Dư Tâm Nham cả kinh: "Tiên Nhạc ——"
Dư Tiêu gầm nhẹ: "Nương ——" trong nháy mắt, y thiếu chút nữa là không ức chế được linh lực trong cơ thể do phẫn nộ và thù hận xao động.
Nhưng Phương Hoài không biết từ lúc nào đã đến bên y, nắm lấy tay y nói: "A Tiêu!"
Dư Tiêu co rụt tròng mắt lại, trong nháy mắt trong lòng sinh ra vô hạn ác niệm, người này, lừa gạt y, ruồng bỏ y.
Giết hắn......!
Nhưng Phương Hoài đã trầm giọng nói câu tiếp theo: "Chuyện này đối với sư thúc và sư thúc mẫu chưa hẳn là chuyện xấu.
Ngươi ngẫm lại xam, nàng vì cứu ngươi mà chạy ra khỏi Ma giới, đã không còn có sư phụ và môn phái nữa, nếu như còn có thể ở bên cạnh ngươi và sư thúc thì đối với nàng đó chính là điều hạnh phúc nhất."
Chuyện Dương Tiên Nhạc tự phế tu vi có ở trong nguyên văn.
Phương Hoài cũng rất rõ ràng, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không có ngăn cản nó xảy ra, bởi vì Dương Tiên Nhạc muốn ở lại Bích Sơn, hiện tại chỉ có duy nhất biện pháp này.
Tiên ma bất lưỡng lập (*), chỉ có đem phế đi tu vi, Tam Xuân chân nhân mới giảm bớt nghi kỵ, Tồi Tâm Đường mới có thể miễn cưỡng chấp nhận cho Dương Tiên Nhạc tồn tại.
(*)Tiên ma bất lưỡng lập: tiên ma không đội trời chung
Dương Tiên Nhạc phản bội sư môn đi theo trượng phu, nếu như không từ bỏ nó (*), rất có thể cả hai bên đều không thừa nhận nàng.
Ở lại Bích Sơn, ít nhiều Thái Bạch Cung cũng là danh môn chính phái, quy củ nghiêm ngặt, những kẻ khác dù cho có ngứa mồm đi chăng nữa thì cũng không dám ở trước mặt vợ chồng thích làm gì thì làm.
(*) nó ở đây là tu vi
Tất nhiên nếu làm như vậy thì người thấy khó chịu nhất chính là Dư Tiêu.
Phương Hoài gắt gao nắm lấy tay Dư Tiêu, hắn có thể cảm nhận được người này đang run rẩy, mà hắn điều duy nhất có thể làm chỉ có là nắm chặt tay hơn.
Đạo lý này Phương Hoài có thể suy nghĩ cẩn thận thì tất nhiên Dư Tiêu cũng sẽ như vậy, nhưng khi nhìn thấy mẫu giống hết như đời trước tự phế tu vi, ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời những cảm xúc tối tăm và thô bạo trong người không thể nào kiểm soát được.
Nhưng hiện tại công pháp của y còn chưa đạt đến tầng bốn, nếu như đối đầu với Lý Trì Doanh và Tam Xuân chân nhân thì chỉ có nhận lấy thất bại.
Chỉ có mạnh hơn......!
Dư Tiêu hung hăng ném tay Phương Hoài ra, chạy đến chỗ mẫu thân đang nằm trong lồng ngực phụ thân.
Phương Hoài bị y ném tay ra, chỉ đứng yên tại chỗ và thở dài.
Lý Trì Doanh vội vàng đi tới, vươn tay đặt ở trên trán Dương Tiên Nhạc, từ nơi của tim phổi thần thức tham nhập, quả nhiên đan điền đã hoàn toàn bị phá hủy, bát mạch kỳ kinh (*) đều bị bị thương nặng.
(*) Bát mạch kỳ kinh: là tên gọi chung của Nhâm mạch, Đốc mạch, Xung mạch, Đới mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch.
Nó khác với 12 đường chính kinh, vừa không thuộc tạng phủ vừa không có quan hệ phối hợp về âm dương biểu lý.
Lại có đường tuần hoàn khác biệt nên gọi là kỳ kinh.
Đại loại là kinh mạch trong cơ thể
Dư Tâm Nham ôm chặt thê tử, không ngừng vận chuyển linh lực vào trong cơ thể nàng để vừa chữa thương cho nàng vừa giảm đi đau đớn.
Lý Trì Doanh xoay người, nhìn về phía Tam Xuân chân nhân nói: "Cha, việc đã đến nước này, thỉnh người hãy ra quyết định tiếp theo đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...