CHAP 14: MỘT KHI TỬ THẦN LÀM Y TÁ
…lờ mờ…lờ mờ…lờ mờ…
…rõ dần…rõ dần…rõ dần…
“Tỉnh rồi à?” một nét mặt lo lắng pha chút vui mừng ngồi trên chiếc ghế sát chỗ tôi…là tên Chun
“…A…Ư…” tôi đang lồm ngồm bò dậy
“Nằm xuống ngay không thì ăn chưởng” khuôn mặt hăm dọa
“…” vì quá sợ chết nên đành nghe lời
“Đau lắm không?”
“Gật…gật…”
“AI BẢO CÔ LẠI GẦN LÚC TÔI ĐANG NỔI ĐIÊN LÀM GÌ CHỨ!” tên Chun hùng hổ
“Anh đang ăn hiếp nạn nhân của mình đấy à!?!” tôi nói với giọng thều thào quở trách
“Mà lúc đó cô nghĩ cái gì mà đứng yên chờ chết thế hả?” vẫn cái điệu “bề trên”
“Chẳng phải lúc đầu anh nói với tôi anh là Thần chết ăn chay còn gì với lại anh nói sẽ không giết tôi…nên…nên tôi mới tin” tôi dẩu môi phân bua
“Lúc đó tôi còn tỉnh táo, chứ hồi nãy tôi còn không biết mình là ai nữa thì làm sao kiểm soát được bản thân” giọng điệu giận dữ của tên Chun khiến tôi tức cười
“Cười cái gì mà cười”
“Anh lo cho tôi hả?” tôi cười ma mãnh hỏi anh ta
“Tôi…tôi lo cho cô hồi nào! Chỉ sợ giết cô làm “xuống giá” tôi thôi”
“Anh…”
“Thôi nằm yên đi, nói nhiều quá! Tôi may cái miệng cô lại bây giờ!”
Cái tên đáng chết này thật là, uổng công hồi nãy tôi băng bó vết thương cho hắn ta. Ui da…đau quá…
“Cạch…Cháo tới rồi đây, đây là cháo Lui tự học tự làm đấy nhé! Tuệ Như phải ăn hết đấy!” Lui mở cửa rồi bưng tô cháo nóng hổi vào phòng. Híhí! Đồ ăn kìa, tôi cố nhổm người ngồi dậy nhưng cái vai đau quá không thể nào nhích lên được. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một bàn tay vừa ấm, vừa mềm đỡ lấy cổ tôi…là tên Chun
…thình thịch…thình thịch…thình thịch…
Cự li hiện tại của tôi và hắn ta là siêu gần bởi một tay hắn đỡ đầu còn một tay với lấy cái gối kê sát thành giường để tôi tựa lưng, ai mà không biết nhìn vào tưởng tôi và hắn đang ôm nhau cũng nên, điển hình là Lui, hắn đang há mồm trợn mắt nhìn chúng tôi…
…
…bốn mắt nhìn nhau…
…
…
…
“Cô…cô ăn cháo đi” tên Chun đột ngột bỏ tay ra khiến vai tôi đập mạnh vào thành giường đau điếng. Thấy tôi nhăn mặt tên Chun “giả bộ” quan tâm:
“Không sao chứ?....Mà…mà sao cô hậu đậu quá vậy? Không biết tự tựa lưng à?”
“Anh đột nhiên buông tay nên tôi mới bị thế còn gì? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà!” tôi tức tối cãi lại
“Cô…thôi cô…cô ăn cháo đi!” đúng là một tên kì quặc
Đói bụng quá, bao tử của tôi đánh trống liên hồi nãy giờ! Cuối cùng thì đồ ăn cũng đã đến! Hehehehe! Một tay bưng tô cháo, tay phải cầm muỗng định múc một miếng cháo vào miệng, nhưng bả vai tôi buốt quá, đau ê ẩm không thể chịu nổi, hậu quả là tôi làm rớt muỗng cháo xuống giường làm văng tung tóe ra ga nệm
“Này cô có biết ăn không đó?” tên Chun lớn tiếng
“Cô Tuệ Như à! Vai cô đau nên ăn không được hay là để tôi đút cho nha?” Lui chạy lại đỡ lấy tô cháo trên tay tôi, nhặt chiếc muỗng nói giọng chân thành, tôi mỉm cười cảm kích, gật nhẹ đầu
“Cô ta có phải là trẻ con đâu mà cần ngươi đút, không phận sự gì nữa thì mau mau xuống nhà thu dọn đi!” đột nhiên tên Chun quát ầm lên
“Thái tử này thật là! Vai cô~ bị Người làm cho ra như thế rồi thì làm sao mà ăn được nữa! Với lại bãi chiến trường đó là do Người gây ra tại sao lại bắt Thần dọn dẹp cơ chứ?” Lui sẽ tiếp tục lớn tiếng cãi lại nếu không có cái lườm “giết người” ấy của tên Chun. Cậu ta vừa dúi tô cháo vào tay tên Chun, vừa ra ngoài với vẻ mặt bất bình! Hihi, trông như con nít ấy. Tôi mỉm cười lắc lắc đầu nhìn 2 bọn họ
“Còn nhìn gì nữa?” tên Chun nói rồi múc một muỗng to đùng như cho “hà bá” ăn chìa trước mặt tôi. Anh…anh ta đang định đút ình ăn sao? Tên này…kì quái thật…đúng là không thể hiểu nổi. Tôi trợn to mắt nhìn hắn như trông thấy người ngoài hành tinh, vừa khó xử, vừa ngượng…
“Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, vì cô là nạn nhân nên rôi rủ lòng từ bi ban bố ân đức thôi! Nhanh lên, mỏi tay rồi đấy! A…” tên Chun há miệng ra dụ tôi ăn như đang chăm trẻ vậy. Thôi kệ, dù sao bây giờ mình cũng không thể tự ăn được, đành nhờ đến “bảo mẫu” vậy. Hắn đút tôi làm tôi vừa cảm thấy ngượng, vừa cảm thấy vui vui. Suốt khoảng thời gian ấy chẳng ai nói với ai câu nào nhưng không gian trong phòng ấm cúng đến kì lạ. Thật ra đằng sau cái vẻ hung hãn, ngang ngược, chảnh chẹ thường ngày, nhìn anh ta lúc này cũng dịu dàng quá đấy chứ. Đôi mắt 2 mí với ánh nhìn tập trung, sống mũi dọc dừa, cùng đôi môi hồng hào, cặp chân mày hơi nhếch nhếch lên một tí, trông anh ta lúc này hiền thật… .Mãi ngắm nhìn anh ta nên tôi béng mất cái đau buốt của vết thương đang hoành hành trên vai mình…
“Trông tôi lúc này quyến rũ lắm à?” giọng hắn ta vừa trầm trầm vừa đểu đểu
“Làm…làm gì có!” tôi ấp úng
“Đút cho cô ăn cứ như tôi bị tra tấn vậy! Bị cô nhìn chòng chọc như sinh vật lạ í!” lại mỉa mai
“Cái tên này…Oam…” tôi chưa kịp nói hết câu đã bị anh ta thồn thêm một muỗng cháo vào miệng suýt nữa thì tôi bị cái muỗng ấy làm cho rách mép
“Ăn xong rồi đấy! Có muốn sát trùng vết thương không thì bảo?” tên Chun đặt tô cháo lên chiếc bàn học của tôi rồi hỏi
“Anh cũng biết sát trùng à?”
Hắn ta chẳng nói gì rồi cầm cái hộp sát trùng mà vừa nãy tôi băng bó cho hắn lại gần giường
“Còn không mau xích ra”
“Xích…xích ra gì?”
“Không xích thì tôi ngồi lên đùi cô ráng mà chịu”
“Xích…xích thì xích…”
“Cởi áo ra”
“HẢ? ANH…ANH NÓI CÁI…CÁI…CÁI GÌ??? CÓ BIẾN THÁI THÌ CŨNG BIẾN THÁI VỪA THÔI CHỨ?” tôi hoảng loạn trước cái “lệnh” trời thần đất lở của anh ta, tiếp tục sử dụng cái điệu “bảo vệ thân thể” của mình mặc dù bả vai thì đang đau ê ẩm
“Có khùng không vậy? Tôi bảo cởi áo ở chỗ vết thương ra” hắn ta gằn giọng rồi lắc lắc đầu. Phù hết hồn, ơ, nhưng mình bị thương ở bả vai thì làm cách nào được, bắt đầu “rối não”…
“Cô chậm chạp thật! Muốn tôi dùng biện pháp mạnh với cô phải không?”
“Anh…anh định làm gì?”
Tên Chun im re, chỉ với tay lấy cái kéo trên bàn học rồi ngồi xích lại sau lưng tôi. Oái, hắn ta định cho tôi một kéo đấy à? Hichic, cho tôi ăn no rồi định giết chết tôi bịt đầu mối cho vụ lúc nãy sao?
“Rẹt…”
“Anh làm gì vậy? Oái…sao lại cắt áo tôi…đây là cái áo tôi thích nhất đó! Cái tên này…” tôi muốn điên lên được khi trông thấy cảnh tượng rất đỗi “huy hoàng”: tên Chun chết bầm lấy cái kéo khoét một lỗ theo vết máu trên cái áo “iu vấu” của tôi
“…”
…
Không gian yên lặng đến đáng sợ…
“Vết thương nặng đấy! Không may thì sẽ nhiễm trùng” Chun nói giọng run run
“Tôi…tôi…xin…xin lỗi” Gì đây? Câu này phát ra từ miệng tên Chun sao? Hắn xin lỗi tôi cơ đấy! Tuy đây là lần thứ 2 hắn nói câu này với tôi, nhưng lần này tôi thấy là lạ sao ấy…
“Ừ”
“Ngồi yên nhé!”
“Ừ”
Tôi thấy bả vai mình đau cực kì. Hình như hắn đang rửa oxi già thì phải. Oái, đau quá, xót quá, rát quá…Tôi bị té rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy đau đến vậy
“Đau thì cứ la lên”
“…”
Mẹ ơi, ba ơi, đau quá đi mất. Cứ như hàng trăm cây kim đang chích vào vết thương ấy của tôi. Có lúc nói dịu đi, nhưng rồi lại nhói lên khiến tôi giật nảy người, có cảm giác như rất sâu, rất sâu…Đau quá…tôi bật khóc mất thôi…
“Đắp gạc lên nữa là xong” Chun nói
“Sời, cứ như anh là y tá thực thụ vậy! Bộ ở dưới đó anh làm bác sĩ hả?” tôi mua chuyện cho quên đi cảm giác đau đớn
“Không phải bác sĩ mà là quân y!”
“Ở dưới đấy cũng có chiến tranh à?”
“Xong rồi đấy! Cô đi kiếm cái áo khác mà thay ra!” tên Chun nói rồi mang cái hộp sát trùng xuống dưới lầu, đóng cửa lại
TỜ RƠI TỰ BẠCH
TÊN: Lui
TUỔI: 29
NGHỀ NGHIỆP: Thần chết ăn chay kiêm hậu vệ của Thái tử
CUNG: Cự Giải
SINH NHẬT: 8-7-1983
NHÓM MÁU: A
CÂN NẶNG: 67kg
CHIỀU CAO: 1m 60cm
GIA ĐÌNH GỒM: ba, mẹ và em gái
SỞ THÍCH: nấu ăn, đi cùng Thái tử
SỞ GHÉT: tiếng cãi nhau, hút máu người
ĐIỂM ĐẶC BIỆT: khi tức giận rất đáng sợ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...