Hạ Di nằm dài trên bàn
học,trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh Xuyến Chi lúc ấy,cô thở dài
sườn sượt,trong đầu mở ra biết bao nhiêu là suy nghĩ.Chiếc điện thoại
reng lên từng hồi
-Alô,tui nghe nè Nghi
Dung-Hạ Di buồn bã nói
-Sao nghe giọng bà buồn
thảm như sắp tận thế đến nơi vậy,rảnh không,đi ra tiệm kem với tui
đi,thèm kem muốn chết-giọng của Nghi Dung chan chát qua điện thoại
-Bà dụ tui hả?
-Ai mà thèm dụ,hôm nay tui
mới được lãnh tiền tiêu vặt tính đãi bà chầu kem mà thôi bà nói
thế thì…..
-Đồ chùa,ngu gì không đi
Nói rồi Hạ Di chạy nhanh
tới lấy chiếc áo khoác rồi bay với tốc độ tên lửa ra ngoài
cổng.Nghi Dung cúp máy,cô cười sằng sặc vì thái độ con nít của Hạ
Di.
Hôm nay tiệm kem
Baskin-Robbin vẫn đông mặc dù cho mấy món kem ở đây thì giá tận ở
trên trời,sự xuất hiện của Hạ Di nhận rất nhiều sự chú ý của mấy
vị khách gần đó
“Ê!Đó là vợ của Viên
Chấn Hưng đó!”
“Uầy!Tuyệt thật!Được
cưới anh ấy là phúc ba đời!”
Hạ Di gọi một ly Mint
Chocolate Chip(kem bạc hà sôcôla chip) màu xanh trông rất bắt mắt còn
Nghi Dung thì chọn Blackberry Yogurt,thấyHạ Di mặc cứ chù ụ ra,Nghi
Dung ngạc nhiên
-Uầy,bộ vợ chồng lục
đục hay sao vậy?
-Không phải…-Hạ Di lắc
đầu nguầy nguậy
-Vậy chứ chuyện gì nói
tui nghe?
-Thì là….
Hạ Di kể đầu đuôi câu
chuyện về việc mất cắp đồ ở lớp và Xuyến Chi bị mọi người nghi
ngờ như thế,suốt cả câu chuyện mặt của Nghi Dung gợi lên ánh mắt
hoài nghi
-Tui nghĩ không phải do
Xuyến Chi lấy đâu,tuy chưa chơi lâu với nhỏ nhưng tui thấy nhỏ đó là
người tốt,vấn đề ở đây là có người đã trà trộn vào để đổ tội cho
nhỏ,có vẻ con nhỏ Serena gì đấy có thể là chủ mưu
Nghi Dung kết luận một câu
rất chi là Sherlock Holmes mặc dù nó rất mê Conan =))) Hạ Di cũng không
nghĩ tới việc là Serena có thể là người làm chuyện này
-Không phải đâu bà,Serena
dễ thương đáng yêu lắm lại hòa đồng nữa,không thể nào lại làm ba
điều trái với đạo lý được
-Bà ngây thơ quá bà ơi,bây
giờ mà còn trông mặt bắt hình giong,ác quỷ đội lốt thiên thần có
mà đầy
Hạ di cúi mặt không nói
gì,cô nghĩ rằng những lời của Nghi Dung quả là đúng không sai vào đâu
được
-Chắc là giờ nhỏ Xuyến
Chi buồn lắm,hay mình mua kem đến nhà nhỏ đi
-Ừm
được đó
-Bác sĩ Chấn Hưng
ơi,chừng nào cháu mới được xuất viện
Cô bé tầm khoảng 6
tuổi,gương mặt trông đáng yêu với chiếc cài nơ màu hồng trên đầu nhưng
mặt lại xanh xao tội nghiệp,con bé ôm chặt chú gấu màu trắng trên tay
-Cháu phải ở lại
đây,chừng nào cháu thấy khỏe mạnh nhất thì chú sẽ cho cháu xuất
viện
Chấn Hưng xoa đầu cô bé
-Nhưng…mới nãy hai chị y
tá bảo rằng cháu sẽ không còn sống được bao lâu nữa,vả lại cũng
chả ai đóng tiền viện phí cho cháu,cô nhi viện không còn khả năng
đóng tiền nữa
Cô bé gục mặt xuống nhìn
con gấu nước mắt rưng rưng,Chấn Hưng đến bên cạnh mép giường,anh nhẹ
nhàng ngồi xuống nắm chặt tay cô bé
-Vậy chú sẽ chi trả toàn
bộ cho cháu,hãy cố gắng điều trị cháu sẽ khỏi bệnh,đừng quan tâm
tới lời nói của mấy cô y tá,hứa với chú nhé
Chấn Hưng chìa ngón tay
ra,con bé quẹt nước mắt tươi cười mà ôm chầm lấy Chấn Hưng
-Cháu cảm ơn chú nhiều
lắm,chú vừa đẹp trai lại tốt bụng,nhất quyết lớn lên cháu sẽ cưới
chú làm chồng
Lời nói ngây ngô của con
bé làm Chấn Hưng phụt cười,anh đỡ con bé nằm xuống,kiểm tra lại sổ
ghi chép bệnh án của đặt ở cuối giường rồi mở cửa bước ra
ngoài,anh nhìn qua khung kính của cái cửa,con bé đã nhắm mắt ngủ,anh
thở dài rồi bước tới phòng nghỉ riêng của mình,hôm nay anh phải trực
ca đêm.Lúc tới gần thì anh thấy một kẻ vừa bước ra từ phòng của
mình,thấy Chấn Hưng hắn ta vụt chạy nhanh một cách nhanh chóng,anh chạy
ngay theo.Hắn ta vượt qua khỏi công viên bệnh viện,lao tới con hẻm tối
ở một góc khuất,Chấn Hưng dồn hắn ta vào con hẻm cụt
-Ai sai ngươi tới đây hả?
Tên đó vẫn im lặng mà
không nói gì nhưng mắt thì đổi sang màu đỏ ngầu,móng tay dài ra đột
ngột,người hắn tỏa ra sát khí đằng đằng
-Ha…vậy là muốn chết để
bảo toàn bí mật à
Chấn Hưng giơ bàn tay lên
trước mặt,mắt anh cũng chuyển sang màu đỏ sòng sọc,những chiếc móng
tay dài thườn thượt,anh nhẹ nhàng di chuyển tới thì hắn nhanh chóng
né sang một bên
-Nhanh đấy,nhưng ngươi nghĩ
liệu ngươi có thể đánh bại ta không?
Chấn Hưng di chuyển nhanh
tới nắm cổ tên đó nhấc bổng hắn lên,mặt hắn ta tím tái hẳn
lại,miệng bắt đầu chảy máu ra
-Ta hỏi lại một lần
nữa,ngươi đã làm gì trong phòng ta,ai sai ngươi đến đây?-Chấn Hưng
hướng ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ vào hắn
-Ta thà chết chứ không
nói-Hắn gằng giọng
-Hà….quả là hảo khí anh
hùng….hư
Chiếc dao bạc sáng loáng
cắm phập vào người Chấn Hưng,anh vẫn không buông tay mà quay đầu lại
nhìn tên áo đen vừa cắm dao vào vai anh
-Chà…lựa chỗ để đâm đẹp
đấy
Chấn Hưng nhẹ nhàng bẻ
cổ tên anh đang nắm trên tay,cái đầu rơi phịch xuống dưới đất,máu xịt
ra làm ướt chiếc áo blouse trắng.Tên áo đen kia hoảng sợ nhìn Chấn
Hưng,anh lấy tay rút chiếc dao ra rồi nhanh như cắt phóng chiếc dao vào
tim của tên kia khiến hắn ngã quỵ xuống mà chết.Chấn Hưng lạnh lùng
rút chiếc khăn trong túi ra lau lau bàn tay dính máu của mình
-Thật dơ bẩn
Ethan nhảy từ bức tường
xuống nhìn hai cái xác chết nằm lăn lóc,anh ngạc nhiên nhìn Chấn Hưng
-Xin lỗi vì đã để cậu
chủ làm những việc dơ bẩn này-Ethan cúi đầu
-Không sao,cậu còn phải
làm việc ta giao mà,những tên máu bùn này ta có thể tự xử lí được
-Vâng
-Xử lí cho gọn vào
Chấn Hưng buông một câu
lạnh lùng,anh thả chiếc khăn rơi xuống phủ trên mặt của cái xác,Ethan
rút một ngọn đuốc ra châm lửa đốt cháy hai cái xác,một lúc sau ở
đó chỉ còn là một đống tro bụi.
Hạ Di và Nghi Dung đứng
trước cổng nhà Xuyến Chi,Nghi Dung với tay nhấn chuông,một lúc sau Xuyến
Chi chạy ra mở cửa nhưng khi vừa thấy cả hai,mặt cô nhăn lại rồi đóng
sầm cửa,Hạ Di nhanh nhảu nắm chiếc cửa lại
-Nói chuyện với bọn tớ
chút đi-Hạ Di nài nỉ
-Đúng đó,nói chuyện với
bọn tớ chút đi-Nghi Dung cũng lên tiếng
-Tôi không có gì để nói
với hai cậu cả,hai cậu về đi
Hạ Di dằng chiếc cửa lại
không cho Xuyến Chi đóng,nhưng cô nàng nhanh nhảu hất tay Hạ Di ra mà
đóng sầm cửa lại rồi chạy vào trong nhà.Nghi Dung và Hạ Di chỉ nhìn
nhau mà lắc đầu rồi cả hai lững thững ra về,họ đặt hộp kem trước
nhà Xuyến Chi.Một lát sau,Xuyến Chi mở cổng nhè nhẹ,cô nhặt hộp kem
lên mà nước mắt lã chã
“Tớ xin lỗi….tớ xin lỗi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...