Bác sĩ Trần tới rất nhanh, kiểm tra, băng bó vết thương ở tay Hương Ánh Hoan. Xong một lượt rồi nói với người phụ nữ: "Hương phu nhân, tiểu thư không còn nguy hiểm gì... chỉ là do bị cú sốc quá nặng và suy nghĩ nhiều dẫn đến rối loạn não bộ và thần kinh, có thể mất một khoảng thời gian để bình phục." Bác sĩ Trần dừng một lúc nói tiếp: "Lát tôi sẽ ghi đơn thuốc. Hương phu nhân, nên tránh cho tiểu thư tránh bị kích động, nếu không tình trạng sẽ chuyển biến xấu. Đã không còn gì nữa tôi xin phép đi." Người được gọi là Hương phu nhân là mẹ của Hương Ánh Hoan nghe thế vừa bớt lo lắng thêm phần ưu sầu. Hương phu nhân nhẹ giọng, "Tôi biết rồi. Cảm ơn, đã làm phiền bác sĩ Trần." Bác sĩ Trần rời đi.
Hương phu nhân hướng mắt đến Hương Ánh Hoan đang nằm trên giường, trong tình trạng mở mắt nhưng không hề có phản ứng gì. Hương phu nhân giơ tay vuốt ve ờ má của cô, "Con gái của mẹ... kiếp trước đã mắc nợ hắn ta sao?" Hương Ánh Hoan nghe xong quay đầu, nâng mắt nhìn Hương phu nhân.
Môi cô nhếch lên, nụ cười ngây ngốc hoàn chỉnh, Hương phu nhân ruột đau như bị xé ra, bàn tay vuốt ve cô cứng đờ.
Con của bà, từ nhỏ đã che chở không cho hai chữ đau khổ cùng tổn thương trong tâm hồn của Hoan nhi. Bây giờ thì sao? Nó biết yêu, biết đau và vì sự che chở của bà nên Hoan nhi giờ đây mới thành như vậy.
Cảm giác đứa con duy nhất mình yêu thương trở nên ngơ ngơ, nhìn ai cũng nở nụ cười, lúc ngồi một mình thì ngẩng đầu nhìn trời nhìn trần nhà, ruột gan đứt đoạn.
Hương phu nhân thu vẻ mặt đau thương lại, mỉm cười với Hương Ánh Hoan
Ba tháng sau.
Biệt thự Vàng Anh.
Trong thư phòng, một mảnh tĩnh mịch. Huyền Khương Hàn ngồi bên cửa sổ, khí lạnh bao quanh thân anh, đôi mắt anh nhắm lại, dường như đang ngủ. Từng góc cạnh trên gương mặt hoàn hảo, đẹp đẽ hút người.
Hoan Hoan... anh sao luôn nhớ tới hình bóng của em? Chỉ ước ao thấy em... Anh đã chọn sai thứ mình muốn!?
Thứ anh muốn là em chứ không phải Ương Ương. Lựa chọn sai lầm đầu tiên của anh, anh bù đắp, thay đổi còn kịp?
Huyền Khương Hàn trầm tư, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, anh thoát khỏi suy nghĩ miên man. Huyền Khương Hàn mở máy, giọng cung kính bên kia truyền vào tai anh, "Chủ nhân, chúng tôi thấy Duyên tiểu thư bị một kẻ lạ mặt đưa đi, Duyên tiểu thư không phản kháng gì." Huyền Khương Hàn nghe xong nhíu mày, "Không cần đi theo cô ấy." Anh lạnh nhạt nói. Cúp máy, Huyền Khương Hàn đứng dậy.
Ương Ương, tất cả tình cảm hai ta đã xây lên giờ sụp đổ toàn bộ. Anh và em, thay lòng đổi dạ. Cả hai ta đã tự đạp đổ tình yêu kia.
Thứ anh chọn là sai.
Hiện tại anh muốn nhìn thấy Hoan Hoan...
...
Trong khách sạn nào đó.
Duyên Ương Ương một thân tím đậm, váy bó sát ba vòng chữ S lý tưởng. Duyên Ương Ương nhìn người đàn ông trước mặt mình, nói: "Anh, em xin lỗi, là do tính cách của em, anh hiểu mà?" Giọng nói đầy bất đắc dĩ làm người đàn ông kia càng tức giận, gương mặt đẹp trai cau có, "Em rõ ràng đang viện cớ! Nếu chỉ vì thế sao còn bên hắn ta vài ngày?" Phá hư hôn lễ thế cũng thôi, đằng này phá xong liền ở bên người đàn ông kia? Cô coi anh ta mù à?
"Em... em muốn giải quyết tận gốc tình cảm với anh ấy nhưng chưa có cơ hội, ngày hôm qua mới có. Giờ hai ta có thể đi. Anh, mang em đi đi, em hứa sẽ không rời anh." Duyên Ương Ương lại gần người đàn ông, hôn lên đôi môi của hắn ta rồi buông ra. Người đàn ông có vẻ hỏa hoạn đã tắt nên giọng dịu đi một chút, "Lần cuối cùng," Người đàn ông kéo Duyên Ương Ương vào lòng, cả hai ôm nhau một cách thân thiết.
Duyên Ương Ương trở về vốn để kết thúc tất cả,.nhưng cô ta không muốn thứ mình từng có nhanh chóng thuộc về người con gái khác, cô ta ít nhất phá hỏng buổi lễ kết hôn, cô ta biết Hàn làm thế vì muốn cô ta trở lại, biết rõ tính cách của cô ta thế nào, chỉ do... cô ta lòng thay đổi, Hàn đã yêu người con gái kia rồi, từ khi cô ta về, ở bên Hàn cô ta nhận thấy, cảm giác được. Nếu Hàn như xưa, yêu cô ta, cô ta sẽ suy xét, mà một khi như thế cô ta không cần.
Cô ta còn rất nhiều người đàn ông, lúc trước cô ta cần tự do, hiện giờ cô ta cần tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...