Vị hôn thê này rất khó trị

New York, nước Mỹ.
Tầng mười sáu, toà nhà lớn thứ hai trong dãy nhà cao tầng chọc trời. Văn phòng tổng giám đốc công ty Uy Thịnh, trợ lý kiêm thư ký Lục Nghị đối với người đang vùi đầu trong đống công văn – tổng giám đốc kiêm chủ tịch Khương Triệu Đồng cung kính nói.
“Báo cáo tổng giám đốc, vừa nhận được tin tức mới nhất từ Đài Bắc, ngày hôm qua, Tôn Hữu Vân tiểu thư bất ngờ gặp tai nạn giao thông đã qua đời.”
Khương Triệu Đồng không đáp lại, tiếp tục phê công văn, vẻ mặt của anh bình tĩnh không có một chút cảm xúc nào khác. Tôn Hữu Vân? Là bà con thân thích của người nào? Không ấn tượng!
“Tang lễ được cử hành trong mười ngày,  xin hỏi tổng giám đốc có cần bỏ ra một ngày bay đến đó thăm viếng hay không?” Lục Nghị xin chỉ thị.
“Không cần.” Khương Triệu Đồng vẫn không ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Lục Nghị định rời đi thì Giang Nhật Đông đang ngồi bên cạnh bắt chéo chân trên bàn bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi chút, đợi chút!”
“Quản lý Giang có gì phân phó?” Lục Nghị đối với Giang Nhật Đông cung kính giảm đi năm phần, vị thiếu gia này mới là người thừa kế của công ty Uy Thịnh, thế nhưng anh ta lại bắt anh họ mình ngày ngày tới công ty xử lý công vụ thay mình.
Giang Nhật Đông thích thú nói: “Anh họ, anh thật sự không nhớ Tôn Hữu Vân là gì của anh?”
“Tôi cần phải nhớ sao?”

“Thượng đế của con! Khương đại thiếu gia! Tôn Hữu Vân là vị hôn thê của anh do ông nội của anh chỉ định đó!!!” Giang Nhật Đông nhìn thấy tay cầm bút của anh khựng lại một chút, lại tiếp tục phê công văn, thật sự khiến người ta chịu không nổi nữa mà: “Năm anh mười lăm tuổi liền ‘phụng chỉ’ đính hôn, đến nay mười năm, anh cư nhiên ngay cả tên của người ta cũng không nhớ kỹ?”
Khương Triệu Đồng hoàn toàn không phản ứng, giống như người đính hôn là người khác không phải anh vậy.
“Thật đáng thương! Mới hai mươi tuổi! Thanh xuân mơn mởn, còn không kịp cùng người khác oanh oanh liệt liệt nói chuyện yêu đương liền gặp chuyện ngoài ý muốn bỏ mình. Thật làm cho người ta đau lòng mà…” Giang Nhật Đông cảm thán nói xong, lòng từ bi lại dâng trào: “Anh họ, người ta tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của anh, anh trở về đưa tiễn người ta đoạn đường cuối đi! Anh yên tâm, chỉ đi mất ba hoặc năm ngày thôi, em sẽ không đem công ty phá sản đâu.”
Khương Triệu Đồng rốt cuộc cũng ngẩng đầu, con ngươi đen như mực thâm trầm lạnh như băng, sâu hút: “Tôi trở về sẽ không quay lại nữa, như vậy cũng có thể chứ?”
Giang Nhật Đông giật mình, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Không trở lại? Đương nhiên… Không được!
Nửa năm sau.
Lục Nghi báo cáo xong hành trình của một ngày, cuối cùng nói thêm một chút: “Tổng giám đốc, từ hôm Tôn Hữu Vân tiểu thư qua đời, nhà họ Tôn đã nhận thức con gái riêng ở bên ngoài trở về, gọi là Tôn Tiểu Nhã. Cùng tuổi với Tôn Hữu Vân tiểu thư, Tôn gia lấy cớ là: ‘Lúc trước đám hỏi là con gái nhà họ Tôn và con trai lớn nhà họ Khương’ cho nên coi như hôn ước vẫn còn tồn tại, ông chủ lớn cũng không có ý phản đối, vì vậy trước mắt Tôn Tiểu Nhã tiểu thư sẽ là vị hôn thê của tổng giám đốc ngài.”
Khương Triệu Đồng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thâm sâu vô cùng.

Giang Nhật Đông lại chậc chậc hiếu kỳ nói: “Con gái lưu lạc ở bên ngoài? Là cái gì vậy?”
“Con gái riêng.” Khương Triệu Đồng một lời cảnh tỉnh người trong mộng. ( -_- tên Nhật Đông ngốc nghếch quá nhỉ?)
“Làm như thế cũng được à? Vừa chết một đứa con gái liền nhanh chóng đem một đứa con gái riêng về làm vị hôn thê của anh, cũng không thèm hỏi xem anh có đồng ý hay không? Kỳ quái, tại sao ông nội anh lại không nhảy dựng lên phản đối chứ?”
Trầm mặc thật lâu…
“Anh họ, anh đang tức giận à?” Giang Nhật Đông thật cố gắng nghiên cứu biểu tình trên gương mặt anh họ mình, tới gần một chút, tới gần một chút nữa vẫn không nhìn ra manh mối gì. Ngũ quan cương nghị buồn vui ra biểu hiện ra ngoài, con ngươi đen như hai khối mặc ngọc lạnh như băng, đúng là anh họ!
Bỗng nhiên, bên môi Khương Triệu Đồng lộ ra nụ cười yếu ớt. Nguyên bản tảng đá đột nhiên biểu cảm trở nên hòa ái, dễ gần.
“Oa ~” Giang Nhật Đông sợ tới mức nhảy cách xa ra ba mét. “Anh họ, oan có đầu nợ có chủ, hại anh bị hôn ước trói buộc không phải em, ý đồ ‘vàng thau lẫn lộn’ trói chặt người của anh cũng không phải em, anh muốn tìm người tính sổ ngàn vạn lần phải tìm đúng người nha!”
Từ nhỏ Giang Nhật Đông liền hiểu được một sự kiện: Ông trời có thể chọc, anh họ là không thể. Bởi vì trời sập xuống còn có người đỡ, nếu đắc tội với anh họ Khương Triệu Đồng, không phải ‘chết cho hắn xem’ là xong mà là bị hắn hành hạ so với chết càng khó chịu.
Cái này không phải nói Khương Triệu Đồng là người lãnh huyết vô tình, ngang ngược không phân rõ phải trái. Trái ngược lại, anh làm người rất phân rõ phải trái, rất bình tĩnh. Đối với chuyện tình ‘vô lý’ hoặc cảm xúc hóa phản ứng cảm thấy không thích thì hoàn toàn không để ý. Cứ việc hướng theo mục tiêu anh đã định từng bước một tiến hành, cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin anh, anh chỉ cảm thấy ngươi rất kỳ lạ, anh chỉ biết cảm thấy ngươi không hiểu gì cả, bởi vì anh không hiểu, không biết một người làm sao có thể không biết nhục nhã đến như vậy.

Đứng ở lập trưởng của Khương Triệu Đồng mà nói, trước lúc anh đi ra nước ngoài du học, ông nội của anh vì anh chọn vị hôn thê là Tôn Hữu Vân, đó là một chuyện không có đạo lý. Đã là chuyện không đạo lý tự nhiên anh cũng không để trong lòng, mà đã không để ở trong lòng thì tự nhiên ngay cả tên của người nọ cũng không hề nhớ kỹ, cô ta có sống hay chết cũng không có liên quan gì đến anh. Đương nhiên có đạo lí anh đích thân đi tham gia tang lễ của cô ta rồi.
Tôn Hữu Vân ngoài ý muốn qua đời, anh cũng không có cảm giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, bởi vì anh chưa từng nhớ tới có vị hôn thê là cô ta. Đối với chuyện cô ta chết đi cũng giống như tình cờ bắt gặp một mẫu tin buồn của người xa lạ trên báo, ngoài ra chẳng có cảm xúc gì khác.
Con người bình thường đều có hỉ nộ ái ố, Khương Triệu Đồng cũng đều có. Nhưng là vì lý trí khiến cho anh chán chuyện tình anh mới không để ý, thiếu thốn cảm tính hắn không thể hiểu được yếu tố “lãng mạn” mà ông nội nói, duy nhất cảm nhận đó là không hiểu rõ được, không thích để ý!
Mười năm qua anh chỉ về Đài Bắc ba lần, cũng chưa gặp Tôn Hữu Vân lần nào.
Hiện tại, Tôn Hữu Vân hương tiêu ngọc vẫn, vị hôn thê của anh lại đổi thành Tôn Tiểu Nhã, chuyện này lại càng không có đạo lý!
Không được! Anh không thể dung túng sự ‘lãng mạn’ của ông nội mãi được.
“Lục Nghị, sắp xếp lại hành trình, tháng sau tôi trở về Đài Bắc một chuyến.”
“Dạ.” Lục Nghị nét mặt cứng ngắt, con ngươi tràn ngập ý cười, xoay người rời đi.”
Rất kỳ quái! Tên kia tại sao lại vui vẻ như vậy? Giang Nhật Đông không khỏi buồn lo vô cớ, xin hỏi anh họ đại nhân.
“Vì sao anh trở về Đài Bắc, tên đó so với anh lại càng hưng phấn?”
“Lục Nghị hưng phấn? Sức tưởng tượng của cậu thật càng ngày càng phong phú rồi đó.” Khương Triệu Đồng khóe môi tươi cười trào phúng. “Cậu ta chính là đang vui mừng vì cuối cùng tôi cũng nhận ra được cậu ta là nội gián.”

“Nội gián?” Mí mắt Giang Nhậg Đông giật mãnh liệt, dự cảm không tốt càng lúc càng rõ ràng.
Khương Triệu Đồng bên môi ý cười càng sâu sắc: “Mọi hoạt động công tác của ‘Quý công ty’ đã đi được hơn một nửa đoạn đường, phần còn lại chờ nhìn xem năng lực của cậu rồi. Tôi ở đây chính thức từ giả chức vụ chủ tịch, cậu có vấn đề gì không hiểu thừa dịp hai ngày tôi còn ở tranh thủ hỏi rõ ràng, tôi về Đài Bắc sẽ không quay lại nữa, ở nhà còn có sự nghiệp đang chờ tôi tiếp nhận.”
“Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Giang Nhật Đông phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như trong truyền hình hí kịch. “Anh họ, anh không cần vứt bỏ em, em van cầu anh, em cần anh! Em không thể không có anh!!!!! Anh là thượng đế của em! Là ánh mặt trời của em! Là không khí của em! Mất đi anh rồi, anh bảo em làm sao sống tiếp đây? Em sẽ tự tử! Em nhất định sẽ tự tử…” Bị bố già kính yêu chà đạp chết!
“Nếu cậu mà chết, anh đây nhất đinh sẽ quay về đưa tiễn cậu một đoạn đường.” Khương Triệu Đồng có tình có nghĩa nói xong, liếc nhìn chiếc đồng hồ bạch kim đeo trên tay trái một cái nói tiếp: “Cậu đã lãng phí năm phút, thời gian còn lại của cậu chỉ còn bốn mươi bảy giờ năm phút.”
“Anh họ, anh nói thật à?” Giang Nhật Đông lã chã chực khóc.
“Nếu cậu dự tính đem thời gian vô nghĩa lãng phí hết sạch sành sanh, tôi lập tức chính thức chuyển giao công việc cùng chức vụ ngay bây giờ.”
“Không cần độc ác như vậy! Em không thể oán trách một chút được hay sao???” Giang Nhật Đông một phen nước mũi một phen nước mắt đều mềm hoá không được quyết tâm của Khương Triệu Đồng, biết không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì!
Bất quá, đây đúng là tác phong kinh điển của anh họ!
Khóc ngã vào quần tây của anh, anh nhất định đá bay bạn.
Giang Nhật Đông thực sự rất hiếu kỳ, một người như anh họ có ngày nào đó rơi vào trong bể tình không nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui