CHAP 45: ĐỪNG RỜI BƯỚC
Thôi nhìn Chun và Huyền…Một loạt suy nghĩ khác lại ùa về…Thật sự, tôi không thể nào yên tâm được khi để nhỏ Huyền về một mình, con nhỏ là Best Friend của tôi từ thời cấp 3 rồi, thân thiết hơn mọi người, nó biết cả tôi lẫn những điều về tôi, tôi cũng thế, mà đã là Best Friend thì làm sao có thể bỏ nhau trong lúc khó khăn được chứ, không đành để nhỏ thế này…
“Thôi, hay tụi mình xuống núi đi, Huyền không thể tự đi xuống được đâu, ngày mai chúng ta đi chơi cũng được!” tôi nói
“Thôi, Huyền…Huyền có thể tự xuống được…mọi người đừng nên vì Huyền mà làm lớn chuyện, đau một tí là hết thôi, cái này chẳng thấm thía gì lắm đâu, mọi người cứ leo tiếp đi, Huyền ngồi đây một lát rồi về, không sao đâu! Đi tiếp đi nha, nha!” nhỏ Huyền cười gượng gạo, thều thào nói không ra hơi. Khổ thật, cái con nhỏ này lúc nào cũng thế, lúc thì luôn phiền phức, lúc lại trở nên hiểu chuyện làm cho không ai là không quan tâm và yêu thương nhỏ được, từ năm học cấp hai nhỏ đã bị bệnh khá nghiêm trọng về bao tử, không được ăn đồ chua, sức khỏe thì yếu mà cứ ình là mạnh mẽ, thật là, bây giờ nhỏ mà không uống thuốc ngay thì thế nào cũng nhập viện như hồi đó cho xem
“Không được, Huyền phải để mọi người đưa về thì mọi người mới an tâm chứ! Đừng cố tỏ ra cứng cỏi nữa!” tôi gằng giọng
“Như à! Chẳng phải là Như muốn lên đỉnh núi cầu nguyện trước hoàng hôn cho bà ngoại mau khỏe lại sao?!? Đừng có vì Huyền mà làm lỡ mất cơ hội, ngày mai là phải về Thành phố rồi mà!” nhỏ ta vẫn cứ cứng đầu. Thiệt tình, nhỏ nghĩ tôi là loại bạn thế nào cơ chứ?!? Bạn mình đang lúc đau ốm mà tôi còn có thể ung dung đi ngắm hoàng hôn được sao? Mặc dù ý định của tôi là sẽ lên núi cầu nguyện cho bà ngoại, nhưng chuyện nhỏ nhặt đó trong tình huống nguy cấp này không còn to tát nữa rồi, nhỏ mà ngất ra đây thì lớn chuyện à coi!
“Như, Chun, thôi hai người cứ đi lên núi đi, anh đưa nhóc Huyền về được rồi, đừng vì bọn này mà để lỡ cuộc vui!” anh Minh dìu nhỏ Huyền đứng dậy, nhẹ nhàng nói
“…”
“…”
Tận sâu trong ánh mắt nhỏ Huyền, tôi hiểu rõ nó đang hiện lên những gì, những khát vọng gì, những mong muốn gì, không muốn lìa xa, không muốn bỏ lại người con trai ấy, và lại càng không muốn người con trai ấy bỏ mặc mình mà cùng vui chơi với cô bạn thân của mình. Ai hiểu rõ nhỏ bằng tôi cơ chứ? Nhưng dường như có một thứ gì đó đang chặn lại cái mạch nguồn ước muốn và mong mỏi ấy của nhỏ, muốn nói nhưng không thể có lẽ vì một điều gì đó, muốn khẩn cầu nhưng lại càng không thể nói ra, có chút muốn quên và níu kéo, cảm giác của nhỏ đều hiện rõ qua ánh mắt, cái cảm giác mà tôi đã từng trải qua…nên thấu hiểu rất nhiều…! Có lẽ, giữa Chun và Huyền đã xảy ra sự việc nghiêm trọng gì đó nên mớo thế, hoặc cũng có thể…bọn họ…đang…đang thích nhau cũng nên…Nếu vậy, mình càng không thể đi riêng với tên Chun!...
Nhỏ đưa ánh mắt buồn lướt nhẹ qua Chun và tôi, cười dịu một cái rồi nhắm hai con mắt mệt mỏi
Tôi…tôi…tôi…tôi không muốn bạn thân mình phải như thế, có thể, đây sẽ là một câu nói khiến tôi phải ân hận và khó xử, nhưng tôi vẫn không muốn rút lại ý định…
“Huyền, hay để Chun đưa Huyền về, Như…Như…Như muốn…muốn cùng ngắm hoàng hôn với…với…anh Minh. Hai người…đi cùng nhau đi…Như sẽ cùng đi với anh Minh, muốn cùng…cùng cầu nguyện dưới hoàng hôn…cùng leo núi…và…và xuống núi…!!!” tôi nói một cách lắp bắp, lời nói của tôi như thiếu suy nghĩ vậy, không còn nghĩ thêm được gì cả, thật sự tôi không hiểu điều gì đang xảy ra giữa Chun và Huyền hay tôi, Chun và Huyền, không hiểu gì cả, nên có lẽ, tôi chỉ biết tác hợp cho họ mà thôi! Thật sự…tôi…hình như…hình như tôi thật sự không muốn…và cũng không biết vì sao tôi không muốn mà miệng vẫn thốt lên những lời đó! Không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi! Từ sau khi quên được anh Minh, lần đầu tiên tôi mới có lại cảm giác vô tri này, nó dường như sắp trở thành căn bệnh mãn tính của tôi mỗi khi đứng đối diện với con người ấy…!!!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tâm trạng thảm thương khi nãy giờ lại càng não nề hơn, anh Minh nhìn tôi có chút ngạc nhiên và một tí gì đó tôi cũng không rõ, nhỏ Huyền như bừng tỉnh khi nghe những lời ấy, còn Chun…Chun thì…sắc lẻm…đăm đăm…lạnh lùng…và khiến tôi…hơi thắt lại…nhỏ bé…hèn nhát hơn…
“Như…” nhỏ Huyền thốt tên tôi không thành lời, đôi mắt to tròn chiếu trực diện lên khuôn mặt vô cảm giác của tôi
“…” không nói gì, và tôi cũng không hiểu được anh Minh đang muốn nói gì và nghĩ gì, có chút suy tư, thấu hiểu, một chút mông lung trong đôi mắt đen tuyền long lanh
“Nói thật?” tên Chun nãy giờ không nói câu nào, chỉ nhìn tôi trân trân một cách căm phẫn, mới thốt lên được lời lạnh băng
…
…
…
“…gật…gật…” lại một lần nữa…
“…” một ánh mắt có chút đáng sợ, đau lòng của người con trai đang nhìn về phía gương mặt đang cúi gằm của tôi
…
…
Như sợ bị lộ tẩy, tôi chỉ biết cúi gằm, không muốn ngước lên nhìn ai, và cũng không biết mình đang sợ bị phát hiện điều gì nữa, hơi đau ở lồng ngực, có chút ngẹt thở…
Chun vẫn nhìn tôi…ánh nhìn sắc lẻm pha lẫn tuyệt vọng…
Tôi liếc mắt lên nhìn lén người con trai ấy, thì thấy gương mặt anh ta đanh lại, Chun không thèm nhìn tôi nữa…
“Anh…anh Minh để nhỏ Huyền cho tên Chun chăm sóc đi, em với anh cùng leo núi, anh…anh mau lên…nếu không sẽ không xem được mặt trời lặn đó!” tôi gượng cười, nhìn anh Minh một cái rồi quay mặt đi, bước tiếp những nấc thang còn lại…………………nhưng…dường như…tôi không còn sức để bước tiếp nữa rồi! Quãng đường còn lại xa xăm quá, còn tôi thì cứ dốc hết sứ lực để leo đến đỉnh, cái đỉnh núi cao vời ấy như một thứ gì tôi đang dần tiến tới và cố nắm chặt nó, nhưng, đã…đã không được nữa rồi, bước một bước trong thất vọng, hai bước với nỗi thương tâm…!!!
“Như à!”
Một tiếng gọi, khiến cho toàn thân tôi khựng lại hoàn toàn…!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...