Vị Hôn Thê Của Thần Chết
CHAP 17: SỰ TRỞ LẠI TỪ BÀN TAY TỬ THẦN
...zzz…
…zzz…
…lờ mờ…lờ mờ…
Tôi mở dần đôi mắt chào ngày mới, nắng rọi qua khe cửa sổ đã đánh thức giấc ngủ của tôi, nhướng lông mi nhìn chung quanh…phòng của tôi…ngay dưới phía bên trái giường tôi, tên Chun đang ngủ say…chắc đêm qua hắn chăm sóc tôi mệt quá nên thiếp đi rồi…vai tôi vẫn còn đau lắm…trán không còn nóng nữa…trong người hết khó chịu rồi…tôi ườn èo một tí rồi nhìn đồng hồ…10 giờ 30 phút…ặc ặc…
“Chết rồi! Happy Day…” tôi la toáng lên và hình như đã gián đoạn giấc ngủ của ai đó thì phải…
“Ưư…cái gì thế hả?” Chun vươn vai một cái rồi hi hí đôi mắt quay sang nhìn tôi, trông hắn lúc này phải nói là… cực kì cực kì dễ thương…
“Happy Day vẫn chưa mở cửa…”
“Sời! Tưởng gì!” tên Chun nói một câu “bất cần đời” rồi quay sang bên kia ngủ tiếp
“Này! Trưa rồi đấy!” tôi gọi
“Cô biết tối hôm qua mấy giờ tôi mới được ngủ không hả?” Chun nói giọng uể oải
“Ờ quên…Hêhê…dù sao cũng cảm ơn anh…Hêhê…” tôi cười trừ
“Đúng là!” Chun điên tiết ngồi bật dậy
“Không ngủ nữa à?”
“Ngủ được nữa sao?”
“…”
“Cô bán thuốc dặn ăn sáng no mới được uống thuốc, cô tự xuống làm đồ ăn đi!” Chun bước dài mệt mỏi về phía nhà vệ sinh, miệng lèm bèm căn dặn…
Hichic, vai mình như vầy làm sao tự nấu nướng được?!? Hắn có bị “thông minh” không đấy?!? Bình thường trong mấy bộ phim Hàn Quốc, lúc cô gái bị thương thì chàng trai phải chuẩn bị bữa sáng chứ! Đúng là cái đồ “thiếu văn hóa điện ảnh”
Đợi hắn “biến” khỏi tolette, tôi mới lò mò vào trong làm VSCN tuy có hơi khó khăn vì phải làm mọi thứ bằng tay trái nhưng biết sao được…Xong xuôi đâu đấy tôi bước xuống nhà tự “chăm sóc” bao tử…
“Thái tử…Cô Tuệ Như…” một giọng mệt mỏi phát ra từ phía ngoài cửa…hình như là…Lui…Chết, tôi quên mất, bình thường Happy Day phải mở cửa từ 8giờ 30 mà bây giờ đã 10giờ 45 rồi…Vậy là anh ta đứng đây “gào” từ sáng tới giờ đó hả??? Chậc chậc, tội nghiệp Lui quá. Rõ khổ, tên Chun cứ đứng như trời trồng trước cánh cửa, mặt thì cứ đực ra mà không biết phải làm thế nào!?!
“Cạch…cạch…” tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn tên Chun rồi “xử lí” cái cửa
“2 người có biết tôi đứng ở đây bao lâu rồi không?” một giọng uể oải pha chút răn đe, Lui nói rồi cầm cái bọc gì đó vào trong
“Hêhê, xin lỗi nhé! Tại…”
“2 người mau ra đây ăn cháo đi! Mà hình như nó không còn nóng nữa! Để tôi đi hâm lại!” tôi chưa kịp nói hết câu thì giọng mệt mỏi của Lui xen ngang vào, anh ta lấy từ trong cái bọc mang tới một cái cà-mên 3 ngăn, mở nó ra rồi đặt trên bàn
Một lúc sau chúng tôi cùng ngồi ăn sáng, hôm nay Happy Day đóng cửa…
“Tối hôm qua cô có sao không?” Lui hỏi thăm tôi
“Chẳng sao? Chỉ sắp chết thôi!” tên Chun xen ngang nói một câu vô cùng “có duyên”
“Hên là giờ cô vẫn còn ngồi đây ăn sáng được đấy? Cũng may là cô gặp được Thái tử đó! Biết không, ở Darkland anh ấy là một quân y thứ thiệt đấy, mỗi lúc có chiến tranh là một tay Thái tử, nhẹ thì xử lí vết thương một cách cực chuyên nghiệp, nặng thì dùng phép thuật để hồi phục nội công cho các chiến sĩ, phải nói Thái tử là một thiên tài!” Lui dơ hai ngón cái lên ca ngợi tài năng tên Chun. Khỏi phải nói cũng biết mặt tên Chun lúc này ra sao rồi… Cũng phải, vết thương của tôi đã đỡ đau hơn đều nhờ vào công lao của hắn!!!
Ăn xong, Lui mang “đồ nghề” đi về, tên Chun thay gạc, cho tôi uống thuốc rồi cũng ra về luôn. Chỉ còn mình tôi trong căn nhà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...