CHAP 15: HÃY ĐỂ TỬ THẦN ĐẾN
Tôi loạng choạng đứng dậy, tiến đến gần cái gương xoay người lại, ráng nhướng cái đầu ra sau để xem vết thương của mình, với tay gỡ miếng băng dính trên miếng gạc đắp vết thương ra…Trời ạ, in rõ 5 đầu móng tay luôn này, sâu ơi là sâu, mặc dù đã đỡ đau hơn lúc nãy nhưng nhìn thấy cái này trông khủng khiếp thật, vết thương đen sì, ửng đỏ ở xung quanh, vẫn đang rỉ máu, lỡ để lại sẹo thì tính sao đây?!? Dù gì mình cũng là con gái mà, sau này làm sao đi lấy chồng với 5 vết sẹo trên vai cơ chứ!?! Hichic, khổ thân, nếu không phải anh ta vô tình thì đừng hòng sống sót với mình…
“Cóc…cóc…cóc…Sao lâu quá vậy?” tên Chun ngoài cửa hối thúc
“Ừ, ra liền đây!” tôi nói vọng ra
Hichic, cái áo ca rô màu tím yêu yêu yêu thích thích thích của mình đã bị hắn hủy hoại rồi…phải vứt đi thôi chứ làm sao mặc được nữa, cái lỗ to tướng trên vai áo thế này cơ mà!!!! Huhuhu, lấy áo khác thay thôi, màu đen vậy!
…
…
…
“Cạch…cạch…” tôi mở cửa phòng bước ra
“Cô ngủ trong tủ quần áo đấy à?” tên Chun đứng trước cửa nãy giờ nói rồi “phi” thẳng vào phòng tôi
“Này, cũng đã 7giờ rồi, anh không định về nhà sao? Mà Lui đâu rồi?”
“Về rồi, hôm nay tôi ở lại đây, mắc công nửa đêm cô bị gì thì tôi lại phải chịu trách nhiệm!” hắn ta thông báo một tin tức “trời rung đất chuyển” rồi khoanh hai tay ngồi cái bịch lên giường tôi
“Không cần đâu! Anh cứ về nhà đi, vết thương cũng đã sát trùng xong xuôi rồi còn gì, không bị gì được đâu!” tôi cố che đậy để “đuổi” hắn ta về
“Tôi không biết” tên Chun vẫn thản nhiên
“Anh định ngủ ở đây thật đấy à? Điên sao? 1 trai 1 gái chung phòng không biết xấu hổ hả? Nam nữ thọ thọ bất thân, tuyệt đối không được!” tôi phản đối quyết liệt
“Sời! Tôi không thèm làm gì cô đâu! Cô không phải tuýp tôi thích nên đừng mơ tưởng nữa, chẳng qua tôi là quân tử nên mình làm mình gánh, không muốn để người đời quở trách thôi. Dù sao, một lời đã quyết, nếu cô không thích có thể xuống nhà hay ra đường ngủ gì đó tùy cô, tôi chịu trách nhiệm đến đây thôi, muốn tự hại bản thân thì đừng nói gì tôi hết!” nói xong tên Chun đi vào nhà vệ sinh khóa cửa lại – chắc là để tắm
Cái tên này! Đây là phòng ai nhà ai hả? Thích gì làm đó sao? Với lại đây là phòng tôi tại sao tôi phải ra đường ngủ chứ? Được, thích thì chiều, xem ai sợ ai, Tuệ Như ta đây lớn lên mà chưa bao giờ nhận được sự bảo vệ từ ai cả, tự mình bảo vệ mình, cứ ngon mà đụng vào, trời không sợ đất thì đất cũng chẳng sợ trời đâu! Đêm nay, tôi cho anh ngủ dưới đất. Hahahahahahaha…
“Này! Có bộ đồ nào không hả?” tên Chun từ trong tolette ló cái đầu ướt nhèm ra hỏi. Wow, trông hắn lúc này…dễ thương cực kì…Híhíhí…
“Này! Ngơ ra đó làm gì?” hắn ta lấy một tay gõ gõ vào cánh cửa “gọi hồn” tôi về
“Quần áo tôi mặc cả ngày dơ hết rồi, mau kiếm đồ cho tôi, hay cô muốn…chiêm ngưỡng sự quyến rũ của cơ thể tôi hả???…” tên Chun nhíu nhíu lông mày rồi cười đểu, mặt hắn lúc này trông rõ gian. Được lắm…Nhưng mà ở nhà chỉ có mỗi mình tôi với mẹ, không lẽ lấy đầm ngủ cho hắn ta mặc à? Ờ ha! Trong phòng mẹ vẫn còn quần áo hồi đó của ba, lấy cho anh ta mặc tạm vậy! Mắc công hư mắt mình…Đúng là tên biến thái cấp độ cao…Hừ…
1phút…
5phút…
10phút…
15phút…
…
Lục tung cả tủ quần áo của mẹ đến đổ cả mồ hôi tôi mới tìm được một cái áo thun đen cỡ bự và cái quần tò loỏng sọc ca rô trắng đen của ba, chắc là anh ta mặc vừa…
…
…
“Này! Cô muốn tôi bị đột quỵ chết sao? Làm cái gì cũng lâu lắc! Đâu rồi? Lẹ lên coiiiiiiiii!!!!!!!!” vừa bước đến bậc thang tôi đã nghe thấy tiếng gào như heo bị thọc tiết của tên Chun, hứ, cho đáng, dám mặt dày ăn vạ ở nhà tôi à! Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, anh ta vì lo ình mới ở đây, thôi kệ, dù sao cũng là lòng tốt đột xuất, không nhận mai mốt “hết hàng”
“Mới có mấy phút thôi làm gì mà la toáng lên thế hả? Bộ anh muốn nguyên cái xóm này biết nhà tôi chứa trai à?” tôi lườm rồi quăng vào mặt anh ta bộ đồ mà nãy giờ “đổ mồ hôi, sôi nước mắt” mới tìm thấy. Hắn ta nhanh tay chụp lấy bộ quần áo rồi đóng sập cửa cái rầm như muốn giằng mặt tôi, đúng là cái đồ chết tiệt… .Ây da…A…vết thương lại đau nữa rồi, nãy giờ cử động nhiều quá, lại đổ mồ hôi khiến bả vai rát ơi là rát! Tôi lồm cồm bò lên giường, dựa lưng vào cái gối đã được kê sẵn – hồi nãy tên Chun kê. Thoải mái quá…hêhêhê (mặt phê thuốc)…
“Sì! Điên rồi!”
Oái, anh làm gì thế hả?” tôi “tỉnh ngủ” khi thấy cái mặt “mâm” đang cúi gần sát mặt mình. Tên Chun “chọc tức” tôi xong thì đi chầm chậm ra phía giá móc đồ treo quần áo của hắn lên đó! Hêhê! Trông anh ta mặc đồ ba tôi hợp ghê, nhưng chắc ba mình đẹp trai và đô hơn anh ta nhiều (dối lòng đấy!), nghĩ rồi tôi đưa mắt sang nhìn tấm hình trên bàn…Tên Chun cũng không thèm để ý xem mình đang mặc đồ ai, đang ở nhà ai, hắn ta tự tiện dùng khăn lau tóc của tôi “chùi” cái đầu thúi của mình. Đúng là quá quắt thật…tôi đang định lên tiếng “rủa” hắn thì đột nhiên bả vai lại nhói lên...A… - mặt tôi nhăn nhó…
“Cô xuống đất nằm đi, tôi ngủ giường” Thần chết đứng sát giường tôi nói một câu thật “đáng yêu”, đáng yêu đến nỗi tôi chỉ muốn cầm cây chổi quét hắn ra khỏi nhà ngay lập tức
“Này, anh đi uống thuốc cho “tỉnh” đi ha! Phòng tôi, giường tôi mà anh bắt tôi nằm đất nhường giường cho anh sao? Đang mớ à?” tôi khoanh hai tay, ngồi lì cương quyết không bước chân ra khỏi chiếc giường “iu vấu”
“Tôi nằm đất không được, đau lưng lắm! Không lẽ cô định bắt Thái tử Darkland nằm đất à? Mau bước xuống!” nói xong tên Chun thối thây cầm tay tôi (đương nhiên là tay bên không bị thương) kéo xuống. Tôi cũng khỏe lắm chứ bộ, cương quyết không nhúc nhích, giằng co mãi khiến tay tôi hơi đau, điên tiết, tôi dồn hết sức dựt mạnh tay lại…và rồi…trong giây phút lơ là, khinh thường sức mạnh đối phương, tên Chun đã bị ngã, càng xui hơn là hắn ngã nhào lên người tôi…
…
…
…
Thình thịch…thình thịch…
Phù…
Cũng may hắn ta chống tay kịp, không thì tôi thành “bánh tráng mè” mất rồi, nhưng mà…
Thình thịch…thình thịch…
(tình thế gay cấn: Tuệ Như nằm ở dưới, Chun chống hai tay xuống nệm nên ở phía trên và rồi…)
…
…
…
Thình thịch…thình thịch…
…
…bốn mắt nhìn nhau…
…
“A, đau quá…A…” vết thương của tôi đã cứu tôi khỏi tình thế khó xử này, nhưng đau thật đấy, vì ngã lên nệm với một lực khá mạnh vả lại còn ngã đột ngột khiến vết thương bị chạm nên rất đau
“Cô…cô không sao chứ?” tên Chun đứng phắt dậy, hỏi gượng gạo. Mà hình như hắn ta đang đỏ mặt thì phải, đúng rồi, trông mặt tên đó lúc này như trái gấc chín vậy, tức cười quá đi. Híhí, tưởng hắn đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi chứ!!! Hahahaha… - tôi bụm miệng cười khiến mặt hắn càng đỏ hơn…Tôi cũng lồm cồm ngồi dậy và…tiếp tục cười…quên béng vết thương đang bị đau của mình…
“Nhường cô đó” zời ạ, nói là nhường tôi cái giuờng mà anh ta dựt phắt cái mền với cái gối và cái gối ôm rồi còn đâu…tài sản duy nhất chỉ còn mỗi chiếc giường. Mặc xác anh ta, trong tủ còn thiếu gì gối. Xem kìa xem kìa…chỉ mỗi động tác trải mền xuống sàn thôi mà cũng không biết làm nữa! Đúng là bó tay với tên “Thái tử bột” này luôn – tôi lắc lắc đầu rồi loạng choạng mở tủ lấy “đồ nghề” đi ngủ. Không ổn rồi, lỡ khi tôi ngủ say hắn ta phát điên lên thì làm thế nào???? Với lại tôi đang bị thương không phản kháng được, chậc chậc chậc, nguy hiểm quá! Phải lấy 2 cái gối ôm mới được, kê bên mép giường phải một cái, mép giường trái một cái, kẻo đêm anh ta… - nghĩ tới đây tôi lắc mạnh đầu, vỗ vỗ vào trán mấy cái…Nhưng dù sao vẫn phải phòng thân…À há!!! Đúng rồi, ai mà thông minh giữ vậy ta?!?! Hehehe, mình có con chuột bông nhìn giống thiệt lắm, ôm cái đó rồi ngủ là an toàn nhất! Hehehehehe!!!!!(nếu mấy bạn không nhớ thì xem lại chap 6 nhé!). Ô, mày đây rồi! Hôm nay mày vinh hạnh lắm mới được ngủ chung với tao đó! Hahahaha!!! (thật ra Tuệ Như rất ghét gấu bông nên dù con chuột này là quà sinh nhật mẹ tặng cô cũng chưa hề đếm xỉa một lần – không giống con gái tí nào!!!)
“Cô…cô…cô cầm con gì vậy hả?” tên Chun đang nằm “phè phỡn” trông thấy con chuột bông thì xanh mặt liền! Hahaha, tôi thách anh dám đụng vào tôi đấy! Khà khà khà!!!
“Đây hả? Là con C-H-U-Ộ-T bông đó!” tôi cố nhấn mạnh từ “chuột” để tăng thêm mức độ “kinh dị”
“Sời! Tưởng gì thì ra là đồ giả! Cô định ôm nó để thủ thân đó hả? Đã nói là đừng mơ tưởng nữa, đi ra tiệm thuốc mua thuốc uống đi cho xuống cơn. Cô mà còn “tổn thương danh dự” tôi nữa thì tôi làm thiệt cho cô biết mặt” tên Chun vênh mặt. Không sợ à? Vậy là “bể show” rồi còn gì!?! Hichic, thôi kệ, hắn đã nói vậy rồi thì mình cũng không nên đụng chạm đến “danh dự” hắn nữa
…
…
Tôi ngủ chẳng được gì cả, vì đau vai nên hồi nãy lười không thay đồ ngủ, để lại hậu quả là trằn trọc tới giờ này với cái quần Gin và cái áo sơ mi dày cộm, thời tiết thì nóng nực, vai thì đau, quần áo thì không được thoải mái, làm sao mà ngủ được đây!?!?!...Ngó xuống thì tên Chun đã “chết” từ khi nào rồi, cũng may mà hắn ta không ngáy cũng không chảy dãi – như mình. 1giờ 15phút rồi còn gì…ráng ngủ thôi…
…zzz…
…zzz…
…zzz…
Mình khó chịụ quá, nóng ran cả người…
Mình khó chịụ quá, nóng ran cả người…
Đau quá…
Xót quá…
…Một bàn tay đặt lên trán mình…
…Cảm thấy rất an tâm…
…Nhưng mình vẫn rất rất khó chịu…
…Hình như có ai đó đang chườm khăn ình thì phải…
…trong mơ màng…
…là…là ba…
…
…
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...