Không biết trôi qua bao lâu, thẳng đến lúc nghe thấy tiếng cười khẽ của thiếu niên. Bầu không khí xung quanh chốc chốc dậy sóng.
Dưới đáy mắt Doãn Tùng Khiết đầy vẻ thích thú, bờ môi khẽ nhếch, khuôn mặt nhợt nhạt bỗng pha chút sắc màu tựa như đóa hoa mọc trên nền tuyết trắng.
Lúc này tâm trạng Doãn Tùng Khiết rất tốt, một màn thể hiện của Lê Hiếu sống động trong tầm mắt hắn khiến tận đáy lòng hắn dâng lên cảm giác như kẻ chiến thắng.
Doãn Tùng Khiết không nói lời nào, yên lặng thưởng thức biểu cảm từng người một. Thần sắc của bọn họ đều khiến Doãn Tùng Khiết vui vẻ. Nhất là khuôn mặt xám xịt như tro, cặp mắt sắc lạnh ẩn nhẫn sau tóc mái của Sở Thiên Vũ.
Thấy Sở Thiên Vũ bất động hồi lâu trông chẳng hề giống với hắn thường ngày Doãn Tùng Khiết bất giác hoài nghi, mơ hồ suy nghĩ.
Tầm mắt Sở Thiên Vũ không còn tiêu điểm, phỏng chừng đã lạc lõng trong những ý niệm không mấy vui vẻ của mình.
Nhớ đến đời trước, Sở Thiên Vũ tuy không phải thiên lôi đánh đâu trúng đó hay thẳng tiến mỗi bước đều dẫm phải hoa nhưng cũng không đến mức bất lực như hiện tại.
Nỗi bất lực trong đáy lòng Sở Thiên Vũ xuất phát từ sự uất hận, khổ đau khi mất đi những người quan trọng với mình.
Sở Thiên Vũ đã từng thề rằng nếu có cơ hội để làm lại, hắn sẽ không để bản thân rơi vào chốn vô vọng, vô lực chìm xuống đáy biển mang tên thất bại.
Hắn sẽ dùng tất cả những gì mình có để thay đổi hết tất thảy những gì mình không thể làm được ở đời trước. Nhưng đắng lòng làm sao, hắn rõ ràng biết trước tất cả, trên mỗi bước đi hắn đều tỉ mỉ tính toán để không phạm phải sai lầm. Cứ ngỡ mọi chuyện đâu đã vào đấy nhưng không. Hắn lại một lần nữa thảm bại.
Sở Thiên Vũ mặc sức níu kéo nhưng sợi dây thừng của số phận liệu có cho hắn tùy ý làm bậy sao.
Nếu trên một trang giấy xuất hiện một đường thẳng lệch khỏi ô chữ đã được kẻ sẵn thì cùng khoảng thời gian đó sẽ có tấm trắng xuất hiện đè lên đường kẻ, tưởng như bao bọc nhưng thật ra là cắn nuốt xoá bỏ.
Sở Thiên Vũ nếu đã không đi đúng con đường đã được chỉ định của mình thì trên con đường mà hắn chọn sẽ xuất hiện những vật cản mà hắn chưa từng biết đến. Vật cản đó so với những hung hiểm kia càng thêm hiểm trở, tàn bạo đến độc.
Liệu rằng Sở Thiên Vũ có vượt qua được hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn.
Nếu chỉ dựa vào thất bại đầu tiên sau hơn ba tháng trùng sinh này mà từ bỏ thì đó không phải Sở Thiên Vũ.
Ánh sáng lập lòe trong mắt Sở Thiên Vũ hiện lên như khẳng định rằng hắn chưa từ bỏ, có thể sau này hắn lại thảm bại nhưng chỉ cần có thể cướp lấy một lần thắng hắn cũng nguyện.
Doãn Tùng Khiết cướp lấy tờ giấy vừa được Dương Quân ký xong, miệng cười giễu cợt, giọng nói như bố thí, thả tờ giấy ngay xuống trước mặt Sở Thiên Vũ.
" Như đã hứa, tận tay trao tặng hải cảng Mata cho hai người. "
Sở Thiên Vũ mặt không biểu cảm, lòng như chai sạn chẳng lấy một ngọn sóng vỗ.
Sở Thiên Vũ cúi người nhặt lấy tờ giấy vô tình chạm phải ánh mắt ngờ nghệch của Lê Hiếu, nhưng cũng không nói cái gì, đứng thẳng lưng phủi phủi tờ giấy.
" Tấm lòng của Doãn thiếu, tôi cực kỳ vừa ý. Ngày khác sẽ tận lực trả đủ. "
Doãn Tùng Khiết vờ như không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Sở Thiên Vũ, đôi mày khẽ rũ xuống, dưới ánh sáng của đèn trần hiện lên khuôn mặt trong trẻo thuần khiết như trăng sáng, chỉ tiếc tấm lòng lại chẳng đẹp bao nhiêu.
" Đêm đã khuya, tiệc phải chăng cũng sắp tàn. Xin phép mọi người tôi về trước. "
Cố Tích là chủ nhà, bộ dạng một mực hiếu khách, cười nhạt nói: " Doãn thiếu đi đường cẩn thận, tôi gọi người đến dẫn cậu ra ngoài. "
Doãn Tùng Khiết cười giả lả. Bộ dạng trông thực ngoan ngoãn chẳng giống hắn của khi nãy chút nào.
" Không cần đâu ạ. Hồi nãy cháu đến được thì cũng sẽ đi được. Không cần phiền người dẫn đường đâu ạ. "
Cố Tích có chút hoang mang nhưng chỉ ậm ừ coi như đồng thuận.
Trước khi đi, Doãn Tùng Khiết tốt bụng nhắc nhở Lê Hiếu đứng dậy cứ như chuyện chẳng phải do hắn gây ra nên không hề có cảm giác ngượng.
Mạc Khuynh Châu biểu cảm như đớp phải ruồi, cực kỳ khó coi. Hắn không hiểu Doãn Tùng Khiết đang nghĩ cái gì. Rõ ràng miếng bánh thơm đã cầm chắc trên tay, cớ sao lại nhường cho người khác.
Mạc Khuynh Châu không thể hiểu nổi thiếu niên này đang làm cái gì. Mạc Khuynh Châu thiết nghĩ mình có phải đánh giá thiếu niên quá cao rồi hay không.
Mạc Khuynh Châu xoa mi tâm, vội bước đuổi theo Doãn Tùng Khiết, nhìn bóng lưng thiếu niên phía trước lòng không nhịn nổi nữa, hắng giọng hỏi: " Doãn thiếu, cậu vì sao lại nhường cho bọn họ. Chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy không phải vì muốn lấy hải cảng Mata hay sao. Lợi ích của nó lớn đến cỡ nào, cậu không thể không biết được. Dù cậu có đùa giỡn vì thú vui của mình thì cũng nên biết điểm dừng chứ. "
Doãn Tùng Khiết dừng lại, ngoảnh mặt nhìn trực diện Mạc Khuynh Châu, hờ hững nói: " Tôi chưa từng nói chúng ta phải có được hải cảng Mata. "
Mạc Khuynh Châu sững sờ.
Doãn Tùng Khiết nhoẻn miệng cười.
" Thấy tiếc sao? Nó cũng chí là một cảng thôi mà. Chướng mắt thì cho phá hủy thôi. "
Mạc Khuynh Châu ngớ người, trợn mắt khó tin, lắp bắp nói: " Ý cậu là sao, phá hủy? "
Doãn Tùng Khiết cười khúc khích, tưởng tượng viễn cảnh nổ tung ở hải cảng khói lửa nghi hút giữa mây trời, lại trông thấy bóng dáng quen thuộc trong đó, lại không biết có bao nhiêu đặc sắc.
" Thử nghĩ mà xem món đồ mình dành công sức cùng tự tôn để đánh đổi bỗng nhiên bị phá hủy, không biết sẽ có cảm giác gì. "
Mạc Khuynh Châu chấn động, Doãn Tùng Khiết đây thật sự quá ác độc đi.
Đây là một loại tàn nhẫn gì, loại người này quá biến thái, kỳ thực khó mà dây vào được.
Tần Mặc làm thế nào mà quen được loại người như thế này. Nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu rồi.
Hai người họ đi rồi, trong căn phòng chẳng còn bao nhiêu người. Sở Thiên Vũ không nói lời nào ký tên mình lên tờ giấy.
Dương Quân bức rức trong người từ nãy đến giờ, mọi chuyện bỗng nhiên quay về quỹ đạo khiến Dương Quân khó hiểu. Ông không biết người trẻ hiện nay đang nghĩ gì, xoay ông một vòng nhưng kết quả lại như cũ. Đến cuối cùng vòng tròn này là để làm gì nhưng xem ra đối với Doãn Tùng Khiết vẫn có chút thu hoạch.
Thể diện của một người trong một chốc đã bị đập vỡ, đây chẳng khác nào đánh nửa cái mạng người khác, đặc biệt đối với người kinh doanh thể diện rất quan trọng.
Ra khỏi phòng, cầm trên tay thứ mình muốn nhưng khuôn mặt Sở Thiên Vũ chẳng lấy làm vui vẻ.
Nói đến cùng, chuyện hôm nay cũng không vẻ vang gì mà có thể là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Đợi khi mọi thứ xong xuôi, ngày khác sẽ tính đến món nợ này. Doãn Tùng Khiết, hắn nhớ kĩ.
Người đi hết rồi, Cố Tích coi như đã được giải thoát. Vừa mới thả lỏng được một lúc thì có người gõ cửa.
Cố Tích nhăn mày, khó chịu hỏi: " Ai? "
" Lão già này đến muộn rồi cũng quên mất chuẩn bị quà cho tiểu tử Thanh Phong, ngày khác sẽ bù đắp. Hôm nay có chút chuyện bàn với Cố tổng, liệu có thể tiếp đãi không?" Chất giọng khàn khàn, chậm rãi nhưng rất có uy thế, mang đậm phong vị của người đã từng trải qua nhiều sóng gió.
Cố Tích giật mình. Nhìn ra cánh cửa đã được mở, chậm rãi có bóng dáng già nua bước vào.
Cố Tích kinh ngạc, lồng ngực nhấp nhô thấp thoáng vẻ lo lắng.
Sao ông ấy lại ở đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...