CHAP 29: CUỘC KHỞI HÀNH CAM GO
Ngày mai là lên máy bay đi du lịch rồi, hichic, chẳng vui tí nào cả, có cái tên Chun chết tiệt ấy đi thì thúi đời mình rồi còn đâu…-tôi vừa xếp quần áo vô cái ba lô doraemon (Tuệ Như cực kì mê doraemon đó nha!!!) vừa lẩm bẩm nguyền rủa tên Thần chết xấu xa. Mình đã xin mẹ rồi, mẹ bảo đóng tạm cửa tiệm một ngày cũng được, dù sao mấy hôm nay cũng thu về không ít monney (nhờ ai zậy ta???!!!). Không biết chuyến du lịch này sẽ ra sao đây? Chắc sẽ chẳng vui vẻ gì đâu!!!...
“Tin nhắn kìa Như! Tin nhắn kìa Như” âm báo tin nhắn giọng baby vang lên
- Ngày mai anh sang đón em cùng Chun nhá! 8 giờ anh có mặt, đừng có ngủ quên đấy :)) – tin nhắn của anh Minh
Phải rồi, hồi sáng đã thương lượng là tên Chun sang nhà mình rồi cùng đi luôn cho tiện mà, hax, cớ gì mà mình cứ phải dính với tên ấy thế?!?! Sao cứ nghĩ tới hắn là mình vừa bực bội, vừa khó chịu, vừa…vừa…thôi bỏ đi, không nghĩ tới nữa, ngày mai anh chết chắc với tôi, đừng hòng được du lịch yên ổn nhá!!!
10giờ 30: bắt đầu lên giường “đánh” một giấc
11giờ 30: trằn trọc
12giờ 30: “Hax, sao không ngủ được vầy nè???”
1giờ 30: “Hôm nay mình với tên Chun gần nhau quá thì phải??? (nhớ lại cảnh tượng nói nhỏ hồi sáng)”
2giờ 30: “Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, hax bực mình thật, từ lúc hắn ta đến đây mình thường xuyên bị mất ngủ, mất kiểm soát, bực quá, bực quá!!!”
3giờ 30: hích nấc…thục xì dầu…nhảy múa như con điên…tung người lên rồi thả tự do xuống giường…uống nước…rửa mặt…
4giờ 30: “Áaaaaaaaaaaaaaaa………” (trong đêm khuya thanh vắng, người người chìm trong giấc ngủ, đột nhiên có một tiếng la bài hải khiến kính cũng phải vỡ, chó cũng phải sủa, kinh động tận đến lõi Trái đất…)
5giờ 30: “Huhuhuhuhuhuhu…Tuệ Như ơi! Ngủ ngoan đi mà!!! Ngủ nào!!! Hichic…”
6giờ 30: …zzz…khò khò khò…zzz…
…
“Tít tít tít tít…tít tít tít tít…tít tít tít tít...” chuông báo thức reo inh ỏi báo hiệu 7giờ 30
“Khò…zzz…tỏng tỏng (chảy dãi)…”
“Tít tít tít tít…tít tít tít tít…tít tít tít tít…”
“…zzz…” (công nhận, bó cẳng Tuệ Như, báo thức để nay lỗ tai mà vẫn còn ngủ được)
“Tuệ Như, xuống mở cửa!” tiếng kêu ở dưới lầu
“…zzz…” (để tg mình miêu tả điệu ngủ lúc này của bé Như nhà ta nhé: hai tay dang ra, hai chân banh ra, đồng hồ báo thức để sát lỗ tai, đầu tóc bù xù, chảy dãi tong tong, gối ôm, chăn, mền đều “thăng” hết xuống sàn…)
“Này, điếc hả? Ầm ầm ầm…” vẫn tiếng gọi đó (vì nhà Tuệ Như có những hai cửa lựn, một cửa kính bên trong và một cửa lùa bên ngoài >>> nên rất dễ phát ra âm thanh “ầm ầm” nếu ai đó đạp vào, điển hình là chàng ấy…)
“…zzz…”
“Không xuống thì đừng trách tôi đấy nhé! Víu!!!...” (một chàng trai đang bay từ dưới đất lên cửa sổ lầu một của căn nhà nhỏ đáng yêu trông như một vị thiên sứ, 2 tay chàng dang ra, một chân co một chân duỗi, mái tóc bay bay trong gió, chàng như “siêu nhân biến hình” thoắt một cái đẩy cửa sổ leo vào trong, và…)
“…chậc chậc chậc, zời ạ!!!” (chàng trai thoáng chút bất ngờ trước điệu ngủ “kinh khủng khiếp” của nàng công chúa ngủ trong phòng)
“…zzz…” (vẫn ngủ tỉnh bơ)
“CÓ DẬY CHƯA HẢ? GIỜ NÀY MÀ CÒN NGỦ, CÔ CÓ BIẾT MÌNH ĐANG ẢNH HƯỞNG TỚI TẬP THỂ HAY KHÔNG? HẸN 7GIỜ 30 MÀ CÒN NGỦ LÀ SAO? ĐỊNH HỦY CHUYẾN DU LỊCH CỦA NGƯỜI TA ĐÓ HẢ?” (giờ thì biết là ai rồi ha! Chàng trai đưa miệng sát lỗ tai cô gái, la bài hải đánh thức giấc ngủ ngàn thu ý lộn, giấc ngủ ngàn vàng của cô)
“CHA MẸ ƠI TRỜI ĐÁNH CON!!!” (câu quen thuộc) tôi hết hồn ngồi bật dậy như thây ma, la làng lên, mặt vẫn còn mớ ngủ, lấy lại bình tĩnh tôi nhìn xung quanh. Á…má ơi…tên…tên Chun…
“Anh…anh làm gì ở đây thế? Sao…sao anh vào được cơ chứ!?!” tôi hoảng quá té lăn xuống giường:
“Á…á…ui da…cái mông tôi!!!”
“Hớ…nực cười thật!” tên Chun vòng hai tay trước ngực, hắn ta mặc một chiếc sơ mi ca rô xanh dương – trắng cùng quần jean dài màu xanh đen, đằng sau lưng đeo cái ba lô hình như là hàng hiệu, tất cả đều là đồ của L-Style chứ còn gì!!!
Lấy lại phong độ (phong độ gì, trông Như lúc này chẳng khác nào con trốn viện…) tôi ngồi thẳng người (trước đó là đang nằm sải lai dưới sàn la làng la xóm) đưa hai tay thành dấu nhân trước ngực “bảo vệ thân thể” trừng mắt nhìn hắn ta
“…Hơhơ, đúng là nực cười!!!” tên Chun cười khinh bỉ
Ơ…Nhưng giờ này hắn tới đây làm gì nhỉ? Trông không giống như thường ngày…đi du lịch à???… Ấy chết, đúng rồi, đi du lịch, hôm nay mình phải đi du lịch…oái…oái… - tôi nhảy dựng người lên, chạy qua chạy lại, vò đầu bứt tai, đưa mắt nhìn đồng hồ…oái 7giờ 50…oái…
“Cô bị điên à? Còn không mau chuẩn bị đi!” tên Chun trừng mắt nhìn tôi đang như gà mắc đ.ẻ, chạy qua chạy lại, rối tung đầu tóc
“Nhưng, nhưng sao anh vào được đây?” tôi khựng lại những động tác kì quái, ngơ ngác hỏi
“…” tên Chun im lặng, chỉ đưa mắt nhìn cái cửa sổ đang mở tác hoác. Thì ra là thế, anh ta leo qua đường cửa sổ…
“Nhưng…ai cho phép anh tự tiện lên phòng con gái độc thân hả?” tôi dẩu môi lên, nghiến răng lại, trừng mắt với hắn ta
“Tôi gọi cô có nghe không?” tên Chun cũng trừng mắt lại. Ờ nhỉ? Tối hôm qua tôi ngủ không được nên bây giờ nửa tỉnh nửa mê, ngủ quên luôn tới giờ này. Ấy, thôi chết, còn năm phút nữa là 8giờ rồi – tôi cuống cuồng, không thèm phân bua với tên Chun nữa, phóng ngay vào nhà vệ sinh…Ấy, quên mang quần áo rồi – tôi lại phóng ra mở tủ lấy bộ quần áo tối qua đã sắp sẵn, không quên cười trừ với cái tên đang nhìn tôi “ái mộ”
1phút…
2phút…
3phút…
“Xong rồi!” tôi tung cửa bước ra như vừa làm hoàn thành xong một chuyện gì đó vĩ đại (công nhận vĩ đại thật). Tên Chun lắc đầu ngán ngẩn nhìn tôi rồi mở cửa phòng đi xuống nhà, tôi cũng xách vội cái ba lô xuống luôn, mở cửa nhà ra thì đã thấy anh Minh đứng đó rồi!
“Hai người…hai người…tối qua ở cùng nhau sao?” anh Minh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và tên Chun cùng bước ra
“À…không phải đâu ạ! Tại hồi nãy Chun tới hơi sớm thôi, không phải như anh nghĩ đâu!” tôi xua xua tay phân minh (nói dối tài tình thật)
“Ồ, hai người mau lên xe đi!” anh Minh gật gù ra dáng hiểu chuyện rồi nói. Tôi liếc mắt cảnh cáo tên Chun muốn bảo hắn ta tốt nhất đừng gây chuyện, hắn cũng lẩm bẩm trừng mắt nhìn tôi
“Còn không mau lên xe!?!” anh Minh nở nụ cười thiên thần đẹp mê li nhìn tôi (oái oái oái, tg chết ngất mất thôi! Háháhá!!!)
“Em lên ngay đây!” nói rồi tôi chạy vội lên chỗ kế anh Minh, để lại tên Chun mặt mày bậm trợn đi đằng sau. Rõ khổ, không biết cái tên Thư kí kia dạy hắn lái xe kiểu gì mà mở cửa thôi cũng không biết, tên ấy dựt dựt cái cửa không được thì dùng hết sức kéo nó ra và rồi…cũng không được, hichic, nhục chết mất thôi, lại còn phiền tới anh Minh xuống xe mở hộ, ấy thế mà chẳng có một lời cám ơn, mặt hắn còn thêm phần giận dữ kèm chút quê độ nữa. Đúng là, đi với anh ta mất thể diện quá xá…
“Tài xế nhà anh đã chở Huyền ra sân bay trước rồi, bây giờ chúng ta cũng đến đó nhá!?!” anh Minh quay sang nói với tôi, nháy mắt một cái mà tim tôi muốn rụng rời…áháhá, đẹp trai kinh khủng (tg: ngất từ đời nào rồi!!!)
“…” tôi gật gật đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...