Cái ôm này đến quá bất
ngờ, cho dù Tông Anh chỉ đưa tay phải ra ôm nhẹ một cái, nhưng sau lưng
Thịnh Thanh Nhượng lại đột ngột căng cứng một cách mất tự nhiên.Tông Anh không phát hiện ra sự thay đổi của anh, nói xong một câu ngắn ngủi
liền buông tay ra, khôi phục thái độ giải quyết công việc: “Tôi đi xem
tình hình bệnh nhân xem sao, túi thuốc ở đâu?”
Thịnh Thanh Nhượng lấy lại tinh thần, nói bằng giọng ôn hoà cố hữu: “Đi cùng tôi.”
Lúc này, tiếng đàn dương cầm ở tầng dưới cũng im bặt, chị hai nói với cô
út: “Mày không có việc làm phải không! Giờ này mà còn đánh đàn dương cầm hả?”
Thanh Huệ nhìn anh tư ngồi trên ghế sô pha, nói: “Là anh tư bảo em đàn một bài xem có tiến bộ không?”
Chị hai lập tức trợn mắt nhìn cô, nói: “Nó là thầy giáo của mày à? Bảo mày
đánh đàn thì mày đánh đàn sao?” Nói xong, nghiêng đầu nhìn lên tầng hai, trông thấy Tông Anh và Thịnh Thanh Nhượng cùng nhau vào phòng anh cả,
chị ta cũng lập tức chạy lên.
Lúc chị hai đẩy cửa xông vào phòng, Tông Anh đang kiểm tra xung quanh vết mổ trên chân anh cả.
Chị hai đang định mở miệng, Tông Anh đột nhiên quay lại, khuôn mặt bị khẩu
trang che kín hơn một nửa, hai tay đeo găng giơ lên, ánh mắt sắc bén,
giọng nói ồm ồm: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi trong môi trường vô khuẩn, mời chị tạm thời rời khỏi đây.”
Đối mặt với vẻ mạnh mẽ chuyên nghiệp
của cô, chị hai đột nhiên ngậm miệng, thoáng nhìn thấy Thịnh Thanh
Nhượng đang đứng bên cạnh, nói: “Nó có thể ở đây, vì sao tôi lại không
thể, có phải các người muốn làm trò quỷ gì đúng không?”
Tông Anh
vốn định nhờ Thịnh Thanh Nhượng giúp một số việc, nhưng giờ cô từ bỏ ý
nghĩ này, quay đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng, lúc này đang đeo khẩu
trang: “Anh Thịnh, mời anh cũng ra ngoài một lát.”
Đón lấy ánh mắt của cô, Thịnh Thanh Nhượng lập tức hiểu rõ, anh im lặng tháo khẩu trang và ra ngoài trước.
Lần này, chị hai không còn gì để nói, cũng chỉ có thể đi ra theo.
Tình trạng khôi phục của anh cả không lý tưởng cho lắm, phần lớn thời gian
đều mê man, vết thương bị nhiễm trùng khó có thể khống chế, Tông Anh
kiên nhẫn xử lý, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh chấp dưới nhà.
Cô tháo găng tay cao su ra, đứng trong hành lang im lặng nhìn xuống.
Thịnh Thanh Hoà ngồi trên ghế sô pha, nói: “Vì vậy, anh cả vì đến ký giấy
thoả thuận với người Đức mới gặp không kích?” Anh ta cười một tiếng,
nhìn Thịnh Thanh Nhượng đầy hàm ý: “Cứ làm mấy trò vớ vẩn ấy đi, hiến
nửa cái mạng chỉ vì vật ngoài thân, đã thế còn không hiểu nó có đáng giá hay không.”
Chị hai khiển trách anh ta: “Mày không thể ăn nói có chừng mực sao?!”
“Có chừng mực?” Thịnh Thanh Hoà không kiêng nể gì quẹt diêm châm thuốc lá,
duỗi chân dài nói: “Tiết lộ cho chị một ít vậy, đừng tưởng bây giờ quân
đội chỉ tập trung đánh vào khu Hồng Khẩu, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ
chuyển đến đường Dương Thụ Phổ, xưởng máy nhà họ Thịnh sớm muộn gì cũng
bị phá hủy. Do người Nhật ném bom, hay do người của ta ném bom, ai biết
được? Cho dù thật sự là người Nhật gây ra đi chăng nữa, trong lúc chiến
cuộc hỗn loạn, ai lại thừa nhận mình là người ném bom? Chả nhẽ sau này
tìm quân Nhật bắt đền sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Anh ta
rõ ràng chẳng thèm để ý đến gia sản đồ sộ nhà họ Thịnh, cũng không tán
thành hành vi tự mình hại mình của họ, chỉ đắm chìm trong làn khói thuốc do chính mình tạo ra, tuỳ ý bày tỏ sự khinh thường.
Chị hai tức
phát điên, anh ta lại nói: “Dù sao cũng gả ra ngoài rồi, chẳng vớt vát
được xu nào trong mớ tài sản nhà họ Thịnh đâu, cần gì ở đây hỗ trợ? Chi
bằng nhanh chóng bảo thằng chồng hèn yếu của chị, mang con cái chạy trốn đến Hồng Kông, dù sao nhà chồng chị cũng sắp sa vào chiến khu, đến lúc
đó dẫu gì cũng bảo vệ được cái mạng, chị nói có đúng không?”
“Thịnh Thanh Hòa!” Chị hai gần như định nhảy dựng lên, lúc này Thịnh Thanh Huệ bưng khay trà bánh đầy ụ vào phòng khách, cố gắng hòa hoãn bầu không
khí: “Cứ ăn sáng cái đã.”
Thanh Huệ đặt khay lên bàn trà, ngẩng
đầu lên bắt gặp Tông Anh đang đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt, liền
gọi: “Tông tiểu thư, chị xuống đây uống trà đi.”
Nghe xong câu mời mọc của Thanh Huệ, mọi ánh mắt đều chuyển dời lên tầng trên.
Thanh Huệ âm thầm nháy mắt mấy cái với Tông Anh, hình như có chuyện khác muốn nói với cô; lão tứ ngửa đầu nhìn cô một cái, nhếch môi đầy hàm ý; chị
hai đè nén cơn tức hỏi cô: “Thay thuốc xong rồi chứ gì? Tình hình thế
nào? Nhiệt độ đã hạ xuống chưa?”; Thịnh Thanh Nhượng xoay người lại,
ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, ánh mắt vẫn như mọi khi.
Tông Anh đi xuống, nói đơn giản về tình trạng của anh cả, vẻ mặt chị hai càng thêm khó coi.
Thanh Huệ vội vàng mời cô ngồi xuống, Tông Anh tháo khẩu trang, im lặng cầm
cốc trà uống cạn, nghe Thanh Huệ ghé sát tai cô, lặng lẽ hỏi: “Có thể
cho trẻ con uống sữa tươi được không ạ?”
Mặc dù sữa tươi không
phải sự lựa chọn tốt nhất, nhưng trước mắt chỉ còn cách này. Tông Anh
gật đầu, Thanh Huệ lập tức đứng dậy ra ngoài.
Lão tứ hút thuốc
xong, cầm lấy đĩa đồ ăn, bỏ hết miếng nọ miếng kia vào miệng, nhanh
chóng ăn hết, lại uống cạn một ly trà, đột nhiên đứng dậy đi đến trước
mặt Tông Anh: “Quốc nạn ngập đầu, liệu Tông tiểu thư có từng nghĩ, thay
vì ở đây, xoay quanh phục vụ một bệnh nhân mà còn phải nghe oán trách,
không bằng đến bệnh viện chiến khu, cứu nhiều tính mạng hơn nữa?”
Anh ta đưa ra lời mời với Tông Anh là có dự tính có chắc chắn, dù sao một
người trong lúc gặp nạn cũng không quên giúp đỡ kẻ yếu, phương diện đạo
đức cũng tuyệt đối không thấp.
Tông Anh vững vàng bưng cốc trà, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Câu hỏi này liên quan đến ích lợi của bản thân và sứ mệnh nghề nghiệp, thậm chí liên quan đến tính mạng của cá thể cao quý hoặc đê tiện, chưa kể
đến chuyện cô không thuộc về thời đại này, cho dù cô sinh ra ở đây, đối
mặt với vấn đề này, nhất thời cũng rất khó đưa ra đáp án.
Bầu không khí rơi vào trạng thái ngưng đọng, Thịnh Thanh Nhượng thay mặt cô trả lời: “Tông tiểu thư sẽ rời khỏi Thượng Hải sớm.”
Lão tứ nói “Thật sao”, lại nói: “Bo bo giữ mình, tốt lắm.” sau đó cài quai
mũ, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng khách nhà họ
Thịnh.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa dinh thự vang lên tiếng khởi động ô tô, sau đó, chỉ còn tiếng ve kêu.
Tông Anh đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bức ảnh gia đình sau lưng, Thịnh Thanh Nhượng đi đến bên cô, khom người hỏi: “Cô thoạt nhìn rất mệt mỏi, có cần đi nghỉ một lát không?”
Tông Anh nhìn vào mắt anh, đối phương cũng vẻ mệt mỏi tương tự, cô nói: “Ừm.”
Anh kiên nhẫn trưng cầu ý kiến cô: “Về chung cư hay ở lại đây?”
Tông Anh không muốn tiếp tục bôn ba nữa, cô nói: “Ở đây.”
Thịnh Thanh Nhượng đưa cô lên gác, trước khi đóng cửa, cô nói: “Anh Thịnh, anh cũng chú ý nghỉ ngơi nhé.”
“Tôi còn phải làm một số việc.” Đối mặt với sự quan tâm đột ngột này, Thịnh
Thanh Nhượng thoáng quay đầu lại, nói tiếp: “Vậy tôi đi trước, chạng
vạng tôi sẽ tới đón cô.”
Tông Anh không nói gì, anh lại nhấn mạnh: “Tôi nhất định sẽ đến.”
Tông Anh khép cửa lại, nằm xuống liền ngủ.
Cô sớm quen với cuộc sống thay ca, chìm vào giấc ngủ vào giờ này tuyệt không khó.
Nhưng ngủ ban ngày, xưa nay dễ mơ nhiều.
Mơ tới tiệc sinh nhật u ám, lại mơ tới ca mổ thất bại, khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, nhịp tim đập nhanh như chạy đua.
Cô nhíu mày đau đớn, đè chặt lồng ngực, cúi đầu nỗ lực hít thở, mãi đến
khi trở lại bình thường mới nhận ra sắc trời đã tối. Cô xuống giường đẩy cửa sổ hướng Bắc ra, bên ngoài gió đã ngừng, dường như bão thật sự rời
khỏi đây, thời tiết oi bức nóng nực sắp trở lại.
Hành lang tầng
hai đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếp đó là tiếng chị hai:
“Tại sao lại mang mấy đứa trẻ rách nát không rõ lai lịch này vào nhà?!
Có phải sáng nay bác sỹ Tông kia mang đến không? Mày và cô ta còn hợp
lực lừa tao hả?”
“Cái gì gọi là không rõ lai lịch!” Thanh Huệ một
tay ôm đứa trẻ sơ sinh, một tay che chở đứa bé sau lưng, trên khuôn mặt
trẻ trung tràn đầy tức giận: “Chị đang kỳ thị giai cấp đấy!”
“Thịnh Thanh Huệ! Nếu hôm nay mày dám dẫn người lạ về nhà, mai nó sẽ cả gan ăn cắp hết hộp trang sức của mày! Không tin cứ thử xem!” Chị hai tỏ ra
mình là người đầy kinh nghiệm, quen với sóng gió, “Mau đưa nó ra ngoài!”
Cậu bé bị chị ta mắng co ro cúm rúm trốn về phía sau, nhịn không rơi nước
mắt, cầu xin lượng thứ: “Cháu sẽ, sẽ đi, cầu xin các cô các chú, cầu xin cô chú cứu em trai cháu…”
Thanh Huệ rất mềm lòng, cúi đầu nhìn
đứa trẻ sơ sinh trong lòng, ngẩng đầu tiếp tục chống đối chị hai: “Tình
trạng sức khoẻ của thằng bé rất kém, nếu đưa ra ngoài không biết chừng
sẽ không sống được!”
Chị hai vẫn tỏ ra sắt đá, nhất quyết không
chịu thỏa hiệp: “Loại thiên kim tiểu thư ăn đồ của nhà, dùng đồ của nhà
như mày đâu biết thế gian hiểm ác đến mức nào, chỉ biết lấy ngây thơ làm cơm ăn!”
Chị ta vừa dứt lời, người giúp việc nói: “Nhị tiểu thư, cô gia đến!”
Chị hai trừng mắt nhìn Thanh Huệ một cái, chỉ vào cô và ra lệnh: “Viện phúc lợi của Tô Giới xây làm cảnh à? Tao gia hạn cho mày phải đưa nó đến đó
trong vòng ba ngày.”
Nói xong, chị ta xuống dưới nhà, Thanh Huệ
dắt tay đứa bé đứng trong hành lang, cơn thịnh nộ bùng cháy, ngay cả
Tông Anh mở cửa cô cũng không hay biết.
Đợi cô hạ hoả, Tông Anh mới nói: “Thành thật xin lỗi.”
Thanh Huệ nghe vậy, vội vàng đổi chủ đề: “Tông tiểu thư, chị mau xem một
chút, có phải hiện tại thằng bé đang trong tình trạng nguy hiểm không?”
Tông Anh bước tới kiểm tra cẩn thận, Thanh Huệ liên tục chú ý đến sự thay
đổi trên nét mặt cô, nhưng từ đầu tới cuối, cô vẫn giữ thái độ như ban
đầu.
Cô chỉ nói: “Có chút suy yếu.”
Thanh Huệ nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tông Anh không lên tiếng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Thịnh Thanh Nhượng vừa đi lên.
Ngoài trời chưa tối hẳn, mới chạng vạng, lần này anh tới cực kỳ đúng giờ.
Tông Anh nói với Thanh Huệ: “Em dẫn hai đứa đi nghỉ trước đi, lát nữa chị sẽ tới tìm em.” Nói xong lại mời Thịnh Thanh Nhượng vào nhà, chủ động khép cửa lại.
Thanh Huệ vội dẫn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ lên gác,
Tông Anh vào phòng, ngồi trên sô pha, mời Thịnh Thanh Nhượng ngồi xuống
phía đối diện.
Thịnh Thanh Nhượng vốn định tới đón cô về chung cư, nhưng cô lại nói: “Tôi phải ở lại đây một đêm.” cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi bảo đảm sẽ không khỏi nhà, chờ anh trở lại.”
Tình
trạng của anh cả hết sức bất ổn, đêm nay là thời điểm mấu chốt; để mặc
đứa bé sơ sinh trên tầng cho người mới như Thanh Huệ chăm sóc cũng không thỏa đáng, cũng cần để ý. Cho dù cô không nói rõ lý do, Thịnh Thanh
Nhượng cũng đoán được.
Anh không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của cô, hồi lâu anh đáp: “Vậy mai tôi sẽ đến đón cô.”
Tông Anh gật đầu, lại nói: “Tôi muốn nhờ anh làm giúp một việc.”
“Cô cứ nói.”
Tông Anh đưa tay ra trước mặt anh: “Cho tôi mượn giấy bút.”
Thịnh Thanh Nhượng lấy quyển sổ và bút máy ra khỏi cặp tài liệu, xoáy mở nắp bút đưa cho cô.
Tông Anh cúi đầu tựa lên bàn trà hình tròn, nhanh chóng viết một danh sách – Cách pha sữa bột cho trẻ em, bình sữa, tên hai loại thuốc… Cuối cùng là bộ quần áo mới.
“Trong bệnh viện gần khu chung cư có một cửa hàng bán đến mười hai giờ đêm, bên cạnh có một tiệm thuốc mở 24 giờ, anh
cũng có thể mua những thứ trên đây ở đó.”
Cô nói, lấy ví tiền ra, vốn định đưa một ít tiền cho anh nhưng bên trong chỉ còn lại chút tiền lẻ.
Cô dứt khoát rút tấm thẻ ngân hàng ra: “Lúc tính tiền thì dùng cái này.”
Thịnh Thanh Nhượng từng thấy cô quẹt thẻ ở khách sạn Phổ Giang, anh nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Vậy anh hẳn cũng biết mật mã.” Tông Anh đẩy thẻ về phía anh.
“Tại sao lại có chuỗi con số kia?”
“Về sau có cơ hội tôi sẽ kể.”
Tông Anh kịp thời đóng chốt mở cánh cửa ký ức, ngẩng đầu hỏi: “Những ngày tôi không có nhà, bên kia có phiền toái gì không?”
“Tôi gặp Tiết tiểu thư ở chung cư.”
Tông Anh cụp mắt, nhưng không quá ngạc nhiên: “Có phải cô ấy giữ lại chìa khóa nhà tôi không?”
“Phải.”
“Anh có ăn đồ gì mà cô ấy đưa không?”
“Tôi uống một cốc nước.”
Tông Anh nhíu mày: “Có phải cô ấy mang chiếc cốc đi không?”
“Hửm?” Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên nhớ ra, lúc gần đi, Tiết Tuyển Thanh còn cầm theo một chiếc túi giấy: “Có vấn đề gì không?”
Anh không biết thu gom dấu vân tay hay kiểm tra DNA, không phòng bị là hết sức bình thường.
Tông Anh hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng nói: “Không có gì, không quan trọng.”
Tông Anh nói xong, định đứng dậy kiểm tra tình trạng của anh cả, lúc này Thịnh Thanh Nhượng lại nói: “Còn một việc nữa.”
Cô ngồi lại ghế sô pha: “Anh nói đi.”
“Có một vị luật sư họ Chương gọi điện thoại tới, nói rằng muốn đổi cuộc hẹn vào thứ Tư sang thứ Bảy, hy vọng cô trả lời ông ấy.”
Ánh mắt Tông Anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bàn tay đặt ở trên tay vịn ghế sô pha siết chặt lại, một lát sau mới hỏi: “Ông ấy có nói gì với anh
không?”
Thịnh Thanh Nhượng do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ông ấy nói, có lẽ cô cần lập di chúc.”
—
Lời tác giả:
Anh Thanh: Boy dân quốc, anh quá non và đơn thuần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...