Vị Hôn Thê Của Thần Chết

CHAP 7: THẦN CHẾT ĐI LÀM THÊM
“Anh còn không mau đi!” tôi đi trước rồi quay lại hối anh ta
Đi được 1 đoạn…
“Ơ là liếm liếm kìa!” đột nhiên tên Chun phát ngôn kì quái
“Liếm liếm sao? Là chó hả? Hay người quen của anh?” tôi nói rồi nhìn theo ánh mắt của anh ta
“Kem hả?” tôi hỏi
“Không phải! Là liếm liếm! Hồi đó tôi lén lên đây chơi có được ăn 1 lần, ngon lắm, cô ăn bao giờ chưa!” trông cái mặt chết đói đi kèm với giọng điệu thèm ăn của anh ta trông thật tức cười
“Phì! Cái đó là kem chứ liếm liếm cái gì!” tôi phì cười
“Đã nói là liếm liếm rồi mà!” đột nhiên anh ta gắt lên. Chắc tại đói quá hóa điên đây mà
“Được rồi! Là liếm liếm được chưa, mau đi thôi!” cãi với anh ta có ngày tôi điên theo
“Cô mua cho tôi đi!” anh ta ngại ngùng ấp úng, ti hí “van xin”, sớx, chắc tại thèm quá nên mới cầu cạnh mình chứ không thì còn khuya anh ta mới chịu hạ thấp danh dự. Đúng là lắm mưu nhiều kế mà. Hehe, phải chơi anh ta mới được, hôm nay mình nhục nhiều quá rồi…
“Anh nói gì? Tôi nghe không rõ?” tôi lém lỉnh giả điếc
“Tôi nói cô…cô mua liếm liếm cho tôi” lớn hơn được một tí
“Tôi vẫn chưa nghe, anh nói to thêm chút nữa được không?” hehehe- cười thầm trong lòng
“CÔ…CÔ MUA LIẾM LIẾM CHO TÔI” giống ra lệnh thì đúng hơn
“Được thôi thưa Thái tử điện hạ!” tôi cười ma mãnh đi mua kem cho hắn ta
“Đây nè, là kem sữa tươi đó!” tôi đưa 1 cây cho hắn, lè lưỡi liếm cây của mình. Haizz, lại tốn thêm 10.000…
“Đi được chưa Thái…” tôi kinh ngạc trước tốc độ ăn như chết đói của anh ta
“Anh…anh…anh ăn hết rồi sao? Cả kem lẫn bánh luôn hả?” tôi tròn xoe mắt nhìn cái tên thân thế là Thái tử mà ăn như chưa bao giờ được ăn
“Gật…gật…” lại còn gật đầu cơ đấy. Hình như anh ta đang liếc nhìn cây kem vani-sôcôla trên tay tôi thì phải? À há, để tôi xem bộ dạng của anh thế nào đây nhé!…
“Ưm…ứm…ngoam ngoam ngoam… kem vừa có vị beo béo của vani, vừa có vị đăng đắng thơm thơm của sôcôla, lại còn mát lạnh, đúng là trên cả tuyệt vời” tôi lè lưỡi liếm mép chọc tức anh ta làm anh ta thèm rõ dãi. Mơ đi, không biết thưởng thức thì đáng đời, cướp cái gì thì được chứ đừng hòng cướp thức ăn trên tay của Tuệ Như ta đây nhé!…

“Về đến nhà rồi đấy, anh gọi Lui ra mở cửa đi, tôi về. Ngày mai 2 anh có mặt lúc 8h 30ph đấy, CẤM TRỄ” tôi trợn mắt đe dọa
“Biết rồi” nói xong anh ta quay ngoắt mặt đi không thèm chào tôi lấy một tiếng, đúng là uổng công tôi đưa hắn về, tốn tiền mua kem cho hắn. Đồ bất lịch sự. Được lắm, đã không biết điều thì đừng mong sống sót ở Happy Day nhá. Nhưng mà hôm nay tôi với anh ta…(lật lại kí ức)…ươx,ươx không nghĩ nữa, chỉ là tai nạn thôi. Còn cả chuyện tôi rỏ dãi nữa đúng là đáng xấu hổ thật mà, không biết lúc đó có ai nhìn thấy không ta??? Mà nếu lúc đó anh ta không trêu chọc mình mà làm hành động gì khác thì sao ta???...(tưởng tượng lung tung – tùy theo tâm hồn sáng hay tối của độc giả)…
Thoáng chút đã về đến nhà. Trời ơi, cái chân của mình…
“Mẹ ơi, con về rồi đây!” tôi la hết nổi luôn, tông cửa vào nhà
“Ừ, hôm nay sao về trễ thế con?” mẹ từ trong phòng bước ra hỏi
“Dạ, tại bận chút chuyện ở viện mồ côi đó mẹ” hichic, không phải là chút chuyện thôi đâu mẹ ơi. Nhắc mới biết bây giờ là 7h15ph, trễ thật đấy nhỉ, mình rời nhà từ 2h cơ mà! Tuệ Như hư quá – tự kiểm điểm bản thân
“Con tắm rửa rồi ra ăn tối nhé!” mẹ vừa bật bếp hâm nóng lại thức ăn vừa căn dặn tôi
…(tắm)
…(ăn cơm
…(xem phim Hàn Quốc – sở thích muôn đời)
…(đánh răng)

Lên giường ngủ…
- 10h30ph: “hôm nay ngủ sớm thôi”
- 11h30ph: “trằn trọc”
- 12h30ph: “không ngủ được”
- 1h30ph: “Sao không ngủ được zậy ta! Hôm nay đi bộ nhiều thì phải ngủ ngon chứ?”
- 2h30ph: “Tại sao mình cứ nhắm mắt lại là nghĩ tới cảnh đó zậy ta?” (cảnh ôm nhau – hình ảnh tưởng tượng)
- 3h30ph: “Lại còn khuôn mặt đó nữa, sao cứ ám ảnh mình hoài zậy nè! Bực bội rồi à nha!” (khuôn mặt thiên sứ đẹp đến chảy dãi – hình ảnh tưởng tượng)
- 4h30: “Nhất định phải ngủ ngon để dưỡng sức, mai còn phải “chiến đấu” nữa” kéo chăn qua đầu
- 5h30: “Khò…khò…zzz…zzz…tủm…tủm…tủm…” (là rõ dãi đấy, đừng nghĩ bậy bạ nhé!)


“Như à, dậy đi con, dậy đi, không thì mẹ thọc léc đấy nhé. Có dậy không thì bảo?...một…hai…hai rưỡi…b…”
“Con dậy rồi nè!” tôi bật dậy la lên như nhà cháy, phóng ngay xuống giường. Cách này của mẹ lúc nào cũng hiệu quả
“Tốt, VSCN mau rồi còn phụ mẹ mở quán!”
“Vâng, con đi ngay đây mẹ, Waaahhhhhh…” tôi vươn vai ngáp dài, lững thững đi về tolette
1 phút…
2 phút…


5 phút…
“Ten ten ten tèn… “nguyên con” gọn gàng” công nhận mình pro thật đấy
“Nè, ăn cái này đi con” mẹ đưa cho tôi chén cơm ruốc cá. Hichic, món ăn quen thuộc nhìn thôi đã phát ngán. Lịch ăn sáng của tôi là: 2,4,6 ăn cơm ruốc cá; 3,5,7 ăn cơm ruốc bò; chủ nhật ăn ruốc thịt heo và nếu thích thì có thể tự chọn 1 trong 3 loại. Hết. Hichic, ngán tận óc, tôi ráng nuốt cho trôi chén cơm quen thuộc mà không dám phàn nàn một lời, bởi mỗi khi than “ngán” là mẹ lại cho tôi một bài “bác ái giáo diễn thuyết”, mẹ hay so sánh món ăn sáng của tôi với món ăn của mấy đứa trẻ ăn xin và cuối cùng là tôi vẫn phải ăn “buffet cơm ruốc”. Vì thế, im lặng là vàng
“Xong rồi mẹ ơi!” tôi la lên như đã hoàn thành xong một “nhiệm vụ chông gai”
“Ừ, con rửa chén rồi mở cửa ra đi, mẹ đang làm nước sốt” mẹ dặn tôi
“Bây giờ còn…8…7…6…5…4…3…2…1…HAPPY DAY XIN CHÀO!” Tôi mở bung cánh cửa tiệm và nói câu quen thuộc
“Nếu ai bị yếu tim chắc sẽ bị cô làm cho ngất xỉu mất” một ngữ điệu quen thuộc… . Bỗng tên Chun từ đâu bước ra còn Lui thì cứ nhảy như con choi choi bên cạnh hắn
“Chào cô Tuệ Như, chúc buổi sáng may mắn” Lui vẫy tay chào tôi rồi vào bên trong thưa mẹ
“Báo cáo: con ruồi đẹp như thiên sứ đã đến” nói xong tên Chun cười đểu rồi né vai tôi đi vào trong trước lễ phép chào mẹ tôi, để lại đằng sau ánh mắt nảy lửa (không cần nói cũng biết của ai). Zời ạ, trông dáng vẻ của hắn kìa, 2 tay đút vào túi quần y như tướng mấy thằng công tử bột. Ăn mặc thì cũng phải lựa bộ nào cho ra dáng người đi làm thêm chứ, mình chưa thấy ai mặc áo gi-lê đi làm thêm cả, đúng là tâm thần
“Này, 2 người mau mặc cái tạp dề này vào” tôi đưa cho bọn họ 2 cái tạp dề vô cùng dễ thương (do tôi tự thiết kế) nền màu đỏ bạc đô, cái túi và 2 sợi dây màu vàng - 2 màu chủ đạo đại diện cho quán chúng tôi, phía bên trên nắp túi, nam thì có một tên nhóc đứng cầm quả bong bóng to màu xanh dương in dòng chữ Happy Day, nữ thì có hình cô bạn nhỏ đứng cầm quả bong bóng màu hồng to ngang ngửa và cũng in chữ tương tự. Mặt sau còn có hình các món ăn của Happy Day rơi tự do, chúng đều được vẽ hình mặt cười, trông đáng yêu làm sao
“HẢ???” đồng thanh kèm theo ánh mắt sững sốt
“Sao…sao…nhìn nó…lu xu bu quá zậy?” Lui hỏi
“Phải đó, trông như tắc kè bông ấy!” tên Chun cũng bỉu môi

“Cái đó hả? Đó là do Tuệ Như thiết kế đó!” mẹ tôi thuyết minh thêm làm tôi “hơi tự hào”
“HÈN CHI” tiếp tục đồng thanh
“Tôi biết mắt thẩm mĩ của cô có vấn đề nhưng không biết là nặng đến thế. Không đời nào tôi chịu mặc cái này đi giao hàng đâu!” tên Chun kiên quyết không đồng ý- bị sĩ nhục tập 1
“Đúng đấy, trông chẳng nam tính tí nào” Lui cũng chêm vào- tập 2
“Cô thích thì tự mặc lấy, đúng là chỉ có mấy kẻ điên mới suy nghĩ ra được ý tưởng này” tập 3
“Mẹ cũng không thích tí nào, hay mình đổi kiểu nha con!” tập 4
“THÔI ĐI CHƯA, CÓ CẦN PHẢI SĨ NHỤC TÔI NHƯ VẬY KHÔNG. BÂY GIỜ 2 NGƯỜI CÓ MẶC KHÔNG THÌ BẢOOOOOOOOO, con không có ý nói mẹ đâu ạ! (chuyển tông cực nhanh)” tôi la bài hải đến nỗi Happy Day cũng phải rung lên (nói quá)
“Mặc…mặc…”
“Dạ mặc…à quên…mặc”
Bọn họ ai nấy đều khiếp sợ trước hình tượng “sư tử gầm” của tôi
“Mẹ cũng sẽ mặc, con đừng giận nữa nhé!” mẹ đang vuốt giận cho tôi
Một lúc sau…
“Lui, anh phụ mẹ tôi trong bếp sẵn học cách làm thức ăn luôn. Chun, anh đứng gần cửa để nhận đồ ăn đi giao hàng nếu không ai gọi thì đứng ở đó để mở cửa cho khách, còn tôi sẽ là tiếp tân thu tiền và làm những việc còn lại. Ok không?” tôi phân công
“Tại sao chỉ có mình tôi làm 2 việc lựn?” Chun thắc mắc
“Tại anh rảnh nhất, đi giao hàng rồi về, nếu không phải giao không lẽ anh được ngồi chơi? Tôi phải thu tiền con phải đóng hộp thức ăn, lau bàn ghế, ghi món gọi. Nên trong đây anh nhàn rỗi nhất còn gì?” tôi giải thích cho tên “đầu heo” hiểu
“Ừk, vậy thì ok!” Chun đồng ý
“Ok!” Mẹ và Lui cũng đồng thanh
“Này Chun, anh đứng đây, thấy khách tới thì hô: Happy Day xin chào giống tôi lúc nãy được chứ! Anh thử đi!” tôi kéo anh ta ra chỗ cánh cửa “thực tập”
“Happ…happy… .Happy Day xin chào!” Chun ấp úng
“Không được vấp” tôi nghiêm khắc “dạy bảo”
“Happy Day xin chào!”
“Mạnh lên!” tôi “ra lệnh”
“Happy Day xin chào” anh ta chào mà cứ như đang hét vào mặt tôi vậy
“Nhẹ tí” tôi lại chỉnh sửa
“Happy Day xin chào”
“Sao như bê đê vậy?” tiếp tục làm khó anh ta
“Này Trần Tuệ Như, cô đang làm khó tôi đúng không? Vì đền chiếc xe nên tôi mới phải chịu uất ức thế này thôi đấy! Đừng để tôi nổi điên ở đây nhé” tên Chun gìm giọng, giả bộ nói nhỏ nhưng câu nói chứa đầy sự đe dọa to lớn
“Đền xe sao? Không phải anh nhận lương đến 1 triệu lựn à? Phải làm cho tốt để xứng đáng với số tiền ấy chứ” tôi bắt chước ngữ điệu của anh ta
“Cô được lắm!” anh ta gườm tôi
“Happy Day xin chào! Được chưa thưa Kinh Kong Bà Bà?” tên Chun xỏ xiên tôi, mắt trợn lên to tướng như hai cái lu (so sánh kì dị)

“Anh…”
“Happy Day xin chào!” tên Chun đẩy cửa chào khách hàng, mặt lạnh tanh. Wow, trông đẹp trai quá đi, mặt lạnh như cục đá tảng nhưng vẫn đẹp…(suýt nữa thì hồn vía bay mất tiêu)!!! Không được, mình không được giống hôm qua, đi chỗ khác thôi, không được để hồn lìa khỏi xác vì hắn ta nữa, mày mê trai đẹp nào cũng được nhưng tuyệt đối không được mê người bỉ ổi như hắn! Đúng vậy, đi làm việc của mình thôi!
- Ê mày, anh đó đẹp trai quá đi mất, cứ như là thiên thần ấy!!! Đáng yêu quá đi (môi tên Chun hơi nhếch lên một tí nhưng cuối cùng vẫ trở lại nguyên trạng, đểu thật)
- Ừ, trông hot quá đi mất, y như diễn viên Hàn Quốc vậy! Mà hình như là nhân viên mới vào thì phải?
- Chắc vậy
- Áaaa!
Cô tóc dài nhìn tôi như gặp ma, nãy giờ tôi hỏi cả 5-6 lần rồi mà bây giờ mới giật mình, chắc hồn bay theo tên Chun kia rồi
“Cô… làm gì thế?” cô tóc ngắn hỏi
“Tôi hỏi quý khách dùng gì?” tôi vẫn nhịn nhục lặp lại câu hỏi
“Cho… chúng tôi 2 cái hamburger” cô tóc dài đáp
“Vâng, quý khách có dùng gì thêm nữa không ạ?” tôi hỏi ân cần
“Không!” (xì, miệng trả lời mà mắt cứ đảo đi đâu thế kia!)
“Vậy quý khách ngồi đợi một tí nhé! Mẹ ơi, 2 burger” tôi nói vọng vào gian bếp
“Có liền, có liền” Lui đáp
- Này, hồi nãy cô ta làm mình hết hồn
- Phải, trông mặt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta vậy
- Chẳng bù cho anh đẹp trai (3 hồn 7 vía lại đi chơi mất tiêu!)
“Tôi nghe hết đấy nhé!” tôi càm ràm
“Phì!” tên Chun phì cười
Cười cái gì mà cười, bộ vui lắm sao??? Tôi vừa bấm hóa đơn vừa giậm tay đùng đùng suýt nựa thì tan tành cái bàn phím
- Ê, trong quán đó có anh đẹp trai lắm kìa, nhìn baby dễ sợ luôn, mình vào đó ăn đi (tiếng từ ngoài cửa vọng vào)
Cửa kính mà cũng nghe được, phục mình ghê (tự kỉ + tự sướng = tự tin)
“Happy Day xin chào!” vẫn khuôn mặt “chém người bằng đá tảng” đó
Mình không được nhìn, không được nhìn…- nhắm tịt 2 mắt, lẩm nhẩm như tụng kinh
- Đẹp trai quá đi mất (cô con gái tấm tắc khen tên Chun)
- Mình thấy cô thu ngân đằng kia cũng xinh chứ bộ (cậu con trai nhìn tôi đắm đuối)
À há, cuối cùng cũng có một người đứng về phía mình rồi, thấy chưa, mình cũng đẹp mà…Tôi giả bộ lấy tay hất tóc cho giống mấy thục nữ trong phim Hàn Quốc… Ủa, sao hất hoài không được zậy ta, mình có tóc mà…à quên, buộc lên hết rồi, thôi kệ, có người khen xinh là ok rồi, hìhìhì!!!
“Ahahahahahahahahahaha” cười một mình
- Hình như cô ta bị điên thì phải? Đứng cười 1 mình kìa!
“Phụt, hahahaha…” tên Chun cười thầm
Cười cái gì mà cười, muốn chết hả. Cái cậu nhóc đó dám nói mình bị điên sao???Phải nhịn thôi
- Đã bảo rồi, anh ấy đẹp nhất (thêm một linh hồn bị đánh cắp)
“2 anh chị dùng gì ạ?” tôi tiếp đãi tận tình mà trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là bay vào bóp chết tên con trai kia thôi
“Cho chúng tôi 2 phần gà rán”
“Được, mẹ ơi cho thêm 2 phần gà rán” tôi mà bỏ thuốc độc vào được thì các người chết chắc (bắt đầu tưởng tưởng)
“Đây, burger tới rồi, gà rán đợi tí
- Đẹp trai quá vào đó ăn đi!


- Wow, hot thật đấy, vào ăn không?

- Anh này đẹp quá đi mất

- ... &$%&$(!%#%!...
…………………………………………………!?!
Hai tiếng sau…
“Wow, quán mình chật đến nỗi không còn chỗ ngồi luôn” Lui từ trong gian bếp ngóc đầu ra
Công nhận chật thật đấy, thở không nổi nữa rồi này, có người đến ăn, có người đến rồi rủ bạn bè ra ăn, còn có cả bọn dở hơi đi đến uống có li nước mà ngồi ì suốt 2 tiếng đồng hồ….Tất cả chỉ vì ngắm tên Chun ấm đầu ấy thôi sao? Wow…!!!Còn tên Chun thì cứ đứng im như tượng từ sáng tới giờ, khuôn mặt lạnh như băng, có lúc thì nhăn nhăn khó chịu…đúng là chẳng biết tận hưởng “hạnh phúc” gì cả. Binh – trên đầu tôi xuất hiện cái bóng đèn sáng hoắc…
“Mẹ, mẹ ơi, quán mình bán đắt vì có Chun đấy ạ. Hay là mình đừng để anh ta giao hàng nữa mà đứng ngoài cửa làm người mẫu! Mẹ thấy thế nào ạ?” tôi thò đầu vào trong bếp hỏi mẹ
“Không được đâu! Thái tử trước giờ vốn là người cực kì lạnh lùng, lại không thích người ta dòm ngó chỉ yêu “độc lập, tự do” nên chắc chắn không chịu đâu!” Lui cũng tham gia vào hội thảo luận “lăng xê người tài năng”
“Ủa, Lui, sao cháu gọi Chun là Thái tử vậy?” mẹ tôi ngạc nhiên. Chết, thôi tiêu rồi…sao đây??? Sắp lộ rồi!!! Lui đưa tay lên gãi gãi đầu
“À…dạ…dạ đó là…là tên ở nhà đấy ạ! Tên Thái tử cũng hay mà mẹ!” tôi viện lí do rồi đưa mắt ra hiệu cho Lui hùa theo
“Dạ, dạ…phải đấy cô, cha mẹ cháu đặt tên ở nhà cho Chun là Thái tử đấy ạ! Chun là anh còn cháu là em!” hêhê, Lui bịa chuyện cũng không tệ
“Vậy sao?” mẹ hỏi
“Vâng ạ. Vậy chuyện con vừa nói không thể thực hiện được à?” tôi nuối tiếc hỏi
“Sao con không thử hỏi ý kiến cậu ấy đi, mẹ thấy 2 đứa con thân nhau nhanh lắm mà! Nhỡ đâu cậu ấy chịu thì sao?” mẹ đóng góp ý kiến. Con với cậu ấy mà thân được hả mẹ, có khi con hỏi xong lại cãi nhau xong bay vào uýnh lộn luôn không chừng (chuyện thường xuyên luôn)
“Mà mẹ thấy cậu ấy đẹp trai thật đấy, dáng dấp lại cao ráo, bảnh bao, sao không đi làm diễn viên hay người mẫu gì nhỉ?” mẹ đưa ra 1 lời nhận xét khiến tôi vừa mắc ói vừa cảm thấy như có một mũi tên xuyên vào “trái tim đen” của mình
“Cậu ấy mà đẹp cái gì!” tôi bỉu môi châm biếm rồi quay đầu lại nhìn hắn ta. Ơ, hắn đang tiến lại đây sao?
“lạnh tanh…lạnh tanh…” anh ta đến gần, gần hơn nữa rồi thoáng nhìn tôi, đặt cái tạp dề lên bàn, mặt mày nhăn nhó khó ưa bỏ ra ngoài
“Cậu ta sao thế?” mẹ hỏi
“Cậu ấy giận đấy ạ, vì ngột ngạt, Tuệ Như, cô đi xem sao!” Lui bảo tôi
“Tại sao lại là tôi?” tôi hỏi ngơ ngác
“Thì hôm qua cậu ấy đi chơi với cô về vui lắm mà, lại còn được ăn liếm liếm gì đó nữa, cô đi xem sao đi!” Lui lại hối thúc tôi
“Cái gì, hôm qua 2 đứa con đi chơi á? Không lẽ 2 đứa…” mẹ tôi ngạc nhiên ngờ vực hỏi
“À…dạ…dạ không đâu ạ…tại hôm qua con trên đường đến cô nhi viện thì gặp cậu ấy thôi, khi trở về thì ăn kem, thứ mà cậu ta gọi là liếm liếm đó mẹ, chứ làm có chuyện gì xảy ra đâu, mẹ đừng có hiểu lầm! Thật đó, không có xảy ra chuyện gì đâu ạ, mẹ phải tin con chứ!” tôi giải thích nguyên một tràng luôn và cũng không quên trừng mắt cảnh cáo “bà tám” Lui
“Ừ, mà mẹ chỉ hỏi vậy thôi, con nói gì lắm thế, thôi mau đi tìm cậu ta về đi” mẹ bảo tôi
“Phải đấy, cô đi mau đi” nói rồi Lui nắm vai tôi xoay lại, đẩy một phát suýt nữa thì đập mặt vào cửa. Đúng là đáng ghét thật, khi tôi lườm thì hắn cúi gằm mặt xuống…Chịu không nổi hai tên này nữa, 1 tên thì mất tích rồi bắt tôi đi tìm, còn một tên thì ăn lắm nói nhiều, nói cả những chuyện không nên nói, tí nữa thì lộ, “bó não” với bọn họ luôn…
Tôi tông cửa ra ngoài, vẫn còn đeo cái tạp dề mà mình cho là “dễ thương” giáo giác tìm “cô bé quàng khăn đỏ” bị “sói rừng” bắt cóc
“Chunnnn….” tôi gọi í ới tên hắn mà chẳng thấy trả lời gì cả

Chạy qua hẻm bên cũng không có, ra đường lớn lại càng không, nhà hắn thì đã khóa cửa, rốt cuộc là đi đâu ta, khách hàng bỏ đi hết thì tính sao đây, đúng là chỉ biết nghĩ cho bản thân. Mà người ta dòm ngó thì có sao đâu chứ, đàn ông con trai gì mà ngột ngạt tí cũng chịu không được, giận sao? Sớx, hắn là nam hay nữ vậy trời. Khoan đã, không lẽ hắn có một kí ức đau buồn nào đó về chuyện này rồi khổ qua nên nghĩ quẩn rồi ta. Chết chết chết, không được đâu, có khi nào lời nguyền rủa của mình linh nghiệm rồi không ta (nếu quên mời xem lại chap 6), hay là hắn nhảy lầu tự tử. Tiêu rồi tiêu rồi, cái bà Nữ hoàng gì đó mà biết chuyện này thế nào cũng lột da, cạo đầu, nhổ răng, hút máu rồi đem thui mình cho coi (nói quá à!). Phải nhanh chóng đi tìm hắn mới được, vì một tương lai tươi sáng của Trần Tuệ Như, hãy hành động!!!
“Chun…” tôi lại gọi í ới….
….
(Mời xem chap 8)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận