CHAP 21: ĐUỔI THEO CHIẾC BÓNG BI THƯƠNG
“Tôi nói không được, anh ta là nhân viên ở đây, không được làm việc ở đâu hết. Còn nữa, tại sao các người biết anh ta đang làm việc ở đây? Theo dõi à? Mà cũng phải thôi, nghề của các người là thế mà, về mà nói với ông ta thôi ngay cái trò này đi, không muốn quan tâm đến thì đừng cố tình tỏ ra nhân đạo nữa, tôi và mẹ tôi sống chết ra sao không cần các người bận tâm. Có giả tạo thì cũng vừa vừa thôi, sức chịu đựng của con người có hạn, đừng tiếp tục làm tôi hận các người thêm nữa, đừng nhúng tay vào cuộc sống của tôi cũng như đừng can dự hay để ý đến những người xung quanh tôi nữa! Tôi nói như thế ông về mà thuật lại cho Ngài Tổng giám đốc cao quý biết, còn nữa, bảo ông ta dấu cái đuôi cho kĩ vào kẻo có ngày bị lòi ra đấy!” tôi như sư tử gầm, quát tháo ầm lên, “xả” hết tất cả những ấm ức nãy giờ nhịn nhục
“Tôi xin lỗi nhưng…” ông ta đứng dậy, cúi đầu định nói gì đó…
“Đừng nói câu đó với tôi. Mang ngay cái hợp đồng đó về, quán tôi không tiếp các người” tôi dứt khoát không thèm nghe bất cứ một lời phân trần nào từ miệng ông ta
“Này! Cô làm gì thế hả? Đây là công việc của tôi cô can dự vào làm gì?” tên Chun căm phẫn nhìn tôi
“Công việc của anh sao? Tôi không được can dự à? Hừ, anh không biết gì thì đừng nói, tốt nhất thì vào trong làm công việc của anh đi!” tôi bắt đầu “nổi khùng” quát lại hắn ta
“Này! Tôi đến đây là vì đền bù tổn thất cho cô, chứ không ham muốn gì đâu! Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, tôi muốn kí hợp đồng hay không là quyền của tôi. Tôi không biết hôm nay cô uống lộn thuốc hay chưa uống thuốc nhưng đừng tiếp tục ở đây nhúng tay vào chuyện người khác nữa!”
“Tôi nhúng tay sao? Tôi làm vậy để tốt cho anh thôi, hợp tác với những kẻ vô tâm thì anh cũng chẳng được vui vẻ gì đâu, những người chỉ biết có tiền thôi thì tốt nhất anh đừng nên quen biết”
“Cô vô duyên vừa thôi! Tự nhiên ra đây quát tháo ầm ĩ cấm này cấm nọ, cô bây giờ y như mẹ tôi. Chỉ biết có bản thân mà không nghĩ đến người khác, tôi đã nghĩ sai về cô rồi! Người không nghĩ cho người khác như cô chỉ là một đứa con gái ích kỉ mà thôi. Tôi nói cho cô biết, tôi muốn làm gì là quyền của tôi, nếu không có lí do chính đáng thì đừng xía vào chuyện của người khác nữa!” tên Chun đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn tôi, mặt lạnh như băng cùng những lời nói như ngàn con dao sắc chém vào tim tôi. Phải, tôi không nên xía vào chuyện của anh, tôi ích kỉ, không nghĩ cho người khác, chỉ biết có bản thân. Được lắm, các người muốn làm gì thì làm, từ giờ cứ coi Trần Tuệ Như này là không khí đi, mình vốn dĩ chỉ là không khí trên cõi đời này thôi mà! Không cha mẹ, không tình thương và cũng không…không có sự đồng cảm…Tôi là không khí mà!!!...Tôi bỏ ra ngoài mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Hôm nay, lần đầu tiên mình bị mắng, lần đầu tiên mình bị tổn thương lòng tự trọng, lần đầu tiên mình tức như thế, mình…mình…mình đau như thế. Tôi sẽ không can dự vào anh nữa, không dính líu tới anh nữa, từ nay hãy trở lại vạch xuất phát, nơi mà tôi với anh…chỉ là người dưng. Hãy hợp tác với bọn họ đi, anh sẽ được nổi tiếng, sẽ nhiều tiền…phải, đối với họ chỉ có đồng tiền, đồng tiền làm nên tất cả… Anh đến làm việc cùng tôi chỉ để đền bù tổn thất thôi mà! Phải, anh cũng đâu phải là tự nguyện, ấm ức là đúng thôi! Không lẽ, bên cạnh tôi anh mệt mỏi đến thế, bên cạnh tôi anh tôi anh thấy mình thấp hèn đến thế, cũng đúng, anh sẽ được đông đảo người biết đến, sẽ được làm những gì anh muốn, sẽ được thỏa ước mơ để khi trở về nơi thuộc về mình anh không phải hối tiếc. Sao anh không trở về cái Darkland gì đó của mình đi, ở đây gây phiền phức cho tôi làm gì?!? Anh mau biến khỏi nơi này đi, đừng để tôi nhìn thấy anh thêm nữa…Tôi chạy…chạy mãi mà không biết mình đã đến đâu, đi qua những chỗ nào…chạy như đang trốn tránh thứ gì đó, đang sợ hãi điều gì đó, chạy trong hồi ức, chạy đến hiện tại và xuất phát tới tương lai, cái hồi ức khiến tôi cứ chạy mãi, cái hiện tại khiến tôi không thể dừng bước chân và cái lạc lõng, cái mơ hồ trong tương lai khiến tôi tiến tới, mở cánh cửa của sự đau thương…Tôi chạy đến chiếc ghế đá của công viên, trong lòng tức điên lên được, tôi nhớ về chuyện đó…tôi khóc…nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi…chuyện đó đã khiến tôi ra thế này…đồng tiền đó đã “mua” đi yêu thương của tôi…Huhuhuhu…tôi khóc…huhuhu…tôi đau lòng lắm…người đã mang lại hơi ấm cho tôi lại cự tuyệt tôi cũng chỉ vì đồng tiền của gia đình đó…Huhuhuhu…đau quá…nhói quá…cái cảm giác của mảng kí ức năm xưa lại trở về…khiến tôi khóc thét lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...