Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ


"Bác tài," Tô Cẩm bình tĩnh mở khóa màn hình điện thoại rồi nắm trong tay, "Đường này......" Cô nhíu mày.
"Cô nói tuyến đường à," người phụ nữ trên ghế lái quay đầu lại, lộ ra một gương mặt rất bình thường, dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt mang theo ý cười, trả lời: "Không phải sắp đến giờ cao điểm đi làm sao, đường kia kẹt xe rất nghiêm trọng, mặc dù đi đường này vòng hơi xa một chút, nhưng lại không có nhiều xe.

Nếu cô muốn đi đường kia thì bây giờ chúng ta quay lại nhé?"
Ngữ khí quen thuộc, giọng nói cũng rất nhanh nhẹn.
Tô Cẩm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nói chuyện với Minh Huyên xong cô còn ngồi một mình trong quán cà phê một lúc, bây giờ đã hơn 8 giờ, xe trên đường cũng đông đúc dần lên, không còn thưa thớt như lúc đi nữa.
Đúng là sẽ kẹt xe, nghĩ như vậy, cô thả lỏng lông mày, hỏi: "Vậy đi đường này đến Minh Ngọc Viên thì mất bao lâu?"
"Cũng không lâu lắm, khoảng 40 phút gì đó," tài xế quay đi, vừa vặn phía trước là đèn đỏ, bà ta dừng xe rồi quay đầu lại nói: "Thế nào, cô muốn đi đường nào?"
40 phút, Tô Cẩm suy nghĩ một chút, vốn dĩ từ Hồng Tinh Đình về nhà chỉ cần 20 phút, nhưng nếu tắc đường thì ít nhất cũng phải hơn một tiếng......
"Bác tài, cứ đi đường này đi." Cô cười nói.
"Được rồi." Tài xế gật đầu, tiếp tục lái xe về phía trước.
Xe cộ xung quanh qua lại như thoi đưa, hơn nữa xe cũng chạy về phía Minh Ngọc Viên, Tô Cẩm hoàn toàn yên tâm, cúi đầu nghịch dây đeo điện thoại.
Hơn nửa tiếng yên lặng trôi qua, taxi ngày càng đến gần Minh Ngọc Viên, Tô Cẩm dựa vào lưng ghế sau, khẽ ấn ấn thái dương, cô cảm thấy hơi choáng váng, còn hơi buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng.
Do buổi sáng không ngủ đủ sao? Cô thở dài, cố thêm một chút nữa là về đến nhà rồi.
Nhưng giây tiếp theo, cô đã chìm vào bóng tối.
Một chiếc xe taxi chạy như bay qua cổng Minh Ngọc Viên, biến mất ở chỗ ngoặt.
Minh Ngọc Viên, biệt thự số 19.
Hàn Mộng đi từ trên lầu xuống, rẽ vào nhà ăn, nhưng lại nhìn thấy mỗi một mình Lâm Khê Duyệt đang ngồi trước bàn.

"Khê Duyệt, đi gọi Tiểu Cẩm xuống ăn cơm." Bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày phàn nàn: "Đã hơn 9 giờ rồi, có ngủ nướng thì cũng không thể bỏ bữa được."
Lâm Khê Duyệt chớp mắt, đặt cái thìa trong tay xuống rồi lên lầu.
Thật ra cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù ngày thường đúng là Tô Cẩm sẽ ngủ nướng, nhưng thường là lúc này đã dậy rồi.
Nhanh nhẹn đi lên lầu hai, đến trước cửa phòng Tô Cẩm, cô giơ tay gõ cửa gọi: "Chị ơi, mẹ bảo chị xuống ăn cơm!"
Trong phòng không hề truyền ra âm thanh như dự đoán, Lâm Khê Duyệt nhíu mày, không phải chứ, ngủ sâu như vậy sao? Cô đưa tay gõ thêm mấy cái, gọi: "Chị! Chị ơi!"
Một lúc sau, bên trong vẫn không vang lên tiếng động nào.
Lâm Khê Duyệt nghĩ một chút rồi mở cửa phòng ra, trên giường ngăn nắp gọn gàng.
Không có ở phòng? Cô sửng sốt, ra ngoài rồi sao?
"Mẹ ơi, chị không có ở trong phòng." Cô đi vào nhà ăn, nói với Hàn Mộng đang ngồi trước bàn.
"Không có ở phòng?" Hàn Mộng cũng sửng sốt, sớm như vậy đã ra ngoài rồi sao.
Nghĩ một lát, bà lớn tiếng gọi: "Má Từ! Má có thấy Tiểu Cẩm đâu không?"
Má Từ từ phòng khách đi vào, trong tay cầm giẻ lau nói: "Đại tiểu thư sáng sớm đã cũng thiểu gia ra ngoài rồi ạ."
"Đi cùng Tiểu Việt?" Hàn Mộng càng cảm thấy kỳ quái, phất tay bảo má Từ đi làm việc của mình, cầm điện thoại gọi cho Tô Cẩm.
Tút ―― tút ――
"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......"
Hàn Mộng nhíu mày cúp điện thoại, nghĩ một hồi lại gọi cho Tô Việt.
Lần này đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh.
"Mẹ, mẹ chờ con một chút." Tô Việt dường như đang bận, âm thanh từ ống nghe truyền ra có chút ồn ào, nhưng rất nhanh chóng yên tĩnh lại.
"Mẹ, có chuyện gì thế ạ?" Tô Việt đứng ở ngoài cửa phòng họp hỏi, Hàn Mộng rất hiếm khi gọi điện thoại cho anh trong giờ làm việc, xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Tiểu Việt, con có biết Tiểu Cẩm đi đâu không? Mẹ gọi điện không thấy con bé nghe máy."
"Sáng nay Tiểu Cẩm nói với con là đi gặp bạn, nhưng đến trung tâm thương mại Thiên Phong con bé đã xuống rồi, vào quán cà phê Hồng Tinh Đình, không nghe điện thoại......!" Tô Việt nhíu mày, nhưng vẫn nói với điện thoại, "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ gọi điện cho quán cà phê kia hỏi xem, có kết quả sẽ nói cho mẹ biết."
"Được rồi, có kết quả thì nói cho mẹ biết!" Hàn Mộng nhắc nhở rồi cúp điện thoại.
Thông tin liên lạc của một quán cà phê cũng không phải bí mật gì, không lâu sau, thư ký đã gửi một số điện thoại cho anh.
Sau khi liên lạc với quán cà phê, Tô Việt lại gọi điện cho Tô Cẩm hai lần nữa, nhưng vẫn không có người nghe máy.
Lúc này, sắc mặt Tô Việt hoàn toàn trầm xuống.
Theo mô tả của anh, quán cà phê nói có nhìn thấy Tô Cẩm, cô ấy ngồi cùng với một cô gái tóc ngắn một lúc sau đó đã đi rồi, tính đến bây giờ đã hơn một tiếng đồng hồ.
Từ Hồng Tinh Đình đến Minh Ngọc Viên cùng lắm chỉ mất hai mươi phút đi xe, cho dù đi đường vòng do kẹt xe thì cũng chỉ mất chưa đến bốn mươi phút, mặc dù Tiểu Cẩm được nuông chiều, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện, có chuyện gì cũng sẽ báo với người nhà trước, đột nhiên mất liên lạc thế này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Không phải là anh đa nghi, mà là sinh ra ở Tô gia, tuy rằng cẩm y ngọc thực*, nhưng số mệnh đã chú định là gánh vác nhiều chuyện hơn so với người bình thường.
(Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, chỉ cuộc sống giàu sang)
Nghĩ như vậy, anh nắm chặt điện thoại trong tay, xoay người nói với người trong phòng hội nghị một tiếng tạm kết thúc cuộc họp, sắc mặt bình tĩnh đi về phía thang máy, ấn tầng cao nhất.
Trong thang máy, Tô Việt gọi điện thoại cho Hàn Mộng.
"Tiểu Việt, thế nào rồi? Có tin tức của Tiểu Cẩm chưa?" Vừa nghe máy Hàn Mộng đã vội vàng hỏi.
"Mẹ, con đã gọi điện thoại cho quán cà phê rồi, Tiểu Cẩm còn đang ở đó uống cà phê với bạn, nhưng mà điện thoại của con bé có chút vấn đề, tạm thời không thể liên lạc được.

Mẹ đừng lo lắng, con bé không sao cả." Vẻ mặt Tô Việt trầm xuống, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, mang theo ý cười nhẹ.
"Không sao là được rồi, vậy con làm việc đi, mẹ không làm phiền nữa." Hàn Mộng nghe vậy thì mới an tâm hơn.
Tô Việt cúp điện thoại, tiếp tục gọi cho Tô Cẩm, đáng tiếc vẫn không liên lạc được.
Thang máy tới tầng cao nhất, Tô Việt ra khỏi thang máy liền đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.

"Ai vậy? Ngay cả cửa cũng không......!" Tô Trình Hải đang ngồi trước bàn uống trà nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ, lạnh giọng nói được một nửa thì nhìn rõ người đứng ở cửa, "Tiểu Việt?" Ông ngẩn người, con trai cả của ông luôn khôn ngoan sắc sảo, tiến thoái có chừng mực, ông cũng rất hài lòng với người thừa kế này, sắc mặt âm trầm, lỗ mãng hấp tấp đi vào như vào như hôm nay đúng là hiếm thấy.
Chỉ là câu nói có chuyện gì vậy còn chưa nói ra khỏi miệng thì ông đã bị câu nói của con trai làm cho cả kinh đứng bật dậy.
"Ba, có lẽ Tiểu Cẩm xảy ra chuyện rồi!"
Tiểu Cẩm xảy ra chuyện?
Tô Trình Hải nắm chặt hai tay lấy lại bình tĩnh, hạ giọng nói: "Tiểu Việt, đừng nóng vội, bình tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Việt hít vào một hơi để đè nén cảm xúc, nói lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cuối cùng nói: "Phía mẹ con đã giấu diếm rồi, thứ nhất bây giờ chúng ta còn chưa chắc chắn Tiểu Cẩm có thật sự xảy ra chuyện không, thứ hai tim bà ấy không tốt, đừng để bà ấy phải lo lắng thì hơn."
"Ừ." Tô Trình Hải đồng ý gật đầu, "Chuyện này không thể để mẹ con biết được.

Điện thoại của Tiểu Cẩm vẫn không liên lạc được sao?"
"Không liên lạc được." Tô Việt lắc đầu, vừa rồi anh vẫn luôn không ngừng gọi điện thoại cho em gái, nhưng vẫn không thể liên lạc được.
"Ba, có khi nào là bắt cóc không?" Tô Việt nhíu mày suy đoán.
"Khó nói." Tô Trình Hải cau mày, "Thương trường như chiến trường, có điều tuy rằng mấy năm nay Tô gia chúng ta đắc tội không ít người, nhưng cũng không có kẻ thù sinh tử, nếu là đối thủ thương mại thì cũng không đến mức dùng loại thủ đoạn này.

Nếu là bắt cóc," Ông bóp mạnh mép bàn đá, đầu ngón tay hơi trắng bệch, "Đòi tiền còn may, chỉ sợ là......"
Lời nói bỏ ngỏ, sắc mặt Tô Việt cũng theo đó mà tái đi ba phần.
Nếu thật sự là bắt cóc, nếu đối phương đòi tiền, chắc chắn sẽ gọi điện thoại tới, đến lúc đó điều kiện gì cũng có thể thương lượng, nhưng nếu không phải vì tiền thì sao? Tiểu Cẩm......
Tô Trình Hải hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, mở điện thoại ra, gọi điện cho một người.
"Cục trưởng Chu, chào anh......"
Cúp điện thoại, Tô Trình Hải ngẩng đầu nhìn đứa con trai sắc mặt hơi trắng bệch đứng trước bàn, thở dài khuyên nhủ: "Tiểu Việt, ngồi xuống trước đi, ba đã nhờ cục trưởng Chu kiểm tra rồi, có lẽ mọi chuyện không tệ như chúng ta nghĩ đâu."
Tô Việt nhắm mắt lại, không nói gì cả ngồi xuống.
Người Tô Trình Hải vừa nhờ giúp đỡ là cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Thâm Hải Chu Khang Nhạc, mặc dù cục cảnh sát đã có quy định rõ ràng là mất tích phải qua 24 tiếng mới có thể lập án, nhưng Tô gia thân là danh môn hàng đầu Thâm Hải, chút đặc quyền này vẫn phải có.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng rất dài, chỉ là hơn mười phút mà đối với hai người đàn ông yên lặng ngồi đối diện nhau lại dài như một thế kỷ.
Chuông điện thoại phá tan bầu không khí im lặng.
Tô Trình Hải nhận điện thoại, nghe giọng nói từ đầu dây bên kia, sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn.
Tô Việt nhìn Tô Trình Hải cúp điện thoại, trái tim lập tức chìm xuống đáy vực, nhưng vẫn không bỏ cuộc, đứng dậy nhìn chằm chằm ba mình.
"Cục trưởng Chu nói bọn họ đã điều tra camera giám sát, Tiểu Cẩm và Minh Huyên uống một tách cà phê, sau đó Minh Huyên rời đi trước, Tiểu Cẩm rời quán cà phê lúc 8 giờ 10 phút và lên một chiếc taxi, chiếc taxi này đi một con đường khác tới Minh Ngọc Viên, nhưng không hề dừng lại mà lại rẽ vào đường Ninh Hải, sau đó đi vào điểm mù của camera, sau đó......" Tô Trình Hải nghiến răng, "Chiếc xe này đã bị bỏ lại, tài xế và Tiểu Cẩm......"
Ông nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Không rõ tung tích."
Tô Việt lùi lại vài bước ngã ngồi xuống ghế, nắm tay đập lên bàn làm việc bằng đá cẩm thạch.
"Tiểu Việt......" Tô Trình Hải muốn nói gì đó, mở miệng rồi lại không biết có thể nói gì.
Phía Chu Khang Nhạc đã lập án điều tra, nhưng như vậy không thể khiến bọn họ an tâm hơn.
Người thân bị bắt cóc, không rõ mục đích của bọn bắt cóc, mà người làm ba làm anh trai, lại chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi kết quả từ Cục Cảnh sát, thậm chí là......!chờ đợi điện thoại của bọn bắt cóc.
Loại chờ đợi này, thực sự là vừa tra tấn vừa bất lực.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Tô Việt ngẩng đầu thật mạnh nhìn điện thoại của mình, một cái tên hiện lên màn hình.
Sắc mặt anh u ám, nhận điện thoại và bật loa ngoài.
"Anh Tô, Tiểu Cẩm có ở cùng anh không? Sao em không liên lạc được với cô ấy?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Hi.
"Lục Hi." Tô Việt hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Tiểu Cẩm, con bé......"
"Bị bắt cóc rồi."
Cạch!
Trong điện thoại truyền đến tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui