Vị Hôn Phu Của Phu Nhân Đã Trở Lại


Đường Phù không rõ nguyên do mà nhìn hắn, Hoài Vương trầm mặc một lát lại bật cười: “Xem ra Đường đại tiểu thư là không nhớ ra ta.


Đường Phù đương nhiên không nhớ ra hắn, Hoài Vương mười bốn tuổi liền rời kinh đi đất phong, đến nay đã tám năm, trong một năm cũng không nhất định trở về kinh thành được một chuyến, dù trở lại cũng không phải là nàng có thể tùy tùy tiện tiện gặp mặt, nàng sao có thể nhớ rõ?
Nếu không phải vừa mới có hạ nhân báo ra danh hào của hắn, nàng căn bản không biết hắn là ai.

Hoài Vương thấy nàng không nói gì, cũng không giận, đứng dậy cười nói: “Đường lão thái gia ly thế, Đường phủ này đối với đại tiểu thư mà nói muốn cũng không còn gì để lưu luyến.

Trần quận bốn mùa như xuân, cảnh sắc hợp lòng người, tương lai đại tiểu thư nếu có duyên nhìn thấy, nhất định sẽ thích nơi đó.


Trần quận là đất phong của Hoài Vương, Đường Phù tuy rằng đối với sự tình trong triều không thể nói là hiểu biết, nhưng chuyện đơn giản này vẫn là biết đến.


Nàng ở trong lòng liền trầm xuống, tay nắm giao nhau trước người, nắm thật chặt, rũ mắt nói: “Tiểu nữ tử xưa nay không thích rời xa nhà, bình sinh địa phương đi xa nhất cũng bất quá là Lương Sơn ở kinh giao ( ngoại ô) mà thôi, nghĩ đến hẳn là vô duyên nhìn thấy phong cảnh Trần quận.


Hoài Vương nghe vậy thì cười khẽ, cũng không có nói cái gì, chỉ thật sâu mà nhìn nàng một cái, liền chắp tay cáo từ.

Đường Phù bất an trong lòng, xong việc để Bội Lan đi hỏi thăm một chút, biết được Cao thị hôm nay đem Hoài Vương tôn sùng là thượng khách, tránh đi mặt khách khứa khác, đơn độc cùng hắn trò chuyện một hồi lâu, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Bội Lan lộ vẻ mặt kinh sợ, run giọng nói: “Tiểu thư, người có phải hay không…… Có phải suy nghĩ nhiều hay không? Hoài Vương kia sớm đã thành thân, trong phủ trừ bỏ Vương phi còn có hai thiếp thất, nghe nói Vương phi kia còn là bệ hạ chỉ hôn cho hắn, hắn…… Hắn cũng không thể vì ngài mà hưu thê đi?”
Sắc mặt Đường Phù âm trầm, nhìn chén trà men gốm trắng trước mắt nói: “Không thể hưu thê, nhưng có thể cho ta đi làm thiếp a.



Bội Lan hít ngược một hơi lạnh: “Ngài chính là đích nữ đại phòng của Đường phủ chúng ta!”
“Thì tính sao? Đích nữ đại phòng không cha không mẹ không nơi nương tựa mà thôi.


“Không…… Không có khả năng,” Bội Lan lắc đầu, “Đường phủ chúng ta nhiều thế hệ, nào có đạo lý để tiểu thư con vợ cả đi làm thiếp cho người ta! Liền tính nhị phu nhân thật làm ra chuyện này, lão phu nhân cũng sẽ không đáp ứng!”
Lão phu nhân tuy rằng không thích quản gia, cùng Đường Phù cũng không thân cận, nhưng lại là người có thể phân rõ nặng nhẹ.

Đường Phù dù cho không cha không mẹ, lại cũng vẫn là đích nữ đứng đắn của Đường phủ, còn là huyết mạch duy nhất mà nguyên phối của Đường lão thái gia lưu lại ( ý là Đường lão thái gia chỉ có 1 con trai với nguyên phối là Đường Đại gia, mà Đường Đại gia lại chỉ có duy nhất Đường Phù).

Đem đích nữ như vậy đẩy ra đi làm thiếp cho người ta, người khác sẽ đối đãi với Đường gia như thế nào? Lại sẽ nhìn nhận người làm kế tổ mẫu ( vợ kế của tổ phụ) này ra sao?
Đến lúc đó, mặc kệ là Hoài Vương cho bao nhiêu chỗ tốt cho Cao thị, kia cũng chỉ là cho nhị phòng, đối với toàn bộ Đường gia mà nói, đối với lão phu nhân mà nói, không khác gì mổ gà lấy trứng (mất nhiều hơn được).

Phải biết rằng, lão phu nhân trừ bỏ nhị lão gia còn có hai nữ nhi đã gả ra ngoài cùng một nhi tử đang ngoại phóng, bà tuyệt đối sẽ không cho phép Cao thị vì ích lợi của riêng nhị phòng, liền đem những người khác đều đặt ở trên lửa mà nướng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận