Vị Hôn Thê Của Thần Chết

CHAP 46: HOÀNG HÔN
Tiếng gọi đó là của…anh Minh…
“Em để anh đưa Huyền về được rồi! Chun, cậu ở lại với Như đi!” giọng nhẹ nhàng của anh Minh lại vang lên, anh ấy sao thế? Đang từ chối tôi à? Không lẽ, anh ấy hiểu tôi đang nghĩ gì sao? Không phải thế chứ? Nhưng tại sao anh Minh không để hai người bọn họ bên nhau?... – hàng loạt những thắc mắc lại hiện ra trong đầu tôi, quay người lại, tôi thấy anh mắt tên Chun vẫn như một tảng băng, không một chút chần chừ, tên Chun liếc tôi một cái rồi nắm lấy cổ tay nhỏ Huyền, chuẩn bị bước xuống bậc thang bên dưới…thì…thì bị anh Minh giữ chặt bả vai từ đằng sau…
“Để tôi đưa Huyền về!” giọng anh Minh bỗng nhiên trầm hẳn lại, con mắt sắc lẻm hiện lên một ánh gì đó hơi lạnh lùng, đau đớn và giận dữ! Sao thế nhỉ? Anh Minh giận gì cơ chứ???
Nói rồi, anh Minh dìu nhỏ Huyền đi, bàn tay đang nắm chặt cổ tay nhỏ Huyền của tên Chun lìa ra, nhỏ Huyền cũng không do dự, đi theo anh Minh, không ngoảnh đầu nhìn lại……Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này? Tại sao tình huống lại trở nên căng thẳng đến thế? Giữa 3 người bọn họ xảy ra khuất mắc gì sao? Nhưng mà…tên Chun…vẫn đứng đó…
Tên Chun phóng ánh nhìn xa xăm hướng đến người con gái đã khuất xa, còn tôi…thì nhìn vào cái lưng dài và rộng của hắn…

Một lúc sau, tên Chun quay đầu lại, một ánh mắt lạnh lùng, tên Chun không nhìn tôi lấy một cái, bước đi trên những bậc thang cao và dài còn lại…hắn thật sự không đuổi theo nhỏ Huyền sao? Không hối hận khi đi với tôi à?...Đừng nói tên này yêu quá hóa đù đấy nhá! Phải đuổi theo tình yêu của mình chứ? Tôi đã tạo cơ hội cho hai người rồi mà còn không biết trân trọng, đúng là cái đồ “ngu đần si độn”
…một nấc thang…tôi bước đằng sau hắn…không nói không rằng…
…hai nấc thang…cũng thế…



…một loạt nấc thang…
…tôi tiến lên, bước bằng nấc thang với hắn…

“Sao…sao…sao không đi cùng với Huyền?” tôi lắp bắp hỏi
“…”
“Tôi…tôi không có ý gì đâu?”
“…”
“Lúc nãy…tôi…tôi nói vậy là để anh với nhỏ Huyền được ở cùng nhau thôi!”

“…” tên Chun có chút khựng lại…nhưng rồi lại bước tiếp, càng ngày càng đi nhanh khiến tôi đang cố đi bằng hắn mệt đến bở hơi tai
“Nói sạo đó…không phải thật đâu! Tôi nói vậy để tạo điều kiện cho anh với nhỏ Huyền thôi!”
“…”
“Hồi nãy, tôi không có nói thật đâu! Cái chuyện mà muốn cùng ngắm hoàng hôn, leo núi, xuống núi…gì đó, là nói sạo hết, thật mà!” vừa bước nhanh trên những bậc thang, tôi vừa lèm bèm giải thích
“…”
“Anh có nghe không đấy?”
…dừng lại…tên Chun khựng lại, không bước tiếp nữa!
…nhìn chằm chằm…hắn ta chỉa thẳng ánh mắt sắc lẻm về phía tôi…nhìn chằm chằm…
“Tôi…không cố ý chọc tức anh đâu…chỉ là muốn giải thích thôi! Sợ anh giận!” tôi lí nhí trong miệng, không dám nói to

“Tại sao tôi phải giận?” câu đầu tiên tên Chun nói ra từ lúc nãy tới giờ
“Thì…thì tại tôi thấy anh không thèm nói chuyện với tôi nên tôi mới giải thích, nói thật đấy, tôi hết thích anh Minh lâu rồi, hồi nãy toàn bộ là nói sạo!” tôi lại lải nhải
“Hơ, đó là chuyện của cô, giải thích với tôi làm gì?” tên Chun hếch mắt
Ủa? Ờ ha, mà nãy giờ mình giải thích với hắn ta làm gì nhỉ? Tại sao phải giải thích? Tại sao phải sợ hắn giận? Mà mắc gì hắn phải giận chứ?
“Ơ…Ơ…tại…tại…tại tôi thấy anh không đi với nhỏ Huyền!” hichic, zời ạ! Mỗi khi bị quê độ tôi lại đưa ra những lí do củ chuối vô cùng, chẳng ăn nhập gì cả, nói xong rồi mới thấy mình ngu
“Hơhơ, nhảm nhí, chuyện đó thì có liên quan gì tới cô! Vả lại, đừng có lèm bèm nữa, nhức cả cái lỗ tai!” tên Chun nhăn mặt cảnh cáo tôi rồi bước đi tiếp! Zời ạ! Lại phải đuổi theo hắn nữa sao?!? Mệt quá đi mất, nãy giờ không biết tôi leo được mấy ngàn cái bậc thang rồi đây! Huhuhuhuhuhuhu
“Nè! Đợi với!” thấy tên kia bỏ tôi cả một quãng xa, tôi gọi í ới. Hichic, đồ vô tình, tôi la lên như thế mà hắn vẫn bỏ đi được, không thèm bước chậm lại nữa chứ! Đồ bủn xỉn!!! – vừa nghĩ tôi vừa lao như điên cho kịp hắn, ghét nhất là bị bỏ lại đằng sau đấy nhé!

Tức thật! Cứ mỗi lần tôi chạy lên kịp ngang hàng với hắn, thì hắn ta lại kình tôi một cái khiến suýt nữa thì tôi bật ngửa ra đằng sau! Cái tên này! Ghét tôi thì nói đại ra đi, đừng dùng ánh mắt để “hại người” chứ! Nhưng…nhưng vui thật đấy! Hihihihihihi…
Đang trong khoảnh khắc “tận hưởng” niềm vui, cái tên kia lại thoắt một cái trèo tít lên trên kia rồi, ức thật, sao số tôi cứ phải chạy theo hắn thế nàyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!


Nãy giờ hình như cũng mất khá nhiều thời gian, tôi nhìn cái đồng hồ đeo tay màu trắng của mình: 17giờ! Oái, không đi nhanh thì mặt trời lặn mất!
Ơ, mà hình như đỉnh núi ở kia rồi!!!
…Tôi bước thật nhanh, tên Chun đã trèo lên được đỉnh rồi, phải lên nhanh mới được, không bị lạc thì nguy…
…một bước…
…hai bước…
…ba bước…

…chín bước…
“…Xoạt…Oái…”


…một thứ gì đó đang níu lấy tay mình…giật mạnh…và…
“Uỳnh…”


“Có sao không?” giọng hốt hoảng, ánh mắt lo lắng nhìn trân trân…
“…”


“Ờ! Không sao rồi!” nãy giờ tôi mới kịp hoàng hồn sau cái vụ khủng khiếp vừa mới xảy ra…nhìn lại nấc thang tôi vừa bước qua…toàn rêu xanh bám quanh…thảm nào trơn đến thế…xém nữa thì tôi “gặp ông bà” rồi, lăn từ đây mà xuống mấy ngàn mấy tỉ bậc thang bên dưới chắc tôi bầm dập quá, may mà có…có…có tên Chun kéo tôi lại

Rồi sau đó…
“…trợn tròn…trợn tròn…”
“…”
…bốn mắt nhìn nhau…
Khoan đã, lúc nãy hình như…hình như…hắn ta…kéo tôi lại và…tôi nằm tỏm gọn trong lòn hắn thì phải…
Trời…đúng rồi chứ còn hình như gì nữa…tay tôi…còn đang nằm trong lòng bàn tay hắn kia mà…khoảng cách cũng không xa lắm mà…rất gần…
…nhìn nhau…
…nhìn tay…
…giật tay lại…
…giật tay lại…
…ngượng ngùng…
…ngại ngại…
Không lẽ! Khi nãy tên Chun kéo tay mình lại rồi lôi mình vào lòng hắn luôn sao?!? Hax, không ngờ, bao lâu nay rồi mà hắn ta vẫn không bỏ được cái thói dê xồm, tôi đang định tạo dáng “bảo vệ thân thể” như thường lệ thì…
“…nhăn nhăn…”
“Này này, anh sao thế, sao mặt mũi nhăn tít thò lò thế kia?”
“…nhăn nhăn…”
Oái, lưng tên Chun đang tựa vào cái gốc cây to kia, không lẽ hồi nãy tôi “rơi tự do” vào lòng hắn với “vận tốc” nhanh đến nỗi khiến cho lưng hắn đập vào cái cây kia à!!!???!!!
“Này, xê ra tôi xem!” tôi lại gần hắn, lấy tay khều khều lên vai hắn. Một tay tên Chun đang ôm bả vai sau phía bên trái của mình, một tay thòng xuống…
“Trời! Anh bị xước lưng rồi nè!!! Có sao không? Đau lắm không?” tôi nhìn cái vỏ cây to rồi lại nhìn lưng tên Chun, chiếc áo sơ-mi xám sọc đen đã bị mài rách, xơ đến nỗi thấy cả cái lưng trầy xước te tua đang rỉ máu của tên Chun…trợn mắt hoảng hốt…
“…lách tách…lách tách…lách tách…”

“Whattttttttt? Mưa à??????????? Giờ này sao??????????” mấy giọt nhỏ li ti nhiễu xuống đất kêu lên những tiếng lách ta lách tách, gió thổi làm chúng tạt hết vào mặt tôi…khiến tôi la bài hải (phản ứng đặc trưng của loài khi thấy mưa!)
“…”
“Tiêu rồi tiêu rồi! Tìm chỗ trú mưa mới được!” tôi quay qua quay lại, chạy tới chạy lui tìm chỗ trú, lát hồi mới sực nhớ ra là “để quên” tên Chun ở dưới gốc cây…quay lại thì thấy hắn ta đã ngồi ở cái mái đá phía xa xa bên kia lâu rồi! Cái tên này, tìm được chỗ trú mà không thèm nói tôi, để tôi ướt chèm bẹp, Đồ…đồ hư hỏng.

Sao mưa càng lúc càng lớn thế này? Hichic, có khi mưa tới sáng luôn cũng không chừng!
“Trời ơi là trờiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!” – tiếng gào vang dội át cả cơn mưa (bà điên quá đi bà nội)
“Sột soạt sột soạt (phủi nước mưa)…anh kiếm được chỗ trú sao không nói tôi hả? Làm đi tìm ướt như mới lọt cống xong nè!” tôi chạy vào mái đá, bực dọc trách móc tên Chun
“Hừ! Có mắt để làm gì?”
“Anh…”
“…”
“Mà…mà…còn đau không đấy? Nước mưa tạt vô chắc xót lắm hả?” tôi ngồi xuống kế bên hắn, hỏi thăm
“Sát trùng cho tôi!”
“Sao cơ?” mình có nghe lộn không vậy trời!
“Cởi áo ra sát trùng cho tôi!” tên Chun lặp lại
“Hả???????? Khùng hả ba nội!?!” tôi đứng nhổng dậy, la làng
“Hừ, thần kinh. Tôi nói, phụ tôi thay cái áo này ra để rửa vết thương” tên Chun dồn hết chút hơi tàn cuối cùng để “mắng” vào mặt tôi
“Àààà, đã hiểu đã hiểu. Nhưng sát trùng bằng gì?” tôi ngu ngơ một hồi rồi lại ngồi bịch xuống kế cái tên đang hai tay khoanh trước ngực, chân duỗi thẳng (tướng đại gia luôn!!! Đại gia mái đá!!!)
“Dùng nước miếng sau đó lấy khăn giấy này lau sạch đi!” tên Chun chìa ra trước mặt tôi bịch khăn giấy khô, tôi cầm lấy, nhưng sau đó thì lại…
“Trời! Anh ổn không đó, trời mưa chứ đâu có nắng, sao lên cơn zậy nè! Người chứ có phải chó, mèo đâu mà liếm vết thương hả trời!” tôi tỏ vẻ kinh tởm nhìn hắn ta
“ Đồ ngu! Không có kiến thức! Nước miếng của người tuy không có tính sát khuẩn cao như động vật nhưng cũng có thể tiết ra chất chống vi sinh trùng như IgA tiết, lactoferrin, và lactoperoxidase, hiểu chưa hả?”
“…” im re. Không hiểu gì và cũng chẳng biết gì nên đành im re. Trời ạ! Cái tên này, hắn là Thần y hay Thần chết đấy??? Nói lảm nhảm cái gì mà chẳng hiểu???!!!
“Nhìn mặt là thấy ngu rồi! Hax, mấy cái cây ở đây không biết có nhiễm khuẩn không ta, có gì ảnh hưởng đến long thể của ta thì mi tiêu đời đấy cây ạ!!!” tên Chun trừng mắt, giơ tay thành nắm đấm. Tên này chắc lên cơn thiệt rồi! Đồ bệnh hoạn, bó tay zới hắn luôn…


“Soạt…soạt…”
“Oái…oái…anh làm gì thế hả? Này này, kiềm chế kiềm chế, đừng manh động đấy nhá, oái!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui