Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Mộ Dung Thanh Huyền nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay, rơi vào trầm tư.

Lời của Dương Niệm Tuyết nói không sai. Chiếc đồng hồ này đã ra mắt khá lâu. Một người thích đồng hồ như Cố Thanh Phong hẳn không thiếu loại nhãn hiệu này.

Trong lòng Mộ Dung Thanh Huyền thầm nghĩ chắc sẽ không phải trùng hợp đến nỗi Cố Thanh Phong lại có chiếc đồng hồ y chang như thế này chứ.

Lúc đó sẽ khó xử biết bao nhiêu.

Mộ Dung Thanh Huyền rũ mi, ánh mắt nặng trĩu, trong lòng khó chịu không thôi.

Mộ Dung Thanh Huyền nghĩ đến trước kia khi đến sinh nhật của Cố Thanh Phong, cô chưa từng phải lo lắng, đắn đo từng chút một như vậy. Lại sẽ không phải nhờ người dò hỏi sở thích của hắn. Lại chẳng phải đắn đo xem có bao nhiêu phần thích hợp. Trước kia hợp mắt liền chọn. Hiện giờ thì lo lắng ngược xuôi. Thời gian quả nhiên sẽ làm thay đổi một con người a.

Mộ Dung Thanh Huyền dần ý thức được chính mình bắt đầu chú ý đến cảm xúc của Cố Thanh Phong rồi. Càng nghĩ về Cố Thanh Phong, Mộ Dung Thanh Huyền càng mường tượng ra gương mặt của hắn. Với cái gương mặt lãng tử như khắc ngọc mà ra, cùng với khí chất phong độ phóng khoáng ấy, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ rung động rồi.

Bỗng nhiên cả người Mộ Dung Thanh Huyền nóng ran, cả người nhuộm một màu đỏ nhạt, rõ nhất là ở khuôn mặt tựa hồ như trái cà chua chín mọng nước lại giống như dáng vẻ của một ai đó vì nhớ người thương mà bất giác mặt đỏ tía tai.


Con tim cô đập rộn ràng như khẳng định cảm xúc mới mẻ mà cô mới phát hiện. Dù bản thân cô đã cố kìm nén nhưng vẫn không ngăn cản được. Chỉ trong nửa ngày mà cảm xúc của Mộ Dung Thanh Huyền đã thay đổi liên tục. Chính mình còn không thể kìm chế được. Mộ Dung Thanh Huyền kỳ thật rất khó chịu. Phỏng đoán cô chắc không phải bị bệnh chứ.

Dương Niệm Tuyết thấy biểu hiện của Mộ Dung Thanh Huyền không đúng lắm. Dương Niệm Tuyết hoang mang tột độ. Sợ chính mình làm mất nhã hứng của Mộ Dung Thanh Huyền. Trách cái miệng của Dương Niệm Tuyết cô. Mắc gì suy nghĩ sâu xa. Chọn được quà đã là may mắn lắm rồi.

Cố Thanh Phong có chiếc đồng hồ giống như vậy hay không thì mặc kệ hắn. Năm nay vì hắn mà chú tâm chọn quà đã là phước đức ba đời của hắn rồi. Dù hắn có đi chăng nữa thì không lẽ lại nói với bọn cô là mình có rồi nên từ chối nhận chắc. Tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ dám nói ra câu đó.

Dương Niệm Tuyết nhếch mép, chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Không phải Cố Thanh Phong thích Mộ Dung Thanh Huyền sao. Hắn liệu dám làm mất mặt Mộ Dung Thanh Huyền. Trừ khi hắn muốn chết.

Đợi đến lúc sinh nhật diễn ra, Dương Niệm Tuyết nhất định phải nói với Cố Thanh Phong Mộ Dung Thanh Huyền đã dành bao nhiêu sức lực và tâm ý để chọn được món quà này. Thiết nghĩ lúc đó hắn có khi vui mừng đến mức hồn lìa khỏi xác bay lên thiên đường cũng nên.

Phải thừa nhận rằng chính Dương Niệm Tuyết có suy nghĩ rất sâu xa nha.

Dương Niệm Tuyết nhìn Mộ Dung Thanh Huyền lại không biết nên nói cái gì.

Chợt nhớ đến Hoa Nhan liền đưa mắt tìm kiếm. Mắt thấy Hoa Nhan đang cắm mặt vào di động, hình như đang nhắn tin với ai đó. Chỉ là xem sắc mặt không mấy tốt.

Quay lại năm phút trước.

Hoa Nhan đang chăm chú nhìn ngắm từng chiếc đồng hồ. Nhìn tới nhìn lui cũng đã tìm thấy được một chiếc vừa ý, thiết kế cũng không tệ, ít nhất cũng không bị chê dung tục.

Bỗng nhiên điện thoại Hoa Nhan tinh lên một tiếng. Cô thắc mắc lấy điện thoại ra thì thấy một tin nhắn từ Wechat clone.

Sau khi lập acc colon thì cô đã giấu nó ở một góc khuất còn cài thêm mật khẩu để tránh việc có ai nhìn thấy. Nhưng cô lại quên ẩn thông báo để nó hiện lên thanh thông báo. Dù là điện thoại của cô nhưng để phòng tránh thì cô vẫn nên cẩn thận một chút. Ai biết được sau này có khi sẽ bị người khác động vào.

Cô nhập mật khẩu vào Wechat clone rồi ấn vào cuộc trò chuyện hiển thị duy nhất một người.


[ Đàm Thiệu Quang: Tao đồng ý. ]

[ Đàm Thiệu Quang: Nhưng tao có điều kiện. Bởi vì tao chưa rõ mày là ai nên cuộc giao dịch giữa chúng ta không công bằng. Mày biết rõ về tao thì ít nhất cũng nên để tao biết mày là ai? ]

[ Đàm Thiệu Quang: Chúng ta gặp nhau đi. ]

Hoa Nhan chau mày một lúc sau mới dần dãn ra.

Thật sự không thể coi thường Đàm Thiệu Quang được. Người này cũng không phải không có đầu óc. Trong khoảng một ngày suy nghĩ đó, hẳn cũng không trên dưới chục lần điều tra ID của cô rồi. Chắc cũng không tìm được gì nên mới càng thêm đề phòng.

Vẻ ngoài nhìn không giống kẻ suy nghĩ nhiều. Tưởng đâu là hành động theo cảm tính. Ai ngờ lại là một người thâm sâu ẩn mình.

Nguyên tắc không nhắc đến Đàm Thiệu Quang quá nhiều. Về phần bản chất của hắn quả thật vẫn rất bí ẩn.

Hoa Nhan cười trừ. Trong lòng thầm nghĩ nhân vật ít xuất hiện cũng chưa chắc là kẻ dễ đối phó.

Nhưng mà Đàm Thiệu Quang đây cũng quá vội rồi. Nếu Đàm Thiệu Quang đợi thêm vài ngày nữa rồi trả lời cô, có khi cô thật sự bí quá hoá liều mà gặp hắn để đẩy nhanh kế hoạch. Chỉ là người vội lại không phải chỉ có mình cô. Đàm Thiệu Quang hắn cũng rất vội.

Cô soạn tin nhắn gửi cho hắn. Ngữ khí trong tin nhắn không kiên dè càng không hạ mình ngược lại rất sắc bén giống như không cho người khác một cơ hội để chọn cách khác.


Hoa Nhan không phải người quá thông minh nhưng rất biết cách ứng dụng những thứ từng xem qua. Muốn mặt lạnh, muốn sắc bén, muốn không cho người khác cơ hội để chọn lựa cô đều có thể thông qua những gì mình đã đọc trong tiểu thuyết để đưa vào thực tiễn.

[ Hoa Nhan: Đàm Thiệu Quang, cậu nghĩ cũng thật hay. Đến lúc gặp nhau rồi. Ai biết tôi liệu còn có cơ hội để làm chủ được cuộc giao dịch này không? ]

[ Hoa Nhan: Tôi là con người khá yếu mềm. Không đánh lại cậu đâu. Cậu cũng không cần phải đề phòng tôi quá mức như vậy! Đối với cuộc giao dịch này người có lợi nhất không phải là cậu sao. ]

[ Hoa Nhan: Thế này đi. Cậu giúp tôi hoàn thành một việc rồi tôi sẽ tiết lộ một ít thông tin cho cậu. Cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu. ]

[ Hoa Nhan: Nghĩ kĩ một chút. Cậu không có cơ hội lần thứ hai đâu. ]

[ Hoa Nhan: Cậu chỉ có thể đồng ý với tôi chuyện này. Hợp tác qua một lần rồi chúng ta sẽ tính đến chuyện tiếp theo. Còn nếu cậu không đồng ý thì coi như tôi với cậu cái gì cũng chưa từng nói qua. ]

[ Hoa Nhan: Tôi cho cậu thời gian đến 8 giờ tối nay. Nếu quá 8 giờ cậu vẫn chưa cho tôi một câu trả lời thì cuộc giao dịch này chấm dứt. ]

[ Hoa Nhan: Cứ từ từ mà suy nghĩ đi, Đàm Thiệu Quang. ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui