Bội Lan đi theo chủ tử nhà mình đang một bên đi một bên lẩm bẩm: “Ngài hiện tại trở về có ích lợi gì a? Khẳng định lấy không được xuống, nô tỳ đã cho người trở về tìm Thường quản gia, đến lúc đó phái người mang theo cái thang tới lấy còn không được sao?”
Đường Phù lắc đầu: “Không được, hiện tại trong phủ đều là người của nhị thẩm, nàng nếu biết, khẳng định sẽ mượn cớ huỷ hoại con diều của ta, ta phải tự mình ở đây chờ người tới mới được.
”
Lần trước nàng đem trang sức nhị thẩm đưa trả trở về, để nàng thay đổi làm một bộ trang sức phỉ thúy.
Nhị thẩm tuy rằng ngại mặt mũi nên cho người đưa tới, nhưng trong lòng khẳng định ghi hận nàng.
Nếu để nàng ta biết Thường quản gia phái người lấy cây thang tới đây là vì lấy con diều cho mình, nàng ta nhất định sẽ xếp nhân thủ vào phá hủy đồ vật của mình.
Đến lúc đó, lấy cớ hạ nhân không cẩn thận, hoặc là nói thời điểm bọn họ đi vào trên núi, con diều đã hỏng rồi, nàng còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ phải vì một cái con diều cùng trưởng bối phát giận sao?
Cho nên nàng nhất định phải tự mình chờ ở này, tận mắt nhìn thấy bọn họ đem con diều gỡ xuống mới được.
“Nói không chừng ta có vận khí tốt, con diều lúc này đã bị gió thổi xuống dưới rồi?”
Nàng vừa đi vừa cười nói.
Bội Lan ở trong lòng nói nào có chuyện trùng hợp như vậy a, cái ý niệm này mới vừa chợt lóe qua, liền nhìn thấy dưới tàng cây ở nơi xa kia có thứ gì đó, nhìn qua rất là quen mắt.
“Con diều!”
Nàng kinh hô một tiếng.
Đường Phù theo ánh mắt nàng nhìn lại, cũng thấy được con diều của chính mình, vui mừng mà chạy qua.
“Thật đúng là rơi xuống rồi! Thật tốt quá! Một chút cũng không bị hư hỏng gì!”
Nữ hài tử cầm con diều mà cao hứng không chịu được, cầm ở trong tay nhìn ngắm đến nửa ngày.
Bội Lan cũng thật cao hứng, nói lát chạy nhanh cho người báo Thường quản gia cái tin, không cần lấy cây thang tới.
Nói xong lại chú ý tới đoạn dây nối con diều kia tựa hồ có cái gì đó bất đồng, trong đó một đoạn có màu phá lệ đỏ sậm.
“Đây là cái gì?” Nàng vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ.
Ánh mắt Đường Phù vẫn luôn ở trên hình vẽ của con diều, không chú ý tới kia đoạn dây bị đứt, khi nàng nghe Bội Lan nói, mới phát hiện ra, trên đoạn dây có chút phiếm hồng, không biết cọ phải thứ gì.
Nàng dùng tay nắn vuốt, quả nhiên vê ra một ít chất lỏng màu đỏ sậm, nhanh chóng dùng khăn lau đi.
“Ai biết được, quản nó là cái gì, con diều của ta đã tìm được trở về thì tốt rồi.
”
Nói xong liền chuẩn bị cùng Bội Lan cùng nhau rời đi.
Trong bụi cỏ, lòng bàn tay Phó Nghị Minh bị sợi bông mảnh thít chặt làm chảy máu, lại một chút cũng không cảm thấy đau gì, nhìn gương mặt nữ hài tử tươi cười, từ đáy lòng cũng đi theo cùng vui vẻ.
Quý Nam cùng Giang Bắc ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó nhất trí đạt thành nhận thức chung nào đó, đồng thời nhấc chân, đối với cái mông hầu gia của bọn họ, đạp qua một cái.
Làm chuyện tốt không lưu danh gì đó, tuyệt đối không phải phong cách của hầu gia nhà bọn họ!
Vì hạnh phúc của hầu gia, vì chung thân đại sự của hầu gia, hai tùy tùng, mỗi người cống hiến một chân, lúc sau lại yên lặng mà lùi về sâu trong bụi cỏ, ẩn thân hoàn hảo.
Phó Nghị Minh thình lình bị hai người đá vào trên mông, trực tiếp từ trong bụi cỏ đổ ra bên ngoài.
Hắn theo bản năng muốn đứng lên, nhưng là vừa mới vì trốn gấp gáp, đai lưng còn chưa có tới kịp thắt lại, lúc này hoảng loạn liền buông lỏng tay, quần trực tiếp rơi xuống.
Hắn hoảng loạn mà xoay người kéo lại quần, người ở bên ngoài xem, chỉ cảm thấy hắn giống như là vừa mới ở trong bụi cỏ tiểu tiện đi ra ngoài.
“A” Bội Lan kinh hô một tiếng, chạy nhanh đi che đôi mắt Đường Phù, vừa che vừa trách mắng “Đăng đồ tử từ đâu đến!”
Nói xong lại đối với Đường Phù nói: “Tiểu thư đi mau!”
Lúc sau liền lôi kéo Đường Phù rời đi, một đường chạy nhanh như bay, đảo mắt liền biến mất ở trên đường núi.
Phó Nghị Minh vừa lăn vừa bò từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn phía sau, răng hàm đều suýt cắn vỡ.
“Quý Nam, Giang Bắc! Các ngươi muốn chết có phải hay không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...