Phương Hoài đầu gối yếu ớt bị ngồi xuống đột ngột, cũng may không bị ngã.
Hắn nhẹ nhàng thở ra nói: "Sao ngươi không nói gì vậy? Làm ta sợ đến nhảy dựng."
Dư Tiêu trầm giọng nói: "Hoài ca ca, ta đang soi gương."
Phương Hoài sửng sốt, lập tức đáp lại: "Ngươi vừa mới tỉnh dậy, tốt nhất là nằm dưỡng sức đi, soi gương để làm gì?" Nói rồi duỗi tay tới sờ gương.
Nhưng hắn không thể thấy rằng Dư Tiêu đang ngồi ở đầu giường, một tay nắm lấy tay hắn, tay còn lại thì đặt ở trên chăn, hoàn toàn không có một cái gương nào cả, y nhìn chăm chú khuôn mặt tú nhã của Phương Hòa, thấy Phương Hoài duỗi tay muốn lấy "Gương" của y, y nắm chặt lấy tay hắn nói: "Hoài ca ca, ngươi đẹp thật đấy."
Phương Hoài ngừng lại, nghe thấy nam hài nói: "Ta thấy trên mặt ta có sẹo, thật xấu, ta không bao giờ muốn soi gương nữa." Tuy chỉ là giọng của trẻ con nhưng hắn lại có thể nghe được trong âm thanh đó có lẫn cả sự yếu ớt và khổ sở
Phương Hoài nhớ lại miêu tả về khuôn mặt giai đoạn này của vai chính trong nguyên tác, câu được sử dụng thường xuyên nhất gồm bốn chữ là "Dữ tợn đáng sợ", hơn thế nữa khi y càng trưởng thành, ngũ quan càng nảy nở thì vết sẹo ngày càng vặn vẹo.
Mặc dù sau khi lên Trúc Cơ có thể học được dịch dung thuật, sửa đổi dung mạo, nhưng đấy cũng chỉ là một loại thủ thuật che mắt mà thôi.
Nhưng vết sẹo của Dư Tiêu lại là bị Ma nhận đặc chế gây thương tích bởi vậy phép thuật nho nhỏ như này không thể nào có thể che lấp đi được.
Hắn âm thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào thương hại, quay lại nắm tay Dư Tiêu nói: "Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, khi đạt tới Nguyên Anh chân thân, là có thể thoát thai hoán cốt, ta tin rằng vết sẹo sẽ biến mất.
Huống hồ đại nam tử hán đỉnh thiên lập địa (*), chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ thì ai thèm quan tâm tới vết sẹo của ngươi chứ?"
(*)Đại nam tử hán đỉnh thiên lập địa: Đỉnh thiên lập địa = Đội trời đạp đất.
Người ta quan niệm rằng là một nam nhân thì cần phải đầu đội trời, chân đạp đất, làm nên nghiệp lớn, vang danh dòng tộc.
Ý của bạn Hoài là đã là nam nhân rồi thì chẳng gì phải sợ mấy cái sẹo cỏn con này cả
Thực tế, vai chính tới trong nguyên tác lúc đạt Nguyên Anh kỳ vẫn không thể khôi phục lại dung mạo của mình, sau này vết sẹo vẫn phải nhờ tới một công pháp của một vị tiền bối để lại mới xóa được.
"Thật ư?"
"Thật."
Dư Tiêu nói: "Ta sợ Hoài ca ca sẽ bị dọa sau khi thấy sẹo trên mặt ta."
Phương Hoài cười nói: "Ta đâu có nhát gan tới như vậy? Hơn nữa......" Hắn chỉ vào hai mắt của mình, "Ngươi không thể dọa được ta đâu." Ngươi xấu thì có làm sao chứ, dù sao ta cũng mù mà.
Dư Tiêu cười, nhưng mét mặt y không có ngây thơ như Phương Hoài nghĩ mà thay vào đó là hơi hơi nheo lại như là suy nghĩ vấn đề gì đó.
Phía hai cặp vợ chồng tu tập, Dư Tâm Nham đem chuyện của bọn họ xảy ra vào mười năm trước một năm một mười(*) kể rõ cho vợ chồng Lý Trì Doanh.
(*)Một năm một mười: 一 五 一 十:Chỉ rõ chi tiết, nói ra rõ ràng.
Vợ chồng Lý Trì Doanh không nghĩ chuyện lại có khúc mắc như vậy, sau khi Lý Trì Doanh nghe xong tiền căn hậu quả (*), thở dài.
(*) Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay
Nàng vội vàng muốn tìm Dư Tâm Nham và Dương Tiên Nhạc tới hỏi chuyện như vậy, cũng là bởi mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nàng lúc đầu cho rằng những kẻ bắt cóc Phương Hoài Dư Tiêu chỉ đơn thuần là kẻ thù của Dư Tâm Nham ở Ma giới, nhưng mấy tên Ma tu này tuy rằng tu vi đều không cao nhưng những thứ như Tàng Tức Hoàn, Đoạn Trường hoa đều là những thứ người thường không thể nào có.
Thế nhưng mà mấy tên Ma tu Kim Đan kỳ lại ở ngay dưới mí mắt của nàng bắt cóc hai đứa nhỏ, điều này khiến nàng vừa giật mình vừa tức giận.
Chưa nói đến đến chuyện nàng đau lòng hài tử, nàng ở tại Cửu Châu này cũng có thanh danh, tốt xấu gì cũng là một Hóa Thần kỳ chân nhân lại bị mấy tên Ma tu Kim Đan kỳ xoay tới xoay lui, việc này cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Trì Doanh mày nhíu mày, nói: "Cũng không giấu gì các ngươi, vừa nãy ta đã tìm trong vài trăm dặm nhưng đến cái bóng của ả Ma tu kia cũng không thấy đâu."
Phương Kỳ Sinh nói: "Tại sao lại như vậy? Dưới thần thức của ngươi, trừ phi là thân tử đạo tiêu(*)......"
(*)Thân tử đạo tiêu: trong truyện tu chân, người một khi tu tiên luôn có một Đạo của mình, đại diện cho ý chí, con đường và con người của bảnthân (1 phần nò đó vì đôi khi Đạo tâm không đại diện cho con người nhưng đó là số ít).
Khi người đó chết đi, ngoài việc thể xác chết thì Đạo tâm cũng tiêu tán.
Ý của cái câu trên là chết
Lý Trì Doanh nhìn nàng nói: "Cho dù là thân tử đạo tiêu, chỉ cần là vẫn thân không lâu, ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở, nhưng mà ta đã tìm máy trăm dặm rồi mà một chút bóng dáng của ả đều không thấy."
Dư Tâm Nham nói: "Chẳng lẽ nữ nhân kia có Linh khí?"
Lý Trì Doanh nói: "Dùng Linh khí thì càng tốt, một khi ả thúc giục linh lực, ta nhất định sẽ phát hiện, nhưng mà cứ như vậy mai danh ẩn tích."
(*) Mai danh ẩn tích: 埋名隱跡, (Nghĩa đen) Chôn tên, giấu vết; (Nghĩa bóng) Người ở ẩn một nơi, không muốn ai biết đến mình.
Ý của Lý Trì Doanh là tự nhiên Kim Linh lại biến mất
Bốn người lâm vào trầm mặc.
Lý Trì Doanh nói: "Chuyện trong cơ thể Tiêu Nhi có Kim Đan, càng ít người biết càng tốt, thậm chí ngay cả sư phụ cũng không cần phải nói.
Vì Kim Đan có lai lịch không rõ, nói lại củng chỉ tăng thêm giả thuyết, nhưng nếu như sư phụ biết trong cơ thể của Tiêu Nhi có Kim Đan Ma tu, người chắc chắn sẽ không cho y vào Thái Bạch Cung."
Dư Tâm Nham nói: "Nhưng Kim Đan kia chưa chắc là của Ma tu."
Lý Trì Doanh nói: "Nhưng đó là ở Ma giới.
Từ nhỏ đến lớn, sư phụ chuyện gì cũng lấy môn phái làm trọng.
Tóm lại từ nay về sau, chúng ta ai cũng không đề cập tới.
Hiện tại việc cấp bách, cần phải cẩn thận gấp bội, mau chóng trở về Bích Sơn càng sớm càng tốt.Sau khi vào núi phu thê hai người các ngươi hành sự điệu thấp một chút vì sau khi đến trước mặt sư phụ thì vẫn còn phải ầm ĩ một phen đấy."
Tuy rằng lời nói của nàng lạnh đạm, nhưng tất cả đều là vì hai vợ chồng Dư Tâm Nham, Dư Tâm Nham sao có thể không biết, hắn còn chưa nói lời nào, Dương Tiên Nhạc bên người đã nói trước: "Chân nhân dốc hết sức lực suy nghĩ vì Dư Lang và hài nhi, thiếp không có gì báo đáp.
Sau này tất cả báo ứng quả đắng, thiếp đều nguyện ý tự nếm, chỉ cần Dư Lang cùng Tiêu Nhi bình an
Lý Trì Doanh nhìn về phía nàng nói: "Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì tự bay đi? Ngươi coi sư đệ của ta là cái gì?"
Dương Tiên Nhạc cắn răng nói: "Không dám, chỉ là thiếp là kẻ tôi nghiệp quấn đầy thân...."
Lý Trì Doanh nói: "Từ thời khắc các ngươi tư định chung thân, đã cùng nhau ở một con thuyền, hài tử của các ngươi cũng vậy.
Ngươi chỉ cần ở bên cạnh sư đệ ta cẩn thận từ lời nói đến việc làm, không gây ra chuyện là được rồi."
Giọng điệu của nàng càng ngày càng lạnh như băng.
Dư Tâm Nham có tâm vì thê tử biện giải, nhưng hắn cũng biết sư tỷ của mình từ trước đến nay miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng không buông tha người nhưng trong lòng lại bênh vực người mình, tuy mồm trách cứ, nhưng lại coi Dương Tiên Nhạc thành người một nhà, đừng nhìn hiện tại nàng trách móc gay gắt, đến lúc đó lại chưa chắc người ngoài có thể bắt nạt em dâu nàng đâu.
Nghĩ đến như vậy, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cúi đầu theo nghe nàng răn dạy.
Lý Trì Doanh giống hệt như khi còn nhỏ dạy dỗ sư đệ, đem vợ chồng hai răn dạy một trận, trong lòng hơi hạ hỏa, nói: "Nên nói ta đều nói, Tiêu Nhi mới vừa bị thương tỉnh lại, các ngươi vẫn là trở về bồi hắn cho tốt đi.
Sáng sớm mai liền phải lên đường."
Dư Tâm Nham lên tiếng, cùng thê tử đứng lên nói: "Sư tỷ và tỷ phu nghỉ ngơi đi."
Dương Tiên Nhạc đi theo nói: "Hai vị chân nhân hảo sinh nghỉ tạm."
Đang muốn xoay người đi ra ngoài.
Lý Trì Doanh nói: "Tỷ tỷ của trượng phu mà còn gọi là chân nhân? Thật sự là thất lễ."
Dương Tiên Nhạc ngẩn ra, Dư Tâm Nham cười nói: "Còn không thay đổi xưng hô đi."
Dương Tiên Nhạc vội thi lễ nói: "Tỷ tỷ, tỷ phu."
Phương Kỳ Sinh ở bên cạnh tủm tỉm cười nhìn thê tử nhà mình ân uy (*) cùng làm, lúc này mới cười nói: "Được rồi.
Doanh Doanh chịu coi ngươi làm đệ tức phụ, cũng coi như ngươi đã vào cửa Thái Bạch Cung.
Phải biết rằng, Doanh Doanh chính là nữ nhi bảo bối của nhạc phụ đại nhân kia của ta."
Phương Kỳ Sinh nói có mỗi hai câu mà khiến cho uy nghiêm của Lý Trì Doanh đều bị hắn đánh nát, oán hận trừng mắt liếc hắn: "Ta giáo huấn người của ta, ai cho ngươi xen miệng?" Chỉ là ngữ điệu không giống trưởng tỷ hay chân nhân cao cao tại thượng, mà giống người vợ bình thường oán trách chồng vì chuyện nhỏ hơn.
Phương Kỳ Sinh vội ngồi dậy, nghiêm trang chắp tay thi lễ nói: "Đều là do ta nhiều miệng, chân nhân thứ tội."
Dư Tâm Nham cùng Dương Tiên Nhạc liếc nhau, cuối cùng quét sạch hết mọi áy náy trước đó của họ, cười đi ra khỏi phòng.
Cho tới khi hai người họ ra khỏi phòng, Lý Trì Doanh mới vươn đầu ngón tay đè đè thái dương, lộ ra thần sắc mệt mỏi, tuy nàng là Hóa Thần kỳ chân nhân, nhưng vận dụng thần thức điều tra ở phạm vi vài trăm dặm cũng hao tổn phần lớn tinh thần.
Phương Kỳ Sinh ôm nàng vào lòng, hai người ngồi lên trên giường, Lý Trì Doanh mặc dù vô cùng mệt mỏi nhưng cũng ngồi thất thần rồi thở dài thật lâu.
Phương Kỳ Sinh nói: "Sao vậy? Vẫn lo lắng cho bọn sư đệ à?"
Lý Trì Doanh nói: "Không riêng vì bọn họ, còn có Hoài Nhi.
Đôi mắt hắn......" Nàng nhìn trượng phu, "Đôi mắt của hắn đẹp làm sao, cực kỳ giống với ngươi."
Phương Kỳ Sinh nắm lấy tay nàng nói: "Tuy rằng là Ma hoa độc, nhưng theo ta thấy, so với tiểu chất nhi thì tốt hơn một chút.
Chờ khi tới Thái Bạch Cung, chính thức bắt đầu tu luyện, chỉ mong ngày đạt tới Nguyên Anh kỳ càng sớm càng tốt, chúng ta lại lưu tâm tìm cách, muốn hồi phục lại thị lực cũng không phải là quá khó.
Lý Trì Doanh nhíu mày nói: "Tư chất của người thường muốn từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh phải mất tận mấy trăm năm.
Nếu như tư chất kém thì......"
Phương Kỳ Sinh ôm lấy vai nàng cười nói: "Con của chúng ta sao có thể kém chứ?"
Nếu như Phương Hoài nghe thấy lời này, nhất định sẽ thấy nhột trong lòng bởi hắn tư chất kém linh căn pha tạp mà cha hắn còn tin tưởng hắn vô điều kiện.
(xin lỗi nhưng đoạn này nói thật mình cũng không biết nên dịch như thế nào nữa nên mình đành để theo ý hiểu của mình vậy.
Nếu như có ai dịch được thì cmt chỉ mình nhé để mình sửa)
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, người hai nhà liền rời khỏi khách điếm, lúc này đã lên xe đầy đủ đồ ăn, nước uống, không có dự định dừng xe gửi đồ, suốt đêm chạy về hướng Bích Sơn.
Mặc dù hai đứa trẻ đã bình phục vết thương, nhưng xe ngựa vẫn vững vàng, cha mẹ lại nhét cho bọn hắn một viên linh đan tu bổ nguyên khí nên một đường tinh thần đều sảng khoái.
Cứ như vậy, rốt cuộc họ đã chạy tới chân núi Bích Sơn trong vòng bốn ngày.
Phương Hoài dắt Dư Tiêu xuống xe, cuối thu mát mẻ, thời tiết vốn hợp lòng người, tới dưới chân tiên sơn, tuy rằng mắt không thể thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng khí phả vào mặt.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng mà đã có Dư Tiêu giúp hắn miêu tả cảnh vật xung quanh.
"......!Hoài ca ca, chỗ này có một tấm bia đá."
Phương Hoài nói: "Viết cái gì?" Thực ra trong lòng hắn đã sớm biết rõ.
Dư Tiêu nhẹ nhàng thì thầm: "Một trượng huy thành bạch cốt sơn, huyết tẩy bích trì tâm thượng nhàn......" Câu này thơ niệm ra khỏi miệng, giọng điệu của y bỗng nhiên có chút ý vị sâu xa.
Một trượng huy thành bạch cốt sơn.
Chẳng phải là trong tương lại cũng bị y biến thành bạch cốt sơn sao?
"Nước chảy đào hoa yểu nhiên đi, có khoảng trời riêng phi nhân gian."
Khi y vừa dừng lại, Phương Hoài thuận miệng tiếp ngay vế sau, Dư Tiêu lấy lại tinh thần, đổi sang giọng ngây thơ hoạt bát nói: "Ế? Sao Hoài ca ca lại biết vậy?"
Phương Hoài nghĩ thầm ta sớm xem qua ở trong sách, ngoài miệng lại nói: "Trước kia nương ta từng dạy ta niệm qua bài thơ này."
"Bài thơ này là do sư tổ sáng lập Thái Bạch Cung khi vừa đến Bích Sơn, thuận miệng ngâm thành." Dư Tâm Nham từ phía sau hai đứa nhỏ đi tới, xoa đầu Dư Tiêu, "Sau khi ngâm xong, Tổ sư gia liền dùng kiếm đem khối cự thạch này tước thành bia, đem thơ khắc ở trên mặt."
Dư Tiêu nói: "Cha Tổ sư gia có phải là một nhân vật lợi hại không?"
Dư Tâm Nham mỉm cười nói: "Chờ tới khi ngươi vào Thái Bạch Cung, cha lại cẩn thận giảng cho ngươi nghe."
Trong khi phụ tử đang nói chuyện, bỗng nhiên giữa sườn vang lên hai tiếng hót, hai con bạch hạc bay lượn ở giữa không trung, sải cánh bay tới đám người Phương Hoài Dư Tiêu.
Một lúc sau, hai con bạch trắng đã dừng lại trước mặt mọi người, hai thanh niên một thân bạch y, cổ tay áo, bả vai, góc áo toàn thêu mặc văn từ trên lưng hạc xuống, thấy Lý Trì Doanh, tiến lên khom người ôm quyền nói: "Cung nghênh Hồng Cừ sư thúc trở về núi."
..........!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...