Vị Hôn Thê Của Thần Chết

CHAP 12: NIỀM TIN ĐẶT NƠI TỬ THẦN
-Anh phục vụ này đẹp trai quá à!
-Ừ! Anh cho tụi em xin số điện thoại được không?
“Cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” tên Chun chảnh chẹ
“Cho tụi em 2 cái burger nha!” một giọng nói nhão nhẹt vang lên
“Được” chảnh thấy sợ luôn




Suốt ngày nay Happy Day đông khách vô cùng (đương nhiên vì “nhan sắc” của tên Chun kia rồi)…
“Cô Tuệ Như ơi, tôi đói bụng rồi!” Lui phụng phịu
“Ăn mì gói đi” tên Chun nói giọng lạnh lùng
“Ơ! Mì gói là gì thế Thái tử?” Lui ngơ ngác
“Ngon lắm! Ăn rồi biết!” ra vẻ ta đây biết hết mọi sự
“Nhưng Người ăn bao giờ thế ạ? Sao không rủ thần cùng ăn?” Lui nói
“Tôi…tôi…tôi xem trên ti vi thấy người ta quảng cáo thôi!”
“Thế sao ạ?”
“Nhà tôi còn nhiều mì lắm, muốn ăn không?” tôi hỏi
“Ăn ăn!” coi tên Chun hớn hở chưa kìa!
Sau một hồi xử lý xong 3 tô mì to bành ki tôi sai 2 người bọn họ đi rửa chén. Đương nhiên cái tên chảnh chẹ như con ghẹ kia cương quyết không chịu nên đành phải nhờ tới Lui vậy. Haizz, nước rửa chén trong nhà thì đã cạn sạch nên tôi đành vác cái thân cùng cái “tài sản” là mấy đồng tiền lẻ ra tiệm tạp hóa “hốt” về chai sunlight. Vừa về đến cổng thì…
“Xoảng…xoảng…xoảng…Áaaaaaa……..” tiếng chén bát “hạ cánh” cùng tiếng la thất thanh. Chuyện gì thế nhỉ? Hay là tụi côn đồ tới đập phá, nghĩ toan tôi đẩy cửa bước vào trong thì chợt một bàn tay rắn chắc kéo tôi ngồi bệt xuống rồi chui tọt xuống gầm bàn…là Lui…
“Chuyện gì thế?” tôi trợn to 2 mắt
“Suỵt! Thái tử đang giận đấy, tốt nhất cô nên trốn đi không thì oan mạng” Lui để tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi nói thỏ thẻ. Tôi nhìn theo ánh mắt Lui thì thấy cảnh tượng vô cùng hãi hùng…tên Chun đang bóp vụn từng cái bát của nhà tôi khiến tay đầy vệt máu và vết thương, trút hết tất cả dụng cụ để trên giá xuống, từng mảnh chén dĩa “rơi tự do” tạo nên những tiếng kêu đanh thép…Zời ơi, chuyện gì thế kia? Hắn ta làm gì vậy? Đau lòng thật!!!..., sao mình thấy trong lòng xót xa, đau nhói thế này…CHÉN DĨA NHÀ MÌNH!!!!!!(thương tiếc cho đồ vật! Tưởng gì...). Hichichic, huhuhuhu, nhìn “mấy em” dụng cụ nhà bếp “đáp đất” mà lòng tôi quặn đau…đau đến nỗi muốn cầm ngay cái đũa cả đang nằm bất động (vốn là bất động mà) dưới sàn lên nện vào đầu tên trời đánh kia. Tôi nhổm người dậy định mò ra “xử lí” hắn nhưng bị Lui nắm tay kéo lại
“Anh làm cái gì thế hả? Tên khùng kia đập phá nhà tôi như thế mà tôi ở đây làm ngơ sao?” tôi trừng mắt điên lên được với tên Lui

“Cô mà ra bây giờ thì chỉ có chết, chết thật đấy!” Lui nhăn nhó, làm mặt “nguy hiểm”. Mặc kệ, tên khùng này đang làm gì vậy trời! Đồ đạc nhà tôi, của cải nhà tôi, chỉ nghĩ đến đó, tôi dựt mạnh cánh tay đang bị giữ chặt khỏi tay tên Lui “phóng” ra ngoài
“Này! Anh bị gì thế hả? Có dừng lại ngay không thì bảo?” tôi quát mạnh
“…” Chun dừng mọi hành động quay lại nhìn tôi sắc lạnh
“Cô Tuệ Như mau chạy đi! Lúc này tốt nhất đừng kinh động đến Thái tử” Lui từ dưới gầm bàn sợ hãi nói vọng ra
“…”
“…”



Gì trước mắt mình thế này?!?...tên Chun với đôi mắt đỏ ngầu lạnh giá, đôi bàn tay nhuộm máu vì bị những mảnh vỡ đâm vào, móng tay đen ngầu dài thượt và nhọn hoắt…Đây…đây là hình dạng thật của Chun hay sao? Bên trong vẻ ngoài điển trai là thế này à? ... Thật… thật…thật đáng sợ…-tôi chết lặng đi trước hình ảnh vô cùng kinh hãi, không nói được gì, chỉ biết nhìn tên Chun trân trân. Đây là Chun sao? Hắn thật sự đáng sợ đến vậy à? Con mắt đỏ ngầu nhìn tôi khiến tôi phải rùng mình! Liệu đây có phải là Chun mà suốt ngày chỉ biết gây chuyện? Có phải là Chun đẹp trai khiến tôi phải nhìn say đắm? Có phải là tên Chun tính tình lúc nóng lúc lạnh mà mới vừa khi nãy còn ăn mì cùng tôi? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tôi như đang cứa vào niềm tin mà tôi dành cho hắn: hắn ta là người tốt, là một Thần chết ăn chay… Nhưng ngay lúc này đây anh ta thật sự…thật sự là một con QUÁI VẬT…

“Chun…Chun…Chun à…Anh…anh làm sao thế?” tôi lắp ba lắp bắp, sợ đến nỗi nước mắt sắp ứa ra
“Xoảng” tên Chun vứt cái bát đang cầm trên tay xuống nền nhà, từ từ tiến lại gần tôi, ánh nhìn sắc lạnh
“Thái tử…Người tuyệt đối không thể làm vậy…đó là Tuệ Như mà…không phải người xấu, Thái tử mau tỉnh táo lại đi…” Lui chui ra khỏi gầm bàn, gào lên
Chun vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt như muốn xé nát và đập tan tất cả, có chút đáng sợ, có chút bi thương và bí ẩn…Và rồi Chun lại gần tôi hơn sau một hồi khựng lại bởi tiếng la của Lui…tôi quá hoảng sợ nên không thể cử động, chỉ biết đứng yên và nhìn sâu vào đôi mắt khó hiểu này… .Tên Chun từ từ dơ một cánh tay lên và đặt lên vai tôi, những móng tay nhọn hoắt cứa sâu và dài trên da thịt khiến tôi đau nhói…
“Cô Tuệ Như mau chạy đi, nếu không thì cô chết mất, Thái tử mất hết lí trí rồi…chạy nhanh đi…nhanh đi mà…” Lui vừa kêu la vừa nhảy dựng lên, nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: anh ta nhất định sẽ không giết chết mình, ngay từ đầu anh ta đã nói như thế, tuyệt đối sẽ không giết mình. Mình phải tin vào lời nói ấy, phải tin. Và tôi vẫn cứ chôn chân tại chỗ, ánh mắt kiên định nhìn sâu vào khuôn mặt bậm trợn có thể tấn công tôi bất cứ lúc nào. Đôi bàn tay anh ta đặt trên vai tôi càng ngày càng bấm sâu hơn khiến tôi nhức nhối, đau xót và tôi có cảm giác máu đang bắt đầu chảy ra. Liệu anh ta có giết mình không?... .Không thể…không thể nào, mình phải tin một cách tuyệt đối…Không biết vì sao trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này tôi vẫn có thể tin tưởng anh ta, tin vào lời nói không có căn cứ ấy… .Bàn tay còn lại của tên Chun dơ lên, trong lòng bàn tay có một thứ ma lực nào đó màu đen kịt và có dòng điện quấn quanh đang nhắm vào tôi…
“Cô Tuệ Như…chạy mau đi” Lui gào lên rồi chạy lại, nắm lấy cánh tay đang dơ lên của Chun nhưng chỉ cần một cú hất nhẹ, Lui đã văng ra và té vào chiếc bàn ăn ở góc tường
“Lui…” tôi gào lên khi thấy Lui đang nằm bất động. Và rồi, cánh tay ấy đang chuẩn bị tư thế để tấn công…tôi nhất định sẽ không chạy, nhất định không chạy, tôi sẽ không chết đâu, tôi nhìn vào đôi mắt đang bừng lửa của Chun với một niềm tin dai dẳng. Như có một cái gì đang thôi thúc đang tiếp thêm động lực cho tôi phải tin tưởng ở con người này. Tôi nhắm chặt hai mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận