Edit: Cẩm.
Thời điểm Trác Tuấn đi ra thì vừa vặn thấy một màn này.
Hắn ngẩn người, chú ý tới đáy mắt Khương Mịch như có cái gì đó chợt loé lên.
"Anh Cố, cô Khương, tôi còn có việc nên đi trước." Nhất thời Trác Tuấn đã lý giải được suy nghĩ của Cố Ngôn Phong.
Mới được có 60 điểm mà đã vui vẻ thế này, Khương Mịch quả thực là yêu thích học tập.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không biết, khảo sát được 60 mươi điểm mà nói, Khương Mịch thật ra cũng chẳng vui đến mức kích động như vậy. Cô chỉ đơn thuần là cảm động, cảm động vì Cố Ngôn Phong.
Nói là vì thành tích, chứ thực ra chỉ là cái cớ để buông thả cảm xúc của mình mà thôi.
Cố Ngôn Phong quay đầu liếc mắt nhìn Trác Tuấn một cái.
"Yên tâm đi, việc anh phân phó em sẽ làm tốt." Hiểu rõ ý tứ của anh, Trác Tuấn sảng khoái đáp ứng.
Đợi khi anh ta đi rồi, Cố Ngôn Phong mới buông Khương Mịch ra: "Cẩn thận chút kẻo lại ngã."
Cảm xúc vẫn chưa qua nên chưa thể bình tĩnh lại, nhưng Khương Mịch vẫn ngoan ngoãn buông tay, che giấu cảm xúc mà nhéo ống tay áo anh: "Có phải Trác Tuấn sẽ cười vì em được 60 điểm mà vui đến mức này không?"
"Không đâu." Anh đỡ cô đến gần ghế sô pha ngồi xuống: "Chỉ nhìn thánh tích thôi cũng thấy em tiến bộ rõ ràng, chứng tỏ công sức bỏ ra đã được đền đáp, cậu ta sẽ không dám chê cười em, thậm chí còn vui mừng vì em nữa."
Khương Mịch chẳng thèm nhìn đường mà để mặc anh dẫn cô đi, hơi ngẩng cổ hỏi anh: "Vậy anh thì sao, anh có vui mừng vì em không?"
"Có chứ." Cố Ngôn Phong không chút do dự đáp: "Tối nay tôi sẽ chiêu đãi em để ăn mừng, muốn ăn gì?"
Rốt cuộc da mặt Khương Mịch vẫn là không đủ dày. Cô tốt xấu gì cũng từng là học bá, thi khảo sát mà được mỗi 60 điểm cũng phải ăn mừng gì gì đó, thật sự là ngượng chết đi được: "Thật ra... tôi chỉ được có 59 điểm thôi. Thầy Triệu nói đề cuối cách làm của tôi đúng rồi nên mới cho tôi thêm một điểm, xem như cổ vũ."
Cố Ngôn Phong bị ngữ điệu của cô chọc cười: "59 điểm thì cũng đáng để ăn mừng mà. Nói đi, em muốn ăn gì để tôi chuẩn bị!"
Khương Mịch chần chờ trong chớp mắt rồi nói lên ý muốn: "Tôi muốn ăn cơm anh nấu nhất."
Thật ra trước kia trong nhà Khương Mịch có dì giúp việc nấu ăn cực kỳ ngon, khách quan mà nói thì tài nghệ nấu của Cố Ngôn Phong không thể coi là tốt, ít nhất trình độ vẫn còn kém xa dì ấy. Nhưng mà bây giờ chỉ cần anh tuỳ tiện nấu gì đó, đối với cô cũng là ngon nhất.
Cố Ngôn Phong nghe được những lời này thì hơi kinh ngạc. Trong khoảng thời gian này chuyện cơm nước của hai người có đôi lúc là anh xuống bếp làm, có lúc lại gọi điện kêu người ta đưa cơm tới.
Qua mấy ngày nay, anh cũng phát hiện Khương Mịch cực kỳ kén ăn.
Cô không ăn tỏi, không ăn tương, không ăn rau xanh, không ăn hành, trứng gà cũng không thích ăn lòng trắng, không thích ăn thịt mỡ... Đương nhiên cô sẽ không nói là mình không thích ăn cái này cái kia, cũng cố gắng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng đó vẫn là thói quen khó bỏ của cô, anh chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện ra được.
Anh cảm thấy rất kỳ quái, dựa vào xuất thân của Khương Mịch thì làm sao cô lại có thói quen kén ăn này?!
Cơ mà anh cái gì cũng chưa hỏi, vốn định tìm người giúp việc tới nấu cơm cho họ, không ngờ là Khương Mịch sẽ cảm thấy anh nấu ăn ngon.
"Nếu anh không muốn thì bỏ đi." Khương Mịch thấy anh mãi không đồng ý thì tưởng rằng mình yêu cầu hơi quá đáng rồi.
Rõ ràng cô phải nên cảm ơn anh, dựa vào đâu mà bắt anh nấu cơm cho cô chứ?
"Không phải." Cố Ngôn Phong cuối cùng cũng hồi thần lại, ôn nhu giải thích: "Tôi chỉ nghĩ là nếu nấu cơm cho em thì có keo kiệt quá không?"
"Không đâu." Cô cũng không muốn anh làm gì nhiều cả.
"Được rồi." Amh đồng ý đi xuống bếp: "Em làm bài tập trước đi, tôi đi nấu cơm."
Cố Ngôn Phong nấu một bữa cơm không tính là nhiều món nhưng Khương Mịch ăn cực kì ngon miệng, là lần ăn nhiều nhất kể từ khi cô xuyên tới đây.
Sau khi ăn xong thì... bụng có hơi trướng.
Cố Ngôn Phong dở khóc dở cười: "Hay là tôi đi mua cho em thuốc tiêu hoá nhé?"
"Không cần thiết đâu." Cô xấu hổ che mặt: "Tôi nghỉ một tí là ổn rồi."
"Được, để tôi giúp em."
Hai người cùnng nhau đến thư phòng, một người thì ngồi học, một người thì đọc sách.
Khi Khương Mịch không hiểu chỗ nào thì sẽ quay sang hỏi Cố Ngôn Phong, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với nhau một hai câu, không khí vô cùng hoà hợp.
Đợi khi cô làm xong đề thi thứ nhất, ngửa đầu duỗi eo cho bớt mỏi thì tầm mắt đảo qua, thấy Cố Ngôn Phong đang thất thần. Ánh mắt anh không nhìn vào trang giấy, ánh đèn leo lét hắt vào sườn mặt lãnh đạm của anh khiến cho cô có cảm giác không hề chân thật.
"Thầy Cố." Khương Mịch vội vàng hô một tiếng.
Cố Ngôn Phong nhanh chóng hồi thần lại: "Sao thế? Không giải được đề?"
"Không phải." Nghe được giọng của anh vẫn bình thường, đáy lòng cô trở nên an tâm một chút: "Anh... anh tốt nghiệp Học viện điện ảnh Thanh Châu đúng không?"
Anh không nhanh không chậm trả lời: "Ừ."
"Sao anh lại học ở đó vậy?" Cô lại hỏi.
Học viện điện ảnh Thanh Châu cũng coi như là một môi trường đào tạo loại tốt, nhưng nếu để nói là tốt nhất thì không phải.
Lần này thì Cố Ngôn Phong mất rất lâu để trả lời: "Chọn bừa thôi."
Khương Mịch: "..."
Học viện điện ảnh Thanh Châu chính là trường đại học sau này nguyên chủ học, Bách Mặc cùng Ngu Bạch cũng sẽ học ở đó, cô ban đầu còn có ý định tránh chọn trường đại học này, nhưng bây giờ...
"Em hỏi cái này để làm gì?" Quả nhiên không gì là qua mắt được Cố Ngôn Phong.
Khương Mịch đáp: "Tôi cũng muốn thi vào Thanh Châu."
Cố Ngôn Phong hơi sửng sốt.
"Có phải anh thấy tôi mơ mộng hão huyền rồi không?" Cô thấy anh bày ra biểu tình như vậy thì có chút không vui.
"Đương nhiên không phải." Cố Ngôn Phong cười: "Sao em lại muốn thi vào đó?"
Khương Mịch cào cào mặt mình, bản thân cũng không nhịn được cười: "Cũng chẳng có nguyên nhân cụ thể gì cả. Tôi chỉ cảm thấy anh là học bá, có thể cùng anh thi đậu một trường đại học thì thật tốt."
Cố Ngôn Phong ủng hộ: "Em có thể."
Nghe được anh khích lệ như vậy, cô có chút mong chờ: "Thi đại học Thanh Châu cần được ít nhất bao nhiêu điểm nhỉ?"
Cố Ngôn Phong: "Chắc là khoảng 600 đấy."
Khương Mịch: "..."
Cô nghiêm túc tính toán, ngày đó thi đại học điểm Toán Văn của cô cộng lại là 430 điểm, nhưng bây giờ không còn là ngày trước... thi lại ước chừng cũng được khoảng 400 điểm đi. Như vậy tính ra thì, Vật lý phải được 200 điểm.
Dựa theo thành tích hiện tại vủa cô thì đó là điều không thể rồi.
Khương Mịch cúi đầu lấy thêm một đề thi ra: "Tôi phải làm bài đây, anh đừng nói chuyện với tôi nữa."
Cố Ngôn Phong: "..."
Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp tạm thời là thầy Triệu rốt cuộc cũng thông báo một việc: "Lớp khác tôi mặc kệ, nhưng lớp chúng ta bây giờ phải chuẩn bị sẵn tinh thần làm đề thi thử đại học, chấm điểm xếp thành tích."
Lời này nói ra chẳng khác nào như sét đánh giữa trời quang, trong lớp học ngay lập tức tràn ngập những tiếng kêu rên.
"Cái gì cơ ạ?"
"Đùa hả thầy?"
"Còn tận ba tuần nữa cơ mà, có nhất thiết phải thế không?"
.....
"Đây là việc làm cần thiết, một ngày cũng không thể nơi lỏng." Thầy Triệu nói.
Đám học sinh đều kêu khổ thấu trời, nhưng đối với Khương Mịch đây lại là chuyện tốt.
Cô xuyên tới đây còn chưa trải qua bất kì kì thi nào, còn chưa biết ma trận đề thi khó đến đâu, thực lực đều là do bản thân tự đánh giá.
Mà nếu dựa vào điểm để đáng giá cũng không được, vì độ khó dễ của mỗi bài thi đều khác nhau, đánh giá không chuẩn xác.
Nếu như mỗi tuần có bảng xếp hạng thành tích thì tốt rồi, cô có thể trực quan cảm nhận xem mình đã tiến bộ tới đâu.
Lời thầy Triệu như ý trời, ngay lập tức tổ chức thi khảo sát xếp hạng.
Các thầy cô chấm bài cực kỳ nhanh, chỉ hai ngày sau bảng thành tích đã có.
Ngu Bạch vẫn trước sau như một mà xếp thứ nhất, nhưng đáng tiếc sự nổi bật đều đã bị Khương Mịch đoạt đi. Năm ba cao trung tổng cộng có sáu ban, 39 lớp, trong một khoảng thời gian ngắn Khương Mịch từ vị trí đội sổ leo lên xếp thứ 23 toàn khối, đây tuy chưa phải thành tích tốt lắm nhưng tốc đố tiến bộ như thế quả thật kinh người.
Mà quan trọng nhất chính là, điểm mỗi môn của Khương Mịch đều đạt điểm chuẩn.
"Khương Mịch, sao cậu tiến bộ nhanh vậy? Có bí quyết gì không?" Nam sinh tên Ngô Phi Vũ ở bàn trước quay xuống hỏi.
Nam sinh này trước kia chưa từng tiếp xúc với nguyên chủ, nhưng Khương Mịch đối với cậu ta cực kì đề phòng, bởi trong truyện nói sau khi tốt nghiệp có người truyền ra là cậu ta thích Ngu Bạch.
Cô đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên mà đáp lời: "Là nhờ thầy tôi giỏi."
"A, thầy cậu là ai vậy?" Bộ dáng Ngô Phi Vũ trông có vẻ hứng thú: "Bao nhiêu tiền một buổi? Dạy ở đâu? Có thể giới thiệu cho tớ biết không?"
Cô viết viết vẽ vẽ lên bài thi: "Xin lỗi, thầy ấy không dạy người khác."
Ngô Phi Vũ chưa từ bỏ ý định: "... Ai da, cậu cứ nói đi xem nào, cùng lắm thì tớ trả thêm tiền."
Khương Mịch cuối cùng cũng dừng bút, nhìn cậu ta một cái, cười cười nói: "888 vạn."
Ngô Phi Vũ: "..."
Bởi vì hai người họ nói chuyện không kiềm chế âm thanh nên các bạn học xung quanh đều có thể nghe thấy, có người thì cười nhạo, có người thấp giọng nói: "Chảnh thật!"
"Ha ha ha, Khương Mịch cậu hài hước quá." Ngô Phi Vũ cũng không thấy mình bị trêu đùa chỗ nào: "Cậu nghĩ cậu là ai chứ?"
"Không là ai cả." Khương Mịch thấy cô nói chuyện đã không khách khí như vậy mà cậu ta không thèm giận, trong lòng lại càng thêm đề phòng.
Thật ra xếp thứ 23 cũng chẳng phải thành tích thật của cô, cô chỉ sợ mình làm một lần thôi đã tiến bộ quá mức sẽ làm thầy cô cùng bạn học nghi ngờ, cho nên khi thi đã cố tình làm sai đôi chỗ. Nếu không bây giờ tính lại, cô hẳn là phải xếp thứ 15 mới đúng.
Đương nhiên, thành tích của các bạn học ban này cũng không tính là kém, thứ hạng 15 cũng chẳng phải là cao gì.
Hơn nữa, xếp hạng càng cao thì muốn vươn lên lại càng khó.
Nhưng với thành tích tiến bộ này cũng đủ khiến Khương Mịch vừa lòng rồi.
Cố Ngôn Phong chắc hẳn cũng vui lắm đây.
Cô vội vàng thu dọn cặp sách, đợi khi nào thầy cô cho phép tan học thì liền trốn.
"Khương Mịch, xin chờ một chút."
Khổ nỗi chân cô còn chưa khỏi hẳn, không dám chạy quá nhanh, còn chưa ra khỏi lớp học đã bị người ta gọi lại.
Khương Mịch quay đầu, thấy người gọi cô là Bách Mặc thì vô cùng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều biết nguyên chủ thích Bách Mặc, khi họ tan học thấy một màn này thì không vội về nhà nữa, cả đám người xúm lại cửa lớp hóng hớt.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
"Buổi tối 8 giờ, công ty sẽ tổ chức một buổi party sinh nhật cho tôi, ngày đó vừa lúc thi đại học xong, các bạn học đều đi cả. Cậu cũng tới cùng đi, coi như thả lỏng tinh thần." Bách Mặc đưa cho cô một tờ thiếp mời.
Khương Mịch: "..."
Cô nhớ rõ trong truyện đúng là có tình tiết này.
Nguyên chủ nghe các bạn học nói công ty Bách Mặc sẽ tổ chức sinh nhật cho hắn nên rất muốn được mời đi, liền mặt dày hỏi hết người này đến người khác có thể nhường giấy mời cho cô không, kết quả bị Tần Đồng phát hiện. Tần Đồng trêu chọc nguyên chủ là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nguyên chủ vì không chịu nổi ô nhục nên đã đánh nhau với Tần Đồng.
Đánh nhau thì cũng thôi đi, đã thế lúc ấy còn đánh nhau ngay bên cạnh Ngu Bạch, còn làm cô ta bị thương nữa. Ngu Bạch tức giận mắng nguyên chủ, bắt cô ấy xin lỗi.
Nhưng nguyên chủ là ai kia chứ? Cô ấy là đối thủ một mất một còn với Ngu Bạch, cô ấy không những không xin lỗi mà còn mắng cả Ngu Bạch, mắng bằng những từ ngữ rất khó nghe.
Sau đó thì cực kỳ cẩu huyết, màn nguyên chủ mắng chửi Ngu Bạch vừa vặn bị Bách Mặc thấy được.
Bách Mặc một câu cũng chẳng thèm nói với nguyên chủ mà đem Ngu Bạch đến phòng y tế.
Sau đó khi hắn phát giấy mời, ngoại trừ nguyên chủ thì toàn ban đều có.
Nhưng mà cuối cùng nguyên chủ vẫn tham dự được party sinh nhật của hắn, bởi đó là lần đầu tiên cô ấy mở miệng đòi tiền Cố Ngôn Phong, cô ấy lấy tiền của anh đi mua vé tham dự sinh nhật.
Nhớ lại đoạn tình tiết này, Khương Mịch mệt tâm đến mức chả muốn nói chuyện nữa.
"Cảm ơn lời mời của cậu." Cô không trực tiếp nhận thiếp mời mà thẳng thắn cự tuyệt: "Nhưng tôi xin lỗi, hôm đó thi đại học xong tôi có việc bận rồi."
Toàn thể các bạn học trong lớp câm lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Khương Mịch thế mà lại từ chối Bách Mặc?!
Sao có thể?
Lúc này Khương Mịch nhìn đến vẻ mặt mờ mịt của Bách Mặc, lại nghĩ đó dù sao cũng là người nguyên chủ thích thầm nhiều năm, thôi thì giải thích thêm cho hắn hiểu một lần: "Thật xin lỗi, nhưng việc đó thật sự rất quan trọng, tôi không huỷ được."
Bách Mặc bấy giờ mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt hơi tái nhợt: "À, thôi được, không sao đâu."
"Vậy tôi đi trước đây." Cô gật đầu với hắn rồi sau đó đi ra khỏi phòng học.
Tay Bách Mặc nắm chặt tấm thư mời, sau khi thấy hắn xoay người rời đi thì phòng học "Oa" lên một tiếng như muốn bùng nổ.
"Vãi chưởng! Tớ vừa thấy cái gì vậy?"
"Các bạn học, có phải tớ bị hoa mắt rồi không?"
"Khương Mịch điên rồi sao?"
"Chắc không phải bị ai đó nhập vào rồi chứ?"
.....
"Có im đi không!" Ngu Bạch cũng ở lại thấy được cảnh này, tức giận đập bàn.
Các bạn học xung quanh nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của cô ta thì lựa chọn câm miệng.
Chỉ tiếc cơn tức giận của Ngu Bạch cũng không chặn được miệng của các vị đại gia đây, khi cô ta vừa bước ra khỏi phòng học thì mọi người lại nghị luận sôi nổi như cũ.
Hơn nữa việc này lan truyền nhanh đến nỗi cả trường đều biết.
Khương Mịch kỳ thật không nghĩ tới mọi việc sẽ nháo đến mức độ này, khi cô về nhà liền lập tức đưa phiếu điểm cho Cố Ngôn Phong xem.
Anh quả nhiên rất vui vẻ, hỏi cô xem muốn thưởng cái gì.
"Buổi tối 8 giờ sau khi thi đại học xong, anh đưa tôi đi chơi đâu đó đi." Cô nói.
Cô không thích nói dối, nếu đã bắt buộc phải nói dối thì cô sẽ biến nó sự thật.
Cố Ngôn Phong cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đáp ứng: "Được."
"Sao anh lại tốt như vậy chứ?" Khương Mịch được voi đòi tiên hỏi: "Sao anh không từ chối tôi hả?"
Cố Ngôn Phong: "... Đây là phần thưởng vì việc em tiến bộ thôi mà."
"Vậy nếu tôi đỗ đại học, anh sẽ lấy gì để khen thưởng?" Khương Mịch lại hỏi.
Cố Ngôn Phong nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu em đậu Học viện điện ảnh Thanh Châu, mặc kệ em yêu cầu cái gì tôi cũng sẽ đồng ý."
Khương Mịch nhảy dựng lên: "Thật à?"
"Em đấy..." Cố Ngôn Phong thực bất đắc dĩ: "Thật."
Khương Mịch vội mở cặp sách ra: "Anh đừng làm phiền tôi nữa nha, tôi sẽ học tập thật chăm chỉ."
Cố Ngôn Phong: "..."
Sau đó...
Một giờ sáng, Cố Ngôn Phong: "Đi ngủ đi."
"Tôi còn chưa làm xong." Khương Mịch vẫy vẫy tay: Anh đừng làm phiền tôi nữa."
Cố Ngôn Phong: "..."
Hai giờ sáng, Cố Ngôn Phong: "Nếu không ngủ thì tôi sẽ thu lại lời hứa đấy."
Khương Mịch: "Tôi biết anh không phải người nói không giữ lời mà. Không cần phải doạ tôi!"
Cố Ngôn Phong: "..."
Ba giờ sáng, Cố Ngôn Phong lại ngẩng đầu lên, nhìn Khương Mịch một tay cầm bút, một tay chống má, đầu gật gà gật gù, hiển nhiên đã ngủ say như chết.
Cố Ngôn Phong: "..."
Anh không hề do dự việc có nên đánh thức cô dậy hay không, miễn cho cô lại sống chết đòi học.
Cố Ngôn Phong hơi cong lưng, dùng lực bế cô lên.
"Ba ơi, đừng làm phiền con." Khương Mịch rất tự nhiên mà ôm cổ anh, miệng còn nói nhảm: "Để yên cho con học nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...