CHAP 35: I’M SO SORRY
Chúng tôi về đến biệt thự, đồ ăn đã chuẩn bị đâu vào đấy hết cả rồi, có vẻ như vẫn còn “mùi” của mấy ông đầu bếp nổi tiếng trong căn nhà này thì phải. Haizz, khỏi nói cũng biết tên Chun nãy giờ bực mình tôi lắm đây, hắn cứ liếc rồi lẩm bẩm rủa xả tôi hoài, biết mà biết mà, ai biểu mình ác quá làm chi, chắc ăn xong phải chuộc lỗi với hắn ta quá!!! Suốt buổi ăn tôi thì cứ nhìn lén tên Chun, còn hắn ta thì ăn ngấu nghiến như tưởng tượng mấy miếng đồ ăn đó là tôi vậy, nhìn mà thấy thèm, í lộn, thấy ghê, còn nhỏ Huyền thì ngồi kế bên gắp thức ăn vào chén hắn tới tấp, bó tay – tôi lắc đầu
“Ăn đi, món này hồi đó em thích lắm nè!” anh Minh nói rồi gắp vào chén tôi một miếng mực cay chiên xù, không ngờ anh~ vẫn còn nhớ sở thích của mình, háhá, vui quá đi – tôi mỉm cười cảm kích rồi cắn một miếng, công nhận ngon thật (mải ăn mà không thèm để ý cảm nhận của người ngồi đối diện gì hết!!! Thiệt tình!!!). Chúng tôi ăn xong đâu đấy rồi bưng chén đĩa cho vào máy rửa bát, xong xuôi thì ai vào phòng người nấy chuẩn bị cho cuộc vui chơi xả láng vào chiều nay. Nhỏ Huyền và anh Minh chắc đang ngủ trưa hết rồi, không biết tên Chun giờ này đang làm gì ta? Mà mình phải làm thế nào để chuộc lỗi mới được chứ? Ở đây chắc không có bán liếm liếm đâu ha!!! Í khoan, moi tủ lạnh biết đâu có cũng không chừng – tôi lên phòng được một lúc rồi chạy xuống bếp, nằm phục trên cái bàn ăn suy nghĩ cách bày tỏ nỗi niềm ăn năn chân thành nhất có thể!!! Mở tủ lạnh…Áháháhá…trời giúp mình rồi…háháhá…bởi vậy ta nói a…ở hiền gặp lành quả đúng dễ sợ (~.~ “đúng” ghê, cái này phải gọi là trời phụ lòng người thì có!!!) háháhá…trong cái tủ lạnh “chà bá” nào là trái cây, chocolate, bánh, kẹo, nước ép hoa quả, ngăn lạnh nằm dưới cùng thì có bánh kem tươi, kem - những mấy hộp luôn, đầy đủ mọi kích cỡ, háháhá!!! Tên đó mà thấy kem là như thấy vàng í. Chắc hắn ta sẽ nguôi giận thôi!!! Nghe “đồn” ăn kem hoặc gọi theo ngôn ngữ “made by Chun” là liếm liếm có thể giải tỏa mọi nỗi bực tức, háhá…lần này thì khỏi lo rồi Tuệ Như! Hàhàhàhà…- tôi cầm hộp kem ngước mặt lên trời cười một tràng khả ố…
Tôi lấy một hộp kem chocolate cỡ vừa và hai cái muỗng nhỏ để tôi và hắn cùng ngồi ăn “đàm đạo” hay nói “quạch tẹc” là thảo luận “vụ án” hồi sáng. Ấy, nhưng có mỗi hộp kem thì có ít quá không ta???...Nghĩ đoạn, tôi lấy thêm 2 quả táo, 2 quả kiwi, 1 quả cam cắt rồi trang trí lên dĩa cho đẹp mắt, với một niềm mong mỏi duy nhất là nhận được sự khoan hồng trước “tòa” với lại, mong là hắn ta không kể ai nghe về mức độ “kinh khủng khiếp” của tôi…!!! Nhất là với anh Minh, tôi nhất định phải giữ nguyên hình tượng, tuyệt đối không được hiện nguyên hình. Phải, dù có bị lăng mạ, sĩ vả, làm mất sĩ diện đến đâu đi nữa cũng phải cầu xin tha thứ, à không, năn nỉ thôi, cầu xin thì hơn xấu hổ…Tôi bưng hộp kem với hai cái muỗng cùng một dĩa trái cây “bành ki” đi cúng, à không, đi năn nỉ. Hắn ta mà cương quyết không tha thì mình mang nhang cúng hắn thật đấy, không đùa đâu, trước giờ chưa vượt qua ải “thức ăn kế” của tôi cả!!! Hahahahaha, chắc tên Chun cũng không ngoại lệ…- tôi vừa trèo lên cầu thang từ dưới bếp lên tầng hai, đến trước cửa phòng tên Chun tôi gõ khẽ
“Cóc…cóc…anh Chun à!!!” (sax, mắc ói…!!! Sến zữ bà nội???)
… - im re
“Cóc…cóc…tôi vào được không…Ơ…cửa không khóa!!!” tôi thấy cánh cửa như bị gió tạt làm cho hơi hở ra, liền “xông thẳng” vào một cách “bất hợp pháp”. Nhưng sao trong phòng không có ai vậy ta??? Cả nhà tắm cũng không thấy mở đèn. Bộ hắn đau quá nên nhảy cửa sổ tự tử rồi hả? Mà ở dưới đó cũng đâu có xác người…(tôi lú đầu ra cửa sổ xem xét “hiện trường”) haizz…- ngó quanh một vòng tìm hắn rồi tôi đặt những thứ đã chuẩn bị lên chiếc bàn nhỏ nằm ở góc phòng…
“Cạch…cạch…Oaaaa…cô làm gì ở phòng tôi thế hả???” một tiếng quát vọng lại từ phía sau lưng tôi, quay lại thì thấy tên Chun chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng phía dưới rốn và trùm một cái khăn nhỏ hơn trên đầu
“Anh mới tắm à? Nhưng sao…”
“Ầm…” chưa kịp để tôi nói hết câu, tên Chun lao thẳng vào nhà tắm, đóng cửa lại. Sì, tưởng gì, chỉ là ở trần thôi mà, tôi đã thấy cái gì đâu! (công nhận Tuệ Như biến thái dễ sợ). Í, nhưng hồi nãy trông anh ta ở trần cũng đô quá đấy chứ, háhá, cơ bắp cuồn cuộn, 6 múi rõ ràng luôn à nha!!! Cộng thêm tóc hắn ta ướt nên rũ xuống trán trông hấp dẫn hết sức… (một đứa con gái bất bình thường!). Tôi đứng trước cửa nhà tắm, khoanh hai tay chờ tên Chun
“Cạch…cạch…” tiếng mở cửa
“Oái…hết cả hồn…cô làm cái quái gì mà đứng lù lù ở đây thế hả? Đúng là đồ con gái không biết xấu hổ!” tên Chun sau một hồi thay quần áo (bộ đồ khi đạp xe đạp bởi đi tắm ỉ i nên không mang theo đồ) thấy tôi đứng “ăn vạ” trước cửa la làng lên. Hắn dám nói mình không biết xấu hổ à? Thật tình…nhưng…nhưng mình phải nhịn…không được quên mục đích chính…- lấy lại bình tĩnh, tôi mỉm cười ranh mãnh nhìn hắn…
“Lại…lại gì nữa…?” tên Chun có vẻ…sợ
“Tôi đến tìm anh, mà đi khắp phòng không thấy anh đâu cả, nhà tắm cũng không mở đèn nên tôi chỉ còn cách ngồi trên giường chờ anh thôi! Mà có gì đâu phải ngại, anh đâu có lỏa lồ đâu, tôi không ngượng thì thôi anh ngượng cái gì???” tôi lạng một vòng quanh hắn rồi ngồi xuống giường, bụm miệng cười…
“Đúng là…tôi không biết cô là thứ gì trên đời này nữa!!!”
“Anh…” tôi định quát ầm lên trước câu “biểu tình” vừa rồi của hắn nhưng may mà kiềm chế kịp
“Thật ra…tôi…tôi…tìm…tìm anh để…”
“Để làm sao?” tên Chun lấy khăn lau mái tóc ướt nhèm vênh mặt hỏi tôi, hắn ta lúc này…đẹp…đẹp quá đi mất…
“Cô bị câm à? Tự nhiên xông vào phòng con trai không có mục đích lí do gì cả? Lại còn trơ trẽn nhìn thân thể người ta!” tên Chun bắt đầu nổi xùng
“Tôi…tôi…tôi muốn…” thật tình là tôi rất muốn nói hai chữ “xin lỗi” nhưng hắn đáng yêu quá khiến tôi không thốt nổi nên lời, lưỡi cứ líu lại hết, khuôn mặt tên Chun bây giờ ngây ngô vô cùng, đôi mắt lấp lánh đang muốn xoi mói, mái anh ta ướt nhèm rũ hết xuống vầng trán, đôi môi hồng hào quyến rũ…Oái…không xong rồi…nhỡ bị lộ tẩy là mình đang ngắm hắn thì sao đây…tên Chun đang tiến lại gần tôi…ực (nuốt nước bọt)…gần hơn…gần hơn nữa…ực…ực…hắn ta dí sát mặt tôi…sát hơn…sát hơn…một tay tên Chun chống xuống giường, một tay cầm chiếc khăn…mặt hắn ta…nham hiểm…oái…tôi ngả người ra sau không may bị trượt tay nên nằm ngửa ra giường, đập đầu vào…gối…tên Chun vẫn không chịu buông tha cho tôi, hắn cứ thế sấn người tới, hichic, hắn muốn làm gì đây? Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi thôi mà, đừng…đừng…tôi nhắm tít hai mắt…tim bắt đầu đập mạnh…
“Đồ bệnh hoạn…” một giọng nói thì thào sát lỗ tai, sát tới nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở, một mùi hương thoang thoảng…hương kẹo ngọt ngào…giọng nói trầm trầm…Khoan, khoan đã…hắn ta vừa nói gì nhỉ (để tg mình diễn tả lại cho nhé. Mặt Tuệ Như lúc này cứ như người phê thuốc, mắt nhắm tịt, mũi hít hít như heo…đột nhiên sực nhớ ra điều gì khiến hai con mắt trợn to tròn)
“TRỜI Ạ!!!” (mắt mở to tới nỗi khiến Chun hết hồn, sao lại hết hồn ta??? Đang làm gì mà bị giật mình vậy ta??? Đang ngắm ai đó à??? Héhéhé *cười nham hiểm*) tên Chun hoảng hồn bật dậy, giả bộ lấy khăn lau lau tóc…
Tôi trấn tĩnh lại, “lật lại kí ức” nhớ về câu nói thì thầm hồi nãy, hóa ra là một câu mắng nhiếc, tôi bật người ngồi dậy…
“Anh nói ai bệnh hoạn hả?”
“Cô đó, tự…tự…tự nhiên vào phòng con trai rồi mặt dày ăn vạ, không thèm nói mục đích, đi về phòng mình đi, nhanh!” tên Chun chỉ thẳng tay ra ngoài cửa đuổi tôi. Đúng là…ờ ha…mình tới để xin lỗi cơ mà… phải…hồi nãy lo nhìn chăm chú tên Chun nên không nói nên lời, rồi bị say mùi hương kẹo nữa, thiệt tình, sao ngu quá vậy nè, mất thể diện chết đi được – tôi lấy tay cốc cốc vào đầu mình
“Tôi…tôi đến để xin lỗi anh chuyện hồi sáng…tôi hơi quá đáng…tôi…tôi có mang theo cả quà chuộc tội nữa…” tôi hớt hải đứng dậy, né người tên Chun rồi chạy đến chiếc bàn, bưng hộp kem và dĩa trái cây “dâng” trước mặt hắn
“…”
“…cô mà cũng biết xin lỗi nữa à?” tên Chun nói rồi giật phắt hộp kem ngồi lên giường
“Hehehe, anh nhận hộp kem vậy là tha thứ cho tôi rồi đúng chứ? Cám ơn anh nhiều!!! Hêhê!!!” tôi cười đểu rồi ngồi kế bên hắn ta, chọc một miếng kiwi bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm, tên Chun thấy kem thì mắt sáng rực cả lên, trời ạ, trông hắn ăn ngon lành chưa kìa, cũng không thèm mời mình, hai tay hắn cầm hai cái muỗng ăn như heo, bộ không thấy lạnh hả trời, bó tay, nhưng dù sao hắn cũng bỏ qua rồi háháhá!!! Tôi “quất” hết đĩa trái cây (quà chuộc tội mà thế đấy!!!) tên Chun cũng “làm láng” hộp kem không chừa một giọt, đúng là kỉ lục thật đấy, ăn một hộp kem trong vòng năm phút mà không biết lạnh là gì???
“Mà sao hồi nãy tôi không thấy nhà tắm mở đèn vậy?” tôi tò mò hỏi
“Tôi không thích mở đèn khi tắm!!!” tên Chun nói. Ờ mà cũng đúng, Thần chết thì phải thích bóng tối hơn chứ!!! Phải, nhưng lỡ tắt hết đèn tối thui rồi bị trượt chân hay gì đó rồi đập đầu vào bồn cầu thì sao? Cái tên này đúng là không biết suy nghĩ gì hết à!!! Thôi, mặc xác hắn, tập trung vô chuyên môn…
“Hehehe, tôi nhờ anh chuyện này được chớ! Anh đã tha lỗi cho tôi rồi vậy chuyện hồi sáng anh cứ xem như chưa có gì xảy ra đi nhá, đừng nói với ai hết, ha!!!???” tôi cười “dịu dàng” nhìn tên Chun
“…” hắn ta cũng nhìn tôi chằm chằm
“…chớp…chớp…” tôi nháy mắt lia lịa suýt nữa thì rụng hết cả lông mày, lông mi, lông mũi ra luôn
“Tôi tha thứ cho cô hồi nào?” tên Chun phát ngôn một câu khiến tôi suýt nữa thì “té giường”
“Nhưng…nhưng chẳng phải anh ăn hết liếm liếm rồi còn gì? Nếu không tha thứ vậy sao anh lại nhận quà chuộc tội???” cáu rồi
“Bộ tôi cứ nhận là phải tha thứ cho cô sao? Đúng là mắc cười! Cô nhìn đi…nhìn đi (vừa nói vừa dơ dơ nhử nhử cánh tay trước mặt Tuệ Như) dấu tích của cô đó…vẫn còn đỏ đây nè!”
“Tôi cũng xin lỗi anh rồi còn gì nữa! Công nhận anh giận dai thật đó nha, con trai gì mà kì cục, tức quá à!!!” tôi điên tiết, đứng dậy, giật lấy hộp kem trên tay hắn ta (chừa lại 2 cái muỗng) bưng luôn dĩa trái cây bỏ ra ngoài dập cửa cái rầm
…
…
“Đồ ích kỉ, không có lòng bao dung” tôi đi được một đoạn rồi quay lại, lấy 2 cái muỗng, quát vào mặt hắn rồi lại ra khỏi phòng dập mạnh cửa…mặc xác cho hắn ta có cười chọc ghẹo hay nguyền rủa hay gì đó không biết…tức quá àaaaaaaaaaaa!!! Không xin lỗi nữa đâu!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...