" Thiếu niên, cậu không sao chứ ? " Người cứu hộ đưa tay về phía Dương Tử Triết nhẹ giọng hỏi.
"Tôi không sao.
" Thanh âm của Dương Tử Triết rất thấp, ánh mắt khẩn thiết cầu xin.
" Các anh mau cứu lấy bạn của tôi, bọn họ ngất được một lúc lâu rồi !"
" Bạn học của cậu để chúng tôi lo.
" Cứu hộ nhìn bộ dạng không có sức sống của Dương Tử Triết, hỏi : " Thiếu niên, cậu vẫn đi được chứ ?"
Dương Tử Triết gật đầu nhẹ sau đó yếu ớt đứng dậy.
Hai người cứu hộ kia dìu Kiều Khả và tay đua bên cạnh lên lưng.
Một người cứu hộ đưa bình chữa cháy cho Dương Tử Triết để cậu đi phía trước dẹp đường.
Dương Tử Triết tuy lúc này đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn cố gắng bình sinh cầm bình chữa cháy nhanh nhạy dẹp đường.
Nhìn những ngọn lửa dần tan bởi bọt chữa cháy không hiểu sao trong lòng Dương Tử Triết lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.
Phải chăng lúc này Dương Tử Triết đã không còn lo lắng về cái chết.
Phải mất hơn chục phút những người cứu hộ mới tìm thấy và thành công đưa những người bị ngất do nhiễm khói độc hoặc bị thương do đám cháy gây ra đưa lên trực thăng.
Không chỉ có những người ở dưới đường đua mà còn có những người ở trên khán đài bị ngất do nhiễm khí độc.
Số lượng trực thăng không đủ để đưa nhiều người như vậy.
Liền chỉ có thể đưa bọn họ hội tụ vào một chỗ đợi xe cứu thương đến mang đi.
Vài phút sau cuối cùng xe cứu thương và đội cứu hộ thành phố đã đến.
Tuy thời gian ước tính hơi chậm trễ nhưng đã được trang bị đầy đủ trang phục chuyên dụng chống hoá chất như quần áo chống hoá chất dương áp, găng tay, ủng chống hoá chất, mặt nạ phòng độc cách ly, mặt nạ lọc độc.
Số người cứu hộ đến ước tính hơn một trăm người, họ sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để dập lửa.
Những người cứu hộ đều là Tinh Anh, họ kiểm tra hướng gió và yêu cầu phong tỏa cách ly khu vực rò rỉ theo mọi hướng ít nhất 25 m, cân nhắc sơ tán ban đầu theo hướng gió ít nhất 300 m.
Tiếng hô hoán, tiếng còi xe cấp cứu vang inh ỏi.
Dù đã được yêu cầu cách ly nhưng không biết người dân và phóng viên từ đâu tập trung đông đúc xung quanh khiến những người cứu hộ phải chật vật.
Những người xung quanh không chỉ đến hóng chuyện mà còn là thân nhân của những người bị thương bên trong.
Nước mắt tuôn rơi, giọng nói khàn đặc, sự lo lắng đều thể hiện trên mặt của mỗi người.
Bọn họ liên tục kêu tên người thân của mình trong nỗi uất ức, sợ hãi tràn trề, trên gương mặt mỗi người đều tái sắc giống như nhìn thấy tử thần sắp đưa người thân của bọn họ đi vậy.
Các thân nhân nhìn người thân của mình được người cứu hộ mang ra từ bên trong đưa vào xe cứu thương, vừa xót xa vừa lo sợ, cảm xúc ngập tràn, nước mắt liên tục tuôn rơi.
Có người không kìm được mà lao đến nhưng bị lực lượng cứu hộ ngăn lại.
Phía người dân và cánh phóng viên ồn ào, không còn cách khác lực lượng cảnh sát bắt đầu can thiệp phong tỏa toàn bộ mặt trận không cho phép bất cứ ai tiến lại gần nếu không sẽ bị phạt nặng.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng không còn bất cứ ai ở trong trường đua liền lập tức cho những chiếc Mi-172 thả quả bom nước nặng 4 tấn xuống khu vực có lửa.
Còn có sự trợ giúp của các xe cứu hỏa phun vào phía trong.
Phải mất hơn 2 tiếng mới hoàn toàn dập được lửa nhưng tạm thời sẽ cách ly hơn 25 m từ trường đua không cho phép bất cứ ai đến gần.
Để có thể tiến hành điều tra toàn diện.
Bệnh viện khu H và bệnh viện thành phố đều chuẩn bị đối mặt hơn trăm ca cấp cứu từ những người được đưa ra từ trường đua và những người thoát khỏi trường đua nhưng gặp triệu chứng phải lập tức kiểm tra và xử lý.
Khắp bệnh viện trật kín người, tiếng kêu inh ỏi vang liên tục, nhìn mặt ai nấy đều biến sắc sự sợ hãi đều hiện lên mặt, không khóc lóc chính là ngồi bệt xuống trong im lặng dường như không biết nói điều gì chỉ có thể chờ đợi.
Các giáo sư, bác sĩ và y tá từ các bệnh viện trên khắp cả nước trong tối nay đều phải tập trung gấp tại các bệnh viện xung quanh thành phố S.
Để kiểm tra kĩ lưỡng cho từng nạn nhân nhiễm độc và bị thương.
...............................
Cô và Mộ Dung Thanh Huyền được ở trong một căn phòng cao cấp tại bệnh viện.
Được các bác sĩ tốt nhất kiểm tra từ A đến Z.
Thấy tình trạng của cô lẫn Mộ Dung Thanh Huyền chỉ hít một chút khói độc vẫn chưa có biểu hiện gì.
Nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện một thời gian rồi kiểm tra lại cho chắc.
Một phần vì thể trạng yếu của cô, một phần cũng vì thân thế của hai người.
Nào ai dám làm qua loa.
Cô vốn là bệnh nhân thân quen tại bệnh viện thành phố S.
Nên sự xuất hiện của cô ở đây vừa khiến mọi người kinh ngạc vừa khiến họ gấp gáp lo sợ.
Dù sao chỉ vừa mới tháng trước cô đã nhập viện vì trấn thương ở vùng đầu.
Bác sĩ chuyên khoa thấy cô đến một mình mà không có người giám hộ, sắc mặt cũng không tốt liền lập tức gọi cho người của Lâm Gia.
Sau khi kiểm tra xong thì Lâm lão gia và Lâm phu nhân cũng đã đến.
Thấy cô ở trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, Tiêu Quỳnh Tâm lo lắng chạy đến ôm cô rồi kiểm tra thân thể cô một lượt không thấy vết thương liền thở phào.
Lâm Hoa Ân lại gần hỏi bác sĩ sau một hồi liền biết mọi chuyện.
Mặt ông đằng đằng sát khí nhìn con gái mình mà quở trách.
" Lâm Tố Ninh ! Sao con dám nói dối ba mẹ để đến xem đua xe moto rồi lại gặp chuyện này.
Con có biết photpho trắng nguy hiểm đến cỡ nào không !"
Tiêu Quỳnh Tâm nghe thấy liền sững sờ, đôi mắt ngập lệ nhìn cô.
Không dám tin những gì mà chồng bà vừa nói.
Trong lòng bà đứa con gái duy nhất chưa bao giờ nói dối dù chỉ là một lần.
Vậy mà tối hôm nay bà liền nghe thấy một tin trấn động, tâm can đau nhói.
Bà nắm chặt bàn tay của cô mà run rẩy.
Tiêu Quỳnh Tâm cố kìm tức giận, nói : " Ninh Ninh, nói mẹ nghe.
Tối nay đã xảy ra chuyện gì? Con nói dối ba mẹ để đến xem đua xe moto sao? Không phải con nói cùng Tiểu Tuyết đi uống trà sữa sao? Vậy tại sao lại ở đây? Lời ba con nói là thật sao ? "
Lời mà hai người nói cô đều nghe thấy nhưng chỉ biết cúi đầu nắm chặt tay run rẩy không nói lời nào.
Bàn tay của Tiêu Quỳnh Tâm càng ngày siết chặt lại.
Cô nhìn nó lại càng sợ hãi.
Tâm trạng cô lúc này rất khó để miêu tả, con tim cứ đập thình thịch vì lo sợ, không biết dùng lời lẽ nào để biện minh cũng không biết nên nói những lời nào cho phải.
Cô thật sự không dám ngẩng đầu.
Không dám đối mặt.
Cô sợ rằng sau hôm nay bọn họ sẽ hoàn toàn thất vọng về cô.
Chính cô đã làm vấy bẩn hình tượng đơn thuần của con gái họ.
Tiêu Quỳnh Tâm nhìn bộ dạng sợ hãi của cô trong lòng là một vạn cơn đau.
Bà lúc này biết rằng cứ hỏi cô sẽ không nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng trong lòng bà lại thúc giục muốn nghe một câu trả lời, một câu có thể thỏa lòng bà để bà không cần phải đau đớn như thế này nữa.
Ít nhất bà cũng có thể bỏ qua một lần.
Ít nhất bà có thể tự cho rằng đứa con gái của mình có lý do riêng.
Qua một hồi lâu cũng không thấy cô trả lời, bà thở một hơi khó khăn.
Bà nâng mặt cô lên đối diện với ánh mắt của bà, nói :
" Ninh Ninh, nếu con đã không muốn nói, mẹ cũng không hỏi thêm nữa.
Đợi khi con khỏe hãy trần thuật lại những gì xảy ra trong tối hôm nay.
Việc con nói dối tạm thời mẹ sẽ không trách con.
" Bà lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, run rẩy nói : " Hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.
Thấy trong người không khỏe nhất định phải nói với bác sĩ.
Bây giờ ba mẹ đi đây, ngày mai sẽ đến thăm con.
"
Cô không nói gì, chỉ biết mím chặt môi mà rơi lệ.
Bà nhìn cô đau lòng không thôi, chuyển dời ánh mắt qua Mộ Dung Thanh Huyền.
Hỏi thăm vài câu rồi cùng chồng ra về.
Hai người họ vừa đi ra đến cửa thì nghe thấy tiếng khóc nức và một câu " Con xin lỗi.
" từ cô.
Bà nghẹn ngào quay lại ôm lấy cô vào lòng.
Bà vỗ về cô sau đó cùng cô khóc lớn.
Lâm Hoa Ân cũng tiến lại ôm cả hai vào lòng.
Nhìn Mộ Dung Thanh Huyền trơ trọi lặng thinh ngồi một chỗ, ông liền vẫy bảo lại gần.
Gia đình Mộ Dung Thanh Huyền luôn bận việc ở nước ngoài tạm thời không có ở trong nước.
Chỉ có thể liên lạc bác sĩ tốt nhất đến kiểm tra.
Sau đó sẽ sắp xếp đến thăm sau.
Lâm Hoa Ân biết được điều này liền muốn thay ba mẹ của Mộ Dung Thanh Huyền an ủi.
Mặt mày Mộ Dung Thanh Huyền ứa nước mắt, sau đó cũng tiến đến nhận trọn cái ôm của Lâm Hoa Ân và Tiêu Quỳnh Tâm.
Sự ấm áp vỗ về này khiến cô và Mộ Dung Thanh Huyền bớt lo sợ hơn, trong người cũng nhẹ đi hẳn.
Khóc được một lúc thì hai người chóng mệt chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hoa Ân và Tiêu Quỳnh Tâm đắp chăn cho hai người xong rồi dặn dò bác sĩ vài câu sau đó nhấc bước rời đi.
Tiêu Quỳnh Tâm đi được vài bước thì lại lo lắng quay đầu nhìn con gái mình.
Được Lâm Hoa Ân an ủi lần nữa mới nhẹ lòng rời đi.
Hai người họ khó khăn mới ra khỏi bệnh viện trật kín người.
Nhìn mặt ai nấy đều trắng bệch, khóc lóc đến sưng cả mắt.
Tiêu Quỳnh Tâm lo lắng nhìn họ, tựa hồ trong lòng trấn an con gái của mình đã không sao.
Dù biết rằng có thể sau vài ngày nữa thứ chất độc ấy mới phát tác còn có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng của con gái mình.
Nghĩ đến đây bà bủn rủn tay chân bám víu vào chồng của mình mà leo lên xe.
Lúc chiếc xe lăn bánh bà có nhìn thấy bóng hình của Sở Thiên Vũ gấp gáp đi vào thang máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...