Vị Hôn Phu Xinh Đẹp Của Thiếu Gia Băng Giá
" Haha, hình như hai đứa con đã quen nhau từ trước nhỉ !" Dương Vĩnh nói
" Không, con không quen" Hàn Lãnh Tuyết trả lời bình thản
" Cô cũng biết nói dối nữa à, Hàn Lãnh Tuyết" Dương Tử Thần nói
" Lời tôi nói là sự thật" Hàn Lãnh Tuyết nói
" Vậy sao..." Dương TỬ Thần chưa kịp nói thì Hàn Lãnh Tuyết đã nhanh chân đá vào của Hắn . Dương Tử Thần nhăn mặt lại. Đúng là cô ta không đơn giản chút nào ?!
" Thưa bác, con có thể mượn Tử Thần được không ạ ?" Hàn Lãnh Tuyết nói
" Haha, được chứ. Còn cậu, ở đây tớ nói chuyện" Dương Vĩnh nói rồi quay lại Hàn Tuấn Hiên
" Vậy mình đi thôi, Tử Thần" Hàn LÃnh Tuyết nói rồi kéo tay Dương Tử Thần đi ra khỏi nhà hàng này.
Dương Tử Thần đưa HÀn Lãnh Tuyết vào xe của mình. đóng cửa và kéo kính xe lên
" Cô kêu tôi ra đây có chuyện gì? " Dương Tử Thần nói
" Không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu vị hôn phu của mình thôi mà" Hàn LÃnh Tuyết cười nhẹ. Nụ cười ấy liền đập vào mắt Dương Tử Thần, Thật đẹp !
" Vậy thì tôi xe cho cô biết tôi thích cái gì" Dương Tử Thần hoàn hồn lại. đôi mắt xanh của Tử Thần nhìn Lãnh Tuyết, gương mặt ấp sát vào mặt của Lãnh Tuyết. Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ rồi rời ra.
Lúc này, Hàn Lãnh Tuyết bất ngờ khi biết Dương Tử Thần hôn mình. hồn của cô cảm giác như không còn. Một lúc sau, Hàn Lãnh Tuyết tỉnh lại
" Anh..." Hàn Lãnh Tuyết nói
" Cô Muốn Biết tôi thích gì mà" Ngừng nói, Dương Tử Thần đưa gương mặt mình lại một lần nữa áp sát vào mặt Hàn Lãnh Tuyết. Nhẹ nhàng thì thầm vào tai " Thứ mà tôi thích đó là em, Hàn Lãnh Tuyết"
Cô bất ngờ khi nghe được câu nói đó. Trái tim của Hàn LÃnh Tuyết đập mạnh như muốn bung ra, lòng ngực cảm giác ấm ấp khi nghe như vậy. Dương Tử Thần, thật sự anh là gì mà phải khiến cho tôi ấm như vậy chứ !?
" Hư, vậy sao. Vậy thì từ giờ trở đi, tôi là của anh Ok" Hàn LÃnh Tuyết dứt khoát
" Được" Dương Tử Thần cảm thấy thú vị khi nghe câu trả lời của Hàn Lãnh Tuyết. Nhưng hắn cảm thấy ấm ấp và quen thuộc khi ở bên cô, cảm giác như hai người họ đã từng yêu nhau vậy. Thật lạ lùng ?!
" Anh đã từng yêu ai chưa ?" Hàn LÃnh Tuyết nói làm cho hắn lại bất ngờ
" Rồi" Dương Tử Thần Đáp
" Tôi cũng vậy nhưng anh ấy đã chết rồi, chết vì tôi" HÀn LÃnh Tuyết nói
" VẬy à, tôi cũng đã từng như vậy. Hồi 12 tuổi, tôi đã cứu được người con gái tôi yêu nhưng....không ngờ tôi lại gần chết và mất trí nhớ, lúc tỉnh dậy, tôi chỉ muốn biết mình là ai" Dương Tử Thần nói
Hàn LÃnh Tuyết cảm thấy lạ. Tại sao trên đời này lại có một sự trùng hợp đến như vậy !?
Cả hai người lặng đi. Nhưng họ không biết rằng, từ cậu chuyện đó đã có một người rung động và sợi dây tơ hồng đã nối từ rất lâu rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...