Vị Hôn Phu Xinh Đẹp Của Thiếu Gia Băng Giá
Đêm đó........
Hàn Lãnh Tuyết đang ngâm nghi tách trà nghi ngút khói thì chuông điện thoại vang lên.
"Alo" Hàn Lãnh Tuyết nói, ánh mắt cô hướng về bầu trời xa vời vợi kia
" Tiếu Tuyết, mình đang ở dưới nhà cậu nè, xuống đây" Hạnh Vân nói
" Được rồi" Hàn Lãnh Tuyết ung dung nói
" Nhớ là phải thay đồ nữa đó " Hạnh Vân nói, chất giọng có vẻ muốn giấu điều gì đó
Hàn Lãnh Tuyết hơi tò mò về cách nói chuyện của Hạnh Vân, thường ngày cậu ta vô tư lắm mà nhưng sao hôm nay lại.....?!
" Xong chưa" Hạnh Vân nói
" Tắt máy đi, chờ mình 10 phút " Hàn Lãnh Tuyết nói, người hướng về chiếc tủ đồ
" Ok" Hạnh Vân cười rồi tắt máy, Hàn Lãnh Tuyết thở dài với cô bạn thân này.
10 phút sau.................
Hàn Lãnh Tuyết bước ra khỏi ngôi nhà kia, bộ đồ cô ánh lên vẻ kiêu kỳ làm tăng vẻ đẹp cô lên một tầm. Bước đến xe của Hạnh Vân, cô âm thầm mở cửa xe đi vào.
" Đúng giờ nhỉ ! " Hạnh Vân nói
" Cậu muốn đi đâu mà kêu mình ra đây ?" Hàn Lãnh Tuyết nói
" Mình muốn đến một nơi nhưng mà ngại đi một mình nên mình rủ cậu đi theo" Hạnh Vân nói rồi cười. Hàn Lãnh Tuyết biết Hạnh Vân là người vô tư, không bao giờ bị gò bó dù cho Hạnh Vân có là tiểu thư tập đoàn Hạnh Phu. Hàn Lãnh Tuyết luôn ghen tị với sự vô tư và không bị gò bó của Hạnh Vân.
" Vậy thì đi mau lên" Hàn Lãnh Tuyết chóng tay vào cạnh cửa xe, gương mặt nhìn ra ngoài để ngắm mọi vật trong đêm. Thật vô vị !?
Hàn Lãnh Tuyết nhắm mắt lại, nhớ câu nói mà của Ông Hàn Tuấn Hiên
" Đại thiếu gia Dương Tử Thần, Cậu ta là người thừa kế tập đoàn Dương gia có thế lực rất hùng mạnh trên thế giới. Việc Hôn ước của gia đình ta và họ rất quan trọng, một đưa danh tiếng của Hàn gia lên một tầm, hai là........"
Cô tò mò về câu cuối cùng. hai là gì ? Chẳng lẽ là....?! Chắc không phải đâu !
" Đến nơi " Hạnh Vân nói
" Đây là..."Lãnh Tuyết đưa mắt lên nhìn tấm bảng hiệu của nhà hàng trước mặt mình.
" Cuộc hẹn hò tập thể giữa các tiểu thư và công tử " Hạnh Vân nói
Lãnh Tuyết khẽ thở dài. Thiệt tình, Hạnh Vân ơi là Hạnh Vân ! cậu muốn giết mình à, cậu cũng biết mình có hôn ước mà !?
" Nhưng..." Hàn Lãnh Tuyết nói thì bị Hạnh Vân ngăn lại
" Nhưng sao, mình biết rằng cậu đã có hôn ước nhưng mình muốn cậu có một tình yêu đích thực" Hạnh Vân nắm lấy tay của Lãnh Tuyết nói, ánh mắt cô có sự ân cần và ấm ấp nhìn Lãnh Tuyết
" Cảm ơn cậu nhưng dù sao đi chăng nữa, mình cũng không muốn có tình yêu" Lãnh Tuyết nói rồi buông tay của Hạnh Vân ra. Tình yêu ư ?! Thật nực cười, vì cái tình yêu đó mà Mẹ ta và người ta yêu mới mãi mãi không còn ?!
Đôi mắt bạc của Lãnh Tuyết ánh lên vẻ hận thù. Lúc 10 tuổi, cô đã chứng kiến cảnh mẹ cô chết, 12 tuổi thì lại bị người mình yêu rời xa mãi mãi. Đời thật bất công ?!
" Thôi mà Tiểu Tuyết, mình xin lỗi nhưng cũng lỡ rồi, chúng ta vào thôi " Hạnh Vân nói
" Được rồi, chỉ lần này thôi đó " Lãnh Tuyết nói rồi đi vào trong với Hạnh Vân. Hàn Lãnh Tuyết có cảm giác bất thường với cuộc hẹn này, cảm giác như mình sắp gặp lại người đó ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...