người đều đang truyền tai nhau, cũng đâu phải do mình khởi xướng.”
Tiếng nước chảy dừng lại, người nọ nói tiếp: “Không biết chừng, nổi trận lôi đình vì làm chuyện gì thất đức nên chột dạ cũng nên, có quỷ mới
biết.”
Ngay sau đó là tiếng kéo giấy vệ sinh sột xoạt, cô ta còn
nói: “Chẳng sao cả, dù sao mình cũng định sang máng khác kiếm ăn. Lần
này vụ việc bị đưa ra ánh sáng, đúng thời kỳ thanh tra nghiêm ngặt, nếu
bị xử phạt thật, Tân Hi trực tiếp vào sổ đen, rất có thể những đơn xin
đưa ra loại thuốc mới trong vòng ba năm tới sẽ không được thụ lý, rất
nhiều hạng mục đành phải kéo dài, chẳng khác nào bóp chết viện nghiên
cứu thuốc.”
Tương lai của Tân Hi không hề sáng ngời như mặt kính
thuỷ tinh bên ngoài toà cao ốc, lúc Tông Anh ra khỏi toà nhà, tầng mây
vừa hay che khuất mặt trời, phủ bóng xuống mặt đường dưới chân cô.
Cô về “nhà”.
Từ năm mười mấy tuổi, cô đã nội trú trong trường, kể từ đó tách khỏi cái
nhà này, nếu không phải trường hợp cần thiết, cô không bao giờ trở lại.
Thấy cô đột nhiên về nhà, bảo mẫu – người đã làm việc lâu năm ở căn nhà này – cũng giật mình, nhưng vẫn xưng hô với cô như trước đây: “Tiểu Anh về
đấy à!”
Tông Anh vào phòng khách, bảo mẫu hỏi cô: “Cháu ăn cơm chưa? Muốn ăn gì cô làm cho.”
Tông Anh ngồi vào bàn ăn, nói: “Món gì cũng được ạ.”
Bảo mẫu vừa thắt tạp dề, đi vào bếp, vừa nói: “Hôm nay mọi người đều vắng
nhà, cô chỉ nấu ít cơm thôi, cô rang cơm cho cháu nhé.”
Phòng
khách rộng thênh thang chỉ còn lại mình Tông Anh, ánh mặt trời ló qua
cửa sổ chiếu vào phòng, trong bồn thuỷ tinh trong suốt, các chú cá phe
phẩy đuôi, mùi thơm lấp đầy phòng bếp, tràn vào phòng khách.
Như thể trở lại nhiều năm trước kia, Nghiêm Mạn bận thí nghiệm, cha bận tham gia tiệc xã giao, chỉ còn cô và bảo mẫu ở nhà.
Trước kia, sau khi tan học về nhà, bảo mẫu thường rang một bát cơm cho cô, mở lọ tương thịt bò, múc một muỗng đầy, đắp lên mặt cơm, nhanh chóng trộn
đều, cô ngấu nghiến ăn hết, vẫn cảm thấy đói, dường như trong dạ dày có
một hố đen, làm thế nào cũng không thể lấp đầy.
Món ăn với hương vị quen thuộc được bưng lên bàn, Tông Anh lại ăn thật chậm.
Bảo mẫu đứng bên cạnh, cẩn trọng quan sát cô: “Sao cháu gầy nhiều thế? Công việc có bận rộn đến mấy cũng phải ăn cơm chứ.” Còn nói: “Sao hôm nay
cháu lại về đây?”
Tông Anh ăn xong, để đũa xuống, nhìn chiếc bát trống trơn, nói: “Cháu muốn thăm lại phòng mẹ.”
Thấy cô nói vậy, bảo mẫu thầm thở dài trong lòng, giọng nói cũng chậm dần: “Cháu đi đi.”
Tông Anh đứng dậy lên gác, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Trước kia, căn phòng này là phòng làm việc của Nghiêm Mạn, ngay cả Tông Anh
cũng không được tùy tiện vào, về sau bà mất, nơi này triệt để thành
phòng chứa đồ, chỉ có bảo mẫu còn nhớ đến, thỉnh thoảng lên quét qua một chút.
Tông Anh đẩy các cửa sổ nằm nghiêng trên mái nhà, ánh mặt trời và gió vội vã ùa vào.
Trước đây, mỗi khi trời đổ mưa, cô thường đóng chặt những cửa sổ này, ngửa
mặt nằm trên sàn nhà đọc sách, nghe tiếng mưa rơi rào rào và cho rằng
mình đang ngủ trong một cái giếng.
Tông Anh cúi đầu tìm khắp nơi,
hy vọng có thể tìm thấy đồ đạc của Hình Học Nghĩa, nhưng những thùng
giấy này thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, không có cái nào giống đồ mới được
chuyển vào hôm qua.
Lúc này, bảo mẫu bưng trái cây lên, nói: “Phải rồi, hôm qua mẹ Tông Du mang về một đống đồ đạc, cứ tưởng cô ấy định
chất ở đây, nhưng hôm nay lại dọn toàn bộ đi rồi. Chỗ cháu đang đứng hôm qua đã được cô quét dọn sạch sẽ, xem ra là phí công.”
Tông Anh đứng thẳng lên, hỏi ngược lại: “Dì ấy dọn chúng đi rồi ạ?”
Bảo mẫu đưa đĩa đựng trái cây cho cô, nói: “Ừ, chuyển đi từ buổi sáng, không biết bên trong chứa cái gì.”
Hôm qua chuyển vào, sáng nay chuyển đi, lẽ nào là di vật của Hình Học Nghĩa?
Tông Anh đưa tay đón lấy đĩa đựng trái cây, bảo mẫu nói: “Cô còn vài việc
phải làm, cô xuống trước đây, cháu cứ ở trên này nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi bà đi, Tông Anh dứt khoát ngồi xuống ăn trái cây, còn chưa kịp ăn
vài miếng, cơn đau đầu lại kéo đến, cô lấy hộp thuốc mang bên mình ra,
uống mấy viên, mở một cái ghế ra nằm lên, đóng cửa lại đi ngủ.
Vừa đặt lưng xuống liền ngủ thẳng đến lúc trời tối, Tông Anh ngồi dậy, trên cánh tay có bốn năm vết muỗi đốt.
Cô đứng dậy khép cửa sổ, lúc cúi đầu nhìn đồng hồ mới giật mình, đã hơn chín giờ tối, dì bảo mẫu không lên gọi cô dậy.
Tông Anh cẩn thận đóng cửa xuống nhà dưới, lại mơ hồ nghe thấy có người đang đứng ở đầu cầu thang hạ giọng nói chuyện.
“Tôi hiểu rồi, toàn bộ đồ đạc đã được chuyển đến nhà trọ của anh ấy, các anh tự giải quyết sạch sẽ, thời gian tới không cần gọi điện thoại cho tôi.”
Giọng nói thể hiện nỗi bực bội và lo âu này là của mẹ Tông Du.
Tông Anh đợi bà ta cúp điện thoại, ổn định tâm trạng, lúc này mới đi xuống.
Mẹ Tông Du vừa quay đầu lại, trông thấy Tông Anh, bà ta nhất thời sững sờ.
Bảo mẫu cũng chưa kịp nói với bà ta chuyện Tông Anh về nhà, bà ta không ngờ Tông Anh lại đột nhiên xuất hiện tại đầu cầu thang, đây là cuộc gặp gỡ
cực kỳ không đúng lúc. Vì không xác định đối phương đã nghe thấy chưa,
cũng không biết đối phương nghe được bao nhiêu, bà ta cố gắng che dấu sự chột dạ của mình, tâm trạng luống cuống viết hết lên mặt.
Tông Anh vờ như không có việc gì rồi chào hỏi bà ta, cũng không nói rõ lý do, chỉ nói “tôi xin phép đi trước” rồi xuống lầu.
Cô đến cửa trước, nhanh chóng đi giày, bảo mẫu vội vàng chạy đến, nói:
“Tiểu Anh chuẩn bị đi à? Mau mang cái hộp này theo, cháu cầm về, để vào
tủ lạnh, có thể để được rất nhiều ngày.”
“Không cần đâu cô ạ.”
Tông Anh từ chối ý tốt của bà, đi thẳng ra ngoài, vừa ra ngoài liền chạm mặt với Tông Khánh Lâm, lúc này cũng vừa về nhà.
Tông Khánh Lâm hiển nhiên đang nổi nóng, lập tức hỏi: “Hôm nay mày đến công ty hả?”
Tông Anh ngẩng đầu đáp: “Vâng.”
“Lúc giữ cổ phần không thấy mày có hứng thú với công ty, bây giờ bán hết rồi lại nhớ tới sao?”
“Con đi xác nhận một số chuyện.”
“Xác nhận ai hại chết mẹ mày sao?”
“Không phải vậy.” Tông Anh hít sâu một hơi, điện thoại trong túi rung lên, cô
cầm lên, nhấn phím nghe, Tông Khánh Lâm lại đột nhiên đưa tay gạt di
động của cô xuống đất.
“Đầu óc mày có vấn đề à? Đến công ty xác nhận tin đồn, mày muốn nói cho toàn bộ công ty là tao hại chết Nghiêm Mạn phải không?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...